Chương 17
Tất nhiên, Cloé không đến nhà bác sĩ. Để loại bỏ thứ kí sinh trùng đang phá hoại đời cô, cần đến thứ khác chứ không phải chỉ một bác sĩ đa khoa.
Đúng hơn là một chuyên gia. Loại người chuyên giết thuê.
Mặc dù một bác sĩ cũng có thể giải thích cho cô tại sao tim cô lại đập một cách vô tổ chức như vậy. Có lúc đến hàng trăm nhịp một giờ. Có lúc lại lười biếng đến kinh khủng.
Giải thích cho cô biết tại sao, từ sáng nay, thỉnh thoảng cô có cảm giác mình đang rời bỏ thế giới của người sống. Có cảm giác mình đang ngủ mở mắt, ra ngoài cơ thể của chính mình. Như thể có những hố đen trong cuộc sống của cô. Trong não cô.
Chỉ là mệt mỏi thôi, hẳn là thế. Kết quả của hai đêm không ngủ.
Cũng là tác hại của nỗi sợ hãi nữa. Cô tắm mình trong nỗi sợ đó từ nhiều ngày nay, như thể ta tắm trong một bể a xít. Hiển nhiên là việc đó đã bắt đầu để lại dấu ấn.
Mặc dù tình trạng như thế, cô vẫn trở về nhà, tuy nhiên cô buộc phải dừng lại nghỉ một lát ở bên vệ đường. Với hi vọng là bằng việc thay đổi giờ giấc, cô sẽ phá hỏng những kế hoạch của Cái Bóng.
Và quả thế thật, cô chẳng nhìn thấy có chiếc xe nào đi theo mình.
Cô khóa cửa, cởi áo khoác, vồ ngay lấy điện thoại để gọi một thợ khóa. Thêm một ổ khóa trên cánh cửa ra vào mà cô vẫn muốn được bọc sắt, thay chìa khóa. Phòng thủ yếu ớt, nhưng dù sao cũng khiến cô an tâm hơn đôi chút.
Người thợ khóa đề nghị sẽ đến vào chiều thứ hai. Lại một cuối tuần nữa phải chờ đợi, nhưng cô sẽ trụ được.
Chỉ còn việc tìm cách trang bị một loại vũ khí. Một khẩu súng, nhẹ và dễ điều khiển, mà cô có thế bỏ trong túi xách, giữa thỏi son và chiếc gương bỏ túi.
Nhưng trong thế giới như của cô, chẳng ai có thể cung cấp cho cô thứ hàng hóa đó.
Ngồi trên ghế sô pha, cô suy nghĩ. Ai, trong những người xung quanh cô, có khả năng chỉ dẫn cho cô bước tiếp theo?
Có lẽ chỉ cần đến một cửa hàng bán vũ khí? Cô chẳng biết gì về việc này, nhưng giả định rằng cần phải có giấy phép hoặc thứ gì đó tương tự. Sau khi tìm kiếm đôi chút trên Net, cô hiểu rằng khẩu súng duy nhất cô có thể mua đang ngự trên giá của một cửa hàng đồ chơi.
Thế nếu như cô mua một quả bom hơi cay? Không đủ sức thuyết phục như một khẩu AK47, nhưng còn tốt hơn là không có gì.
Cô có thể thêm vào danh sách một chiếc gậy gôn để trong xe, một chiếc khác ở cửa ra vào, và cái thứ ba trong phòng ngủ.
Thứ đó thì cô biết phải mua như thế nào. Trong thế giới của cô, mua gậy gôn dễ hơn rất nhiều so với mua súng lục. Chỉ là đẳng cấp xã hội thôi.
Bởi vì cảnh sát không muốn quan tâm đến việc của cô, nên cô sẽ phải tự vệ.
Cô không phải loại phụ nữ để mình bị tấn công mà không phản ứng gì. Lần sau khi gã khốn đó thò mặt ra, Cloé hứa sẽ không ngất xỉu, sẽ để gã lại gần và xịt khí ga làm tê liệt đầy mặt gã trước khi xẻ đôi sọ gã.
Mạnh mẽ nhờ những giải pháp đó, cô quyết định cho phép mình nghỉ ngơi một chút. Cô gửi một tin nhắn cho Bertrand, mời anh ăn tối cùng, rồi xem đi xem lại hai lần để chắc chắn là cửa ra vào và cửa sổ đều được khóa kĩ.
Trong phòng ngủ, cô cởi bỏ quần áo và chui vào trong chăn. Cô không buồn ngủ lắm, nhưng biết rằng mình phải ngủ bù. Thứ hai, cô sẽ phải đủ phong độ để ngốn hết cả đống hồ sơ đang đau khổ. Không để Ông Già phải thất vọng, nếu muốn thực hiện những dự định của mình.
Ngang tầm với các tham vọng của cô, luôn luôn.
Mắt cô không chịu nhắm lại, cô vớ lấy hộp thuốc ngủ trong ngăn tủ đầu giường, uống một viên.
Chừng mười phút sau, cô lại uống viên thứ hai.
⚝ ⚝ ⚝
Một tiếng cười trẻ con. Thuần khiết và trong trẻo. Và liền sau đó, một tiếng hét kinh hoàng, một thân người rơi trong khoảng không và bẹp nát dưới chân cô.
Cloé mở mắt ra, trời tối om. Cô nhìn đồng hồ báo thức, nhận thấy đã 19h30. Cô đã ngủ trong bao lâu? Cô không còn nhớ mình đi ngủ từ lúc nào. Thậm chí còn không nhớ tại sao mình lại không ở văn phòng. Mà hôm nay cô có đi làm không nhỉ? Mớ bòng bong kinh khủng trong đầu.
Điện thoại di động reo vang, cô giật mình như bị điện giật. Cô nheo mắt đọc tin nhắn. Mọi thứ đều rất mờ mịt..
Là Bertrand, anh viết rằng anh đồng ý đến ăn tối hôm nay.
Cô đã mời anh sao? Hẳn là thế... Ước gì cô nhớ lại được.
Cloé thử thoát khỏi trạng thái lơ mơ đó. Ngồi trên mép giường, cô ôm đầu trong tay và bơi ngược dòng.
- Thứ thuốc ngủ khốn kiếp!
Những hình ảnh trong giấc mơ vẫn lướt qua đầu cô, cho thấy cô còn chưa tỉnh hẳn.
Tiếng hét kinh hoàng đó, thân hình rơi trong khoảng không và nát bẹp dưới chân cô.
Giá như đó chỉ là một cơn ác mộng. Giá như đó chỉ là...
Cô đứng dậy, hơi loạng choạng.
May quá, Bertrand sẽ không đến trước 21 giờ.
Cô tắm qua loa rồi nhanh chóng mặc quần áo. Đám sương mù tan loãng đôi chút trong đầu cô, cô đột nhiên nhớ ra là tủ lạnh đang rỗng. Hoàn toàn trống không.
- Chết tiệt!
Cô không cảm thấy có đủ sức để đối mặt với đám đông ở siêu thị, quyết định sẽ mua đồ ở cửa hàng tại góc phố. Trong bếp, cô tựa người vào sơ đồ công việc. Vẫn rất khó khăn mới đứng nổi. Một cốc nước lạnh có lẽ sẽ giúp cô thoát ra. Mặc dù ở mức độ này, có lẽ cô cần cả một xô nước đá.
Cô mở tủ lạnh, lấy chai nước và vớ lấy một cái cốc trong tủ.
Và đột nhiên, cô sững lại.
- Không, không thể thế được...
Cô mở tủ lạnh lần nữa. Nó đầy ắp.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé đã quay trở lại được từ cõi chết. Phải mất đến hai lần tắm, nước gần như lạnh cóng, ba cốc cà phê và hơn một giờ đồng hồ. Cô thề từ nay trở đi sẽ tránh xa thuốc ngủ.
- Ngon quá, Bertrand khen.
Tối nay, anh rất lịch lãm. Cloé thấy anh vô cùng đẹp trai. Mỗi ngày lại thêm quyến rũ.
- Em phải nói với anh một chuyện, cô tuyên bố.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng.
- Hắn đã đến đây.
Mặt Bertrand biến đổi. Cơn giận dữ nảy mầm ở đáy đôi mắt xanh nhạt quyến rũ.
- Em lại bắt đầu đấy, phải không? Cả hai chúng ta đang rất vui, rất thảnh thơi...
- Em nói với anh là hắn đã vào nhà em.
Bertrand thở dài. Cô thấy rõ là anh đang làm hết khả năng để tỏ ra bình tĩnh - Làm sao em biết điều đó? Anh hỏi.
- Cái tủ lạnh...
- Sao, có dấu vân tay trên đó à? Bertrand cười khẩy.
- Anh đừng chọc tức em, Cloé ra lệnh. Sáng nay, nó trống rỗng. Mà tối nay thì đầy ắp.
Bertrand nhíu mày. Rồi đột nhiên, anh phá lên cười.
- Em đùa vui thật đấy!
- Không, em không đùa. Em nói với anh rằng tủ lạnh đã được chất đầy trong khi em vắng nhà.
Anh nghiêm túc trở lại.
- Em làm anh lo lắng đấy, Cloe.
Cô vò nhàu chiếc khăn ăn, cố gắng tìm từ ngữ đế thuyết phục anh.
- Hắn đã vào đây và chất đầy đồ vào tủ lạnh.
- Đừng có nói linh tinh nữa đi!
Đột nhiên, anh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt có thứ gì đó thật dữ tợn.
- Cứu với! Anh hét bằng giọng the thé. Một người đàn ông muốn chơi xấu tôi! Hắn ta đã đi chợ và chất đầy đồ trong tủ lạnh của tôi! Mà cảnh sát đã làm gì chứ?!
Cloé cảm thấy nước mắt trào lên trong mắt, cô cố gắng nén xuống.
- Đừng nói thế, cô thì thầm. Em không điên.
Anh đổi thái độ.
- Anh biết là em không điên, em yêu! Nhưng em có vấn đề.
- Đúng, em có vấn đề. Có kẻ nào đó muốn em hóa điên. Và không ai tin em hết.
- Chắc chắn phải có cách giải thích. Chính cô giúp việc của em đã đi chợ.
- Không thể nào. Cô ấy không bao giờ đến vào thứ sáu, và không bao giờ đi chợ cả.
- Thế thì là chính em.
Cô nhìn anh, không hiểu.
- Nhưng nói thật, nếu em đã mua đồ ăn, thì em phải nhớ chứ!
- Đấy, vẫn đề chính là thế đấy, Bertrand kết luận. Anh tin là em nên đến gặp bác sĩ. Chuyên về thần kinh.
- Bác sĩ thần kinh? Cloé hoảng hốt nhắc lại.
- Đúng. Có thể là lần trước, khi em bị ngã trong ga ra, cú đập vào đầu...
- Không! Cloé kêu lên. Em vẫn khỏe!
Anh cầm tay cô trong tay anh, dịu dàng hơn nữa.
- Không, em không khỏe, anh đảm bảo thế. Em có những phản ứng rất kì quặc. Em làm anh sợ.
- Em đã nói là hắn vào đây! Chính là hắn, em chắc chắn thế!
Bertrand buộc cô đứng dậy.
- Đi cùng anh, anh ra lệnh.
Anh dẫn cô vào tận bếp, mở tủ lạnh.
- Quả thật là nó đầy ắp, anh nhận xét. Những thứ trong tủ lạnh, cũng là những thứ em vẫn thường mua, đúng hay sai?
Cô đưa mắt nhìn những thứ đồ ăn, không trả lời. Một nỗi sợ, tệ hơn nỗi sợ những ngày qua, khẽ khàng len lỏi trong cô.
Bertrand cầm lên một vỉ sữa chua, dí sát vào mũi cô.
- Đây chính là loại em thích nhất, không phải sao?
- Đúng...
Anh đặt lại vỉ sữa vào ngăn mát, vớ lấy một gói giăm bông cắt lát, nhìn nhãn hiệu.
- Em thường đi chợ ở đâu?
- Ở Casino.
- Mua ở Casino đây, anh nói và chỉ nhãn cho cô.
Cloé tái xanh.
- Em không đến đó... Em... Em từ văn phòng về thẳng nhà... Và em đã ngủ.
- Em có uống thuốc không? Bertrand nghi ngờ.
- Chỉ một viên thuốc ngủ, cô thú nhận. Thực ra là hai viên.
Anh đóng tủ lạnh lại, túm lấy hai vai Cloé.
- Túi xách của em đâu?
- Ở... Trong phòng khách.
Hai người quay lại đó, Bertrand lấy cái túi và đưa cho cô.
- Thông thường, em trả tiền đi chợ như thế nào?
- Bằng thẻ xanh.
- Đưa thẻ của em đây.
Cô làm theo, càng lúc càng bối rối, đưa cho anh chiếc thẻ được bọc trong một chiếc túi bằng da. Anh lấy ra những phiếu trà tiền, xem xét rồi cuối cùng chìa ra tấm phiếu khiến anh quan tâm.
Hoài nghi, đến lượt Cloé xem kĩ tấm phiếu. Nó được xuất trong ngày.
- Em đã đến Casino, em qua quầy thu ngân lúc 17 giờ và thanh toán bẳng thẻ.
- Không thể thế được! Cloé rên rỉ và lắc đầu.
Bertrand đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô.
- Nghe anh này, Cloé... Em nghe kĩ đây. Em có vấn đề rất nghiêm trọng. Em phải đến gặp một người có chuyên môn. Em có vấn đề về trí nhớ, hình như thế. Chắc chắn là do cú ngã. Trừ khi là do quá tải. Em cần được chữa trị và nghỉ ngơi.
Cô vẫn tiếp tục đấu tranh.
- Không!
- Có đấy, Cloé. Cái tủ lạnh không thể tự đầy lên được. Và cái gã bí ẩn mà em nhìn thấy khắp nơi đó không thể vào trong nhà em mà không làm hỏng cửa ra vào hay cửa sổ. Suy nghĩ một lát đi, được không? Có thể hắn đã quay lại, anh không biết hắn làm thế nào, đã lấy thẻ xanh trong túi em, đã đến Casino. Có thể hắn đã trả tiền bằng mã bí mật của em, sau đó quay trở lại, xếp tất cả vào trong tủ lạnh và lặng lẽ ra đi... Em có nhận thấy chuyện này ngớ ngẩn đến mức nào không?
Đột nhiên Cloé cảm thấy khó thở. Tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.
- Không thể thế được, Cloé ạ. Không thể được, em hiểu không?
Cô không biết nữa. Nỗi hoài nghi lan tỏa trong máu cổ, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô bắt đầu khóc khe khẽ, Bertrand lại ôm cô trong vòng tay.
- Không sao đâu, em yêu. Có anh đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi... Người ta sẽ chữa cho em, rồi em sẽ thấy.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé ra khỏi phòng tắm. Lại tắm, nhưng lần này là nước nóng. Lại một dịp để khóc, thật kín đáo. Một làn nước mắt, thật kì lạ, giúp cô nhẹ nhõm hẳn.
Cô đã túm gọn mái tóc dài vẫn còn ẩm thành một búi rối, khoác chiếc áo choàng ngủ màu trắng và xịt một chút nước hoa.
Bertrand đã quyết định ở lại, đêm nay.
Cô đến bên anh, đang ngồi trên chiếc ghế dài, trước ti vi. Hình như anh đang say sưa xem một bộ phim. Cô ngồi xuống cạnh anh, tựa đầu vào vai anh. Những muốn quên đi cái bóng đầy đe dọa đang bao trùm cuộc đời cô. Chỉ mình anh mới có thể giúp cô.
- Tốt hơn chưa? Anh lo lắng hỏi.
- Một chút... Cảm ơn anh vì đã ở lại.
- Cũng bình thường mà, đúng không?
- Anh đã có thể bỏ trốn! Nếu em hóa điên, anh có thể sẽ thấy sợ và chạy trốn!
- Anh thích mạo hiểm.
Cloé giả vờ thích thú với bộ phim, Bertrand tóm tắt nhanh những phần cô đã bỏ lỡ. Một người đàn ông bị quấy rầy bởi một gã điên đã quyết định sẽ phá hủy cuộc đời anh ta.
Thần kinh nhạy bén. Cứ như thể một tin vặt. Cô không muốn biết cái kết và biết cách làm thế nào để bẻ hướng chú ý của Bertrand.
- Kệ ti vi đi, cô thì thầm và lùa tay vào giữa hai cúc áo sơ mi của anh.
Vừa hôn cô, anh vừa vớ lấy chiếc điều khiển, tắt tiếng nhưng không tắt hình. Cloé đứng dậy, thả rơi chiếc áo choàng. Bertrand ngắm nhìn cô với một nụ cười tham lam. Như thể đây là lần đầu tiên anh thấy cô khỏa thân.
- Anh sẽ đúng là điên nếu trốn chạy, trong khi gã đàn ông nào cũng muốn ở vào chỗ của anh!
Cô lại cảm thấy mình mạnh mẽ. Đẹp, đáng khao khát và đầy khao khát. Quỷ tha ma bắt Cái Bóng đi.
Cô áp sát vào anh, cởi khóa quần.
- Anh nói đúng, em điên rồi. Nhưng chỉ điên vì anh thôi... Bệnh nặng đấy, anh biết không?
- Có thể là bệnh nặng. Thế nên em cần cảnh giác, chả biết thế nào được.
Dâm dục và lẳng lơ, cô bắt đầu trò chơi. Chậm rãi lột quần áo của anh, mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt anh. Cô đùa giỡn anh, khiêu khích anh. Dâng hiến, chối từ. Cho anh và lấy lại của anh.
Cô thắp lửa trong anh suốt nhiều phút cho đến khi anh không thể chịu nổi. Cho đến khi anh đau đớn.
Sau đó sẽ còn tuyệt vời hơn. Khi anh không thể kháng cự nữa, không còn chút tự vệ nào nữa.
Khi mọi thứ trở nên đau đớn đến nỗi cái vỏ hóa trang thành người đàn ông văn minh của anh vỡ vụn, nhường chỗ cho con vật đang say ngủ trong anh.
Không có lạc thú nào mà không đau đớn.
Cloé chắc chắn thế.
⚝ ⚝ ⚝
Không có lạc thú nào mà không đau đớn, thiên thần của ta.
Em cũng biết điều đó?
Nõi đau của em, lạc thú của ta.
Em bắt đầu nghi ngờ chính mình, nghi ngờ những phẩm chất và khả năng đấu tranh của em.
Ta cảm thấy, nhìn thấy và nghe thấy điều đó.
Em bắt đầu mất sức, mất niềm tin. Như thể người ta mất máu khi bị thương.
Máu sẽ không ngừng chảy nữa.
Ta đã xé thịt em, từ giờ trở đi, sẽ không có gì băng bó được vết thương đó.
Cuộc chiến đã bắt đầu, ta sẽ là người chiến thắng.
Em bắt đầu thuộc về ta, và niềm lạc thú đã khiến ta ngây ngất.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, thiên thần của ta ạ. Đoạn tiếp theo sẽ còn hay hơn nữa.
Đối với ta, tất nhiên. Bởi vì với em...
Không có lạc thú nào mà không có đau đớn. Một nguyên tắc mà em phải chấp nhận.
Em phải đau đớn. Không phải ta.
Bởi vì ta đã quyết định, bởi vì ta đã chọn em. Chỉ vì thế.
Ta muốn em phải đau đớn, đau đến chết đi được. Muốn em phải cầu xin cái chết rút ngắn cực hình đó. Giải thoát cho em, cứu em khỏi ta.
Chỉ có điều, cái chết chính là ta.
Ta sẽ vặt cánh của em, thiên thần ạ. Như thế, em sẽ phải bò trước mặt ta.