← Quay lại trang sách

Chương 4

Ánh mắt anh điên loạn.

Quyến rũ. Vô cùng đáng sợ.

Đôi mắt anh màu hạt dẻ sẫm, chỉ là hạt dẻ sẫm. Thuần nhất, không có sắc thái khác.

Một ánh nhìn rất sâu, khiến người chìm vào đó có cảm giác mình bị rơi vào nơi xa lạ hoặc cõi vô cùng.

Tóm lại là một mê cung.

Nỗi khó chịu lan tỏa từ những gì mà ánh nhìn đó tiết lộ, thể hiện, khơi gợi. Điều mà nó bao phủ, che giấu, lột tả. Hứa hẹn và khơi gợi.

Im lặng, đã nhiều phút trôi qua nhưng anh không thốt ra dù chỉ một lời.

Ngồi trong căn bếp âm u. Đối diện với một cô gái, quá lắm cũng chỉ chừng ba mươi tuổi. Áo thun ngắn và ôm sát, màu hồng kinh khủng, bó lấy một bộ ngực bơm Silicon và để lộ cái rốn bị cắt hỏng từ thuở lọt lòng, quần trắng bó sát, hơi trong suốt. Trang sức không chút giá trị và sơn móng cùng màu với áo thun. Đeo khuyên ở cánh mũi phải, đuôi lông mày và trên lưỡi. Tóc nhuộm màu đã phai, xơ xác. Trang điểm quá lố.

Tóm lại là tầm thường.

Anh nhìn sững vào ả, ả thấy khó khăn khi phải đối mặt với ánh nhìn đó. Ánh nhìn kinh khủng.

Không thể chịu nổi.

Anh mỉm môi cười nhẹ, gần như không thể nhận thấy. Cứ như thể đang chế giễu ả. Hoặc đang chuẩn bị một cú tồi tệ. Ả đưa tay lên phần gáy đang quá căng thẳng, nhân dịp đó quay đầu đi đôi chút.

Cảm giác như nụ cười mỉm kia đang phán xét ả, ánh nhìn kia đang kết tội ả.

Anh không nhúc nhích, dường như không hề cảm thấy cơ thể mệt mỏi. Một khối đá, không thể lay chuyển.

Anh đã buộc ả phải cho vào nhà, không để ả được lựa chọn. Đã buộc ả phải ngồi đó, đã hỏi ả một câu. Chỉ một câu duy nhất.

Anh rình chờ câu trả lời, và rõ ràng là sẵn sàng ngồi lì trước mặt ả.

- Chết tiệt, đừng có nhìn tôi như thế nữa! Ả đột ngột kêu lên.

- Tại sao? Cô ngượng khi có người nhìn à? Thế mà tôi lại nghĩ là cô thích đấy.

- Tôi chỉ ngượng vì anh nhìn tôi! Anh là một gã khốn, đúng thế đấy!

- Bởi vì tôi nhìn vào mắt cô?

- Anh ở đó, không nói, không nhúc nhích, chỉ có thở thôi! Anh là một con rô bốt khốn kiếp hay là thứ gì? Nếu thế, thậm chí anh còn chẳng phải là cớm. Đúng thế, thẻ của anh là đồ rởm! Biến đi, hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát, cảnh sát thật sự đấy!

Ả cuồng loạn, anh trơ như đá cẩm thạch. Không trả lời, như thể đã nói quá nhiều. Như thể đang tiết kiệm từ ngữ. Anh chỉ lấy từ trong túi ra tấm thẻ cảnh sát và vứt nó trước mặt ả. Ả săm soi tấm ảnh rồi đọc một cách máy móc:

- Thiếu tá Alexandre Gomez... Thiếu tá cái con khỉ!

Vẫn bất động, anh tiếp tục nhìn ả chăm chăm, có lẽ đang tìm cách chui qua hộp sọ của ả để đọc sâu vào bên trong não bộ. Nhưng liệu ở đó có vài trang thú vị để lướt qua không, hay chỉ là những khoang trống rỗng liên tiếp?

Ả bắt đầu ngọ nguậy trên ghế, như thể có người đã rắc lông gây ngứa vào áo lót. Một chân ả gõ nhịp, các ngón tay đan xoắn vào nhau.

Chiếc tàu đang bị ngập nước, sắp đắm rồi. Thậm chí chỉ đôi chút nữa thôi. Gomez mỉm cười rõ rệt hơn, hoặc nói đúng ra là mở rộng thêm khe miệng.

- Lẽ ra cô nên bỏ cà phê, anh nói. Và nhất là ma túy.

- Biến đi, đồ khốn! Ả khạc ra một câu, miệng méo mó đau đớn.

Ả không kịp phản ứng, thậm chí không đủ thời gian để sợ. Anh đứng bật dậy, nhấc bổng ả khỏi ghế và đóng đinh ả lên tường. Chân ả không còn chạm đất. Phải thừa nhận anh ta rất cao. Và được trời phú cho sức mạnh của một gã khổng lồ.

Ả ngừng thở, bị thôi miên bởi đôi mắt của kẻ điên đang xoáy sâu hơn nữa vào mắt ả.

- Đừng có lăng mạ tôi, nếu không tôi sẽ cho cô vỡ miệng, hiểu không?

Anh nói bình thản, không cao giọng. Ả nghĩ đến việc vùng vẫy. Lưỡng lự chưa muốn trả lời.

Anh ta sẽ không làm thế, tất nhiên! Anh ta không có quyền. Anh ta chỉ bịp ả thôi.

- Bỏ tôi xuống, đồ cớm rác rưởi khốn kiếp!

Anh làm theo, ả ngạc nhiên khi lại chạm chân xuống đất. Còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhận được cú đánh vào giữa mặt. Một cái tát giống như một cú đấm. Như có chút phép màu, ả vẫn đứng, đưa mắt bàng hoàng nhìn anh.

Rốt cuộc, anh không bịp ả.

Cú đánh thứ hai, mạnh hơn nữa. Ả gục xuống.

- Dừng lại đi, đồ bệnh hoạn! Ả rên rỉ.

- Cô đã được báo trước, anh chỉ trả lời có thế. Lẽ ra cô nên nghe lời người khác.

- Chết tiệt... Anh điên thật rồi...

Ả đang gượng dậy thì anh túm lấy cổ áo thun và trịnh trọng đặt ả vào ghế. Mũi ả chảy máu, ả đưa tay lau.

- Tôi sẽ đâm đơn kiện anh! Ả dọa, không mấy tự tin.

- Tốt. Cô muốn tôi tiếp nhận đơn kiện của cô không? Dù sao, đó cũng là việc của tôi.

Ả sững sờ mất một giây, rồi tiếp tục thấm chỗ máu rỉ ra từ cánh mũi trái bằng một tờ giấy lau đa năng nằm lăn lóc trên bàn.

- Chết tiệt, anh là một thằng thần kinh...

- Quả vậy, mọi người cũng đồn thế. Thế nên cô phải trả lời các câu hỏi của tôi. Nếu không, ai mà biết được tôi có thể bắt cô phải chịu đựng thêm những gì nữa...

- Anh không làm tôi sợ được đâu! Ả tuyên bố. Hắn ta còn nguy hiểm hơn anh!

- Tôi ngạc nhiên đấy. Nhưng nếu thế, cô sẽ không có thời gian để xác minh điều đó đâu.

Ả ngước mắt nhìn anh, tìm kiếm lời giải thích cho câu nói khó hiểu đó.

- Hoặc cô nói với tôi điều tôi muốn biết và tôi sẽ chăm sóc gã khốn đó để cô không bao giờ gặp lại hắn trong nhiều năm dài nữa, hoặc cô tiếp tục làm tôi mất thời gian và tôi sẽ xóa bỏ cô khỏi cõi đời này.

Ả bật cười. Các dây thần kinh chùng xuống.

- Anh sẽ rút súng ra và bắn chết tôi, đúng thế không? Cô đáp lại. Đừng có hoang tưởng nữa đi, chàng cảnh sát!

- Không, đương nhiên là tôi sẽ không dùng đến súng công vụ. Đảm bảo với cô chỉ một con dao nhà bếp là đủ. Không ai biết tôi ở đây, sẽ không ai nghi ngờ tôi hết. Dù sao, tất cả mọi người đều mặc kệ cô. Cô có chết hôm nay thì cũng không phiền đến ai hết.

Đôi đồng tử của ả đàn bà nở rộng. Ả nhận thấy anh không hề tháo đôi găng tay da từ khi vào nhà. Không vân tay, không dấu vết.

Miệng ả khô khốc, tim ả loạn nhịp. Anh vẫn chăm chăm nhìn ả, bình thản.

- Chắc là cô có dao làm bếp chứ, đúng không?

- Tốt lắm. Thế nào, cô quyết định sao rồi?

- Anh đùa tôi!

- Không bao giờ. Tôi ghét chơi đùa lắm, lúc nào tôi cũng thua.

Anh đứng dậy, mở ngăn kéo đầu tiên. Ả quan sát, sửng sốt đến nỗi không biết phản ứng ra sao.

- Đen quá! Anh vừa cười gằn vừa giơ lên một hộp diêm. Mặc dù... Tôi có thể nổi lửa thiêu cháy cái lều của cô rồi bỏ đi. Như thế sẽ làm chậm việc nhận dạng thi thể của cô.

Anh bỏ hộp diêm vào túi quần jean, mở ngăn kéo thứ hai.

- Trúng rồi!

Ả nhìn thấy lưỡi dao ánh lên, và cuối cùng cũng tỉnh lại. Vội lao về phía cửa, anh túm lại đúng lúc ả chạy đến cửa ra vào.

Ả gào lên, anh áp một bàn tay lên miệng ả.

Ả giãy đạp, anh kề con dao dưới cổ ả.

- Thế nào, cô quyết định sao rồi? Anh thì thầm vào tai ả. Tôi nhắc lại là chạy trốn không nằm trong số các lựa chọn được đề xuất. Hoặc cô nói ra, hoặc cô sẽ chết.

Ả tiếp tục gào hét với cái miệng bị bịt chặt.

- Đừng có vùng vẫy như thế nữa, tôi sẽ vô tình cắt cổ cô mà chưa kịp biết cô có sẵn sàng hợp tác hay không đấy! Thế thì ngốc quá, đúng không?... Thông thường, tôi luôn cố tránh sơ suất. Tôi rất sợ những thứ giấy tờ báo cáo.

Anh ấn tay lên cán dao, ả thôi không cử động nữa. Anh nhấc tay ra, ả thôi không kêu nữa,

Anh biết mình đã thắng. Sợ hãi là đồng minh tốt nhất mặc dù đối với anh nó là một kẻ xa lạ.

- Tôi không biết hắn ở đâu! Ả rên rỉ.

Cú bột phát cuối cùng trước khi chìm sâu vào biển thú nhận tuyệt diệu.

- Thật đáng tiếc. Nếu đúng như thế, cô chẳng còn lợi ích gì đối với tôi nữa. Byebye...

- Không, dừng lại! Tôi sẽ nói... Dừng lại, chết tiệt!

À òa khóc, anh thở dài. Dấu hiệu sốt ruột đầu tiên từ khi bước vào nhà.

- Tôi nghe đây.

- Hắn ở...

Ả cố hít thở trở lại, cảm thấy lưỡi dao ấn nhẹ vào cổ họng.

- Ở đâu?

- Một căn hộ, khu 94. Ở Créteil, phố Fratemité... Tầng 29.

- Một mình à?

- Vâng... vâng!

Anh đẩy ả ra, không chút gượng nhẹ. Ả va vào một chiếc ghế, ngã sấp xuống thảm.

- Nếu cô nói dối, tôi sẽ quay lại. Nếu cô nói dù chỉ một lời với bất kì ai về cuộc đối thoại nhỏ giữa chúng ta, tôi cũng sẽ quay lại. Hiểu không?

- Vâng... Tôi đã nói hết những gì tôi biết!

- Tốt lắm. Cảm ơn cô vì đã hợp tác với cơ quan có thẩm quyền, thưa cô.

Trước khi rời khỏi nhà, anh ném con dao làm bếp về phía ả. Lưỡi dao cắm phập vào chiếc ghế bành, cách khuôn mặt ả vài centimet, ả co rúm người trên chiếc sopha.

- Tôi ít được tập luyện! Viên cảnh sát vừa nhận xét vừa mỉm cười. Và tôi không nói đùa, cô biết rồi... Đúng là cô nên bỏ ma túy! Chúc một ngày tốt đẹp, em gái.