Chương 16
Co quắp tựa lưng vào tường, bên dưới cửa sổ, anh nhìn cô.
Anh đã nhìn cô suốt cả đêm.
Bởi vì, sắp thôi, người ta sẽ mang cô đi mất. Sắp thôi, anh sẽ không còn nhìn thấy cô nữa.
Không bao giờ.
Như thế thì không thể chịu nổi.
Anh đã khóc cạn hết nước mắt, đã nguyền rủa tất cả các thần thánh trong vũ trụ.
Anh đã lưỡng lự muốn vuốt mắt cho cô, nhưng lại không dám chạm vào cô. Cảm nhận cái lạnh từ làn da cô trên da anh vượt quá sức lực của anh.
Anh đã lưỡng lự muốn dùng đến khẩu súng. Muốn nhét nó vào miệng để đi cùng cô.
Rốt cuộc, anh đã không bóp cò. Nhưng không từ bỏ.
Nói cho cùng, anh đã không hứa với cô điều gì.
Vũ khí của anh, trong tầm tay. Trong bao súng.
Chỉ một hành động. Và quên hết. Không còn đau khổ nữa.
⚝ ⚝ ⚝
Lại thêm một đêm không ngủ.
Thế nhưng, cô vẫn không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Mà là một thứ năng lượng gần như cuồng loạn. Cơ bắp gồng lên, thần kinh nhạy bén.
Đứng trước gương, Cloé không nhận ra mình. Sự mệt mỏi mà cô không cảm nhận thấy đang hiện hiện rõ mồn một trên mặt cô.
Cô quay vào phòng, nơi Bertrand vẫn còn đang ngủ.
Làm sao anh có thể ngáy khò khò trong khi cô đang vờn nhau với cái chết? Cô những muốn anh chia sẻ những cơn mất ngủ, những lo lắng, những sợ hãi của cô. Cô cảm thấy đơn độc, dù anh đang ở đó.
Đơn độc và dễ bị tổn thương.
Nhưng trò chơi đã kéo dài đủ rồi. Luật chơi sẽ phải thay đổi.
⚝ ⚝ ⚝
Thậm chí anh không nghe thấy bà bước vào. Anh đã ở quá xa. Trốn trong vỏ ốc dày của nỗi đau, nỗi buồn, nỗi sợ hãi.
- Xin chào, Sophie!
Martine dừng lại ở cửa phòng. Đầu tiên bà nhìn thấy Alexandre đang ngồi dưới đất, không thể nhận ra. Một khẩu súng trong tay phải.
Sau đó, mắt bà chuyển sang Sophie.
- Chúa ơi...
Bà sững sờ vài giây rồi mới phản ứng được. Bà lại gần viên thiếu tá, quỳ xuống cho ngang tầm với anh.
- Cậu Gomez, đưa khẩu súng cho tôi, làm ơn đi.
Bà đưa tay ra, anh không nhìn thấy, mắt anh vẫn chăm chăm nhìn vào vợ. Như thể nếu rời mắt đi, anh sẽ khiến cô biến mất mãi mãi.
- Đưa khẩu súng cho tôi, cậu Gomez, bà nhắc lại bằng giọng vô cùng dịu dàng.
- Mặc kệ chúng tôi. Chị đi đi.
- Không, Alexandre. Tôi không thể để mặc hai người. Đưa súng cho tôi rồi tôi sẽ đi.
Cuối cùng, anh cũng đưa mắt nhìn bà. Đôi mắt của một người điên. Đẹp kinh khủng.
Buồn kinh khủng, sáng nay.
Martine đưa tay ra, cầm lấy khẩu súng.
- Thôi nào, Alexandre, bỏ ra đi.
Anh nới lỏng ngón tay, bà đỡ lấy báng khẩu Sig-Sauer và biến ra ngoài để cất nó vào nơi chắc chắn. Khi bà quay trở lại phòng, anh vẫn không nhúc nhích. Dường như anh đã bất động vĩnh viễn.
Bà Martine liền kéo tấm ga lên qua đầu Sophie. Như thể người chết không bao giờ được có khuôn mặt.
- Không! Gomez hét lên. Đừng động vào cô ấy!
Anh đứng dậy, bà lùi lại. Theo bản năng.
Đôi mắt của người điên. Đang chăm chăm nhìn bà.
- Bình tĩnh lại đi, tôi xin cậu...
Bà lùi ra khỏi phòng, không gây ra cử chỉ nào đột ngột, rẽ vào hành lang và vớ lấy điện thoại di động. Nhưng bà muốn ra khỏi nhà rồi mới gọi điện thoại. Bằng bàn tay run rẩy, Alexandre kéo tấm ga xuống.
- Anh ở đây, anh thì thầm. Sẽ không có ai chạm vào em. Không ai hết.
⚝ ⚝ ⚝
- Được rồi, tôi tóm lược lại nhé, cô đã bị một người đàn ông lái xe bám theo, tối qua. Cũng chính người đàn ông này, người mà cô không thể miêu tả lại, đã đi theo cô trong phố, rất nhiều lần.
Viên cảnh sát thở dài, Cloé vẫn níu kéo. Cô đã nghĩ họ dễ thuyết phục hơn.
- Còn có cả một con chim chết trên ngưỡng cửa nhà tôi và...
- Không nên nhìn đâu cũng thấy điều xấu xa, thưa cô - viên thiếu úy cắt ngang. Một con chim bay đến chết trên thảm chùi chân nhà cô, điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Không phải lúc nào lũ chim cũng đi tìm chỗ kín đáo để chết!
Cloé nghiến hai hàm răng. Gã này đang công khai chế giễu cô.
- Thế còn chiếc quan tài trên xe tôi?
Anh ta nhún vai.
- Trò ngu ngốc của một đứa trẻ hoặc một gã hàng xóm thô lỗ.
- Tôi đang gặp nguy hiểm chết người, mà anh lại không tin tôi sao? Cloé nổi khùng.
- Nghe này, thưa cô, tôi rất muốn giúp cô, nhưng thực lòng, tôi không biết phải làm thế nào! Cô nói với tôi về một người đàn ông mà cô chưa từng nhìn rõ mặt, chỉ thoáng thấy rất mơ hồ. Cô nói với tôi về những sự việc không thể xác minh. Nếu có những cú điện thoại hoặc những bức thư nặc danh, thì tôi sẵn lòng. Nhưng ở đây...
- Tôi nói với anh rằng có kẻ muốn giết tôi! Cloé nhấn từng chữ bằng giọng lạnh băng. Và các anh phải giúp tôi.
Lại thêm một tiếng thở dài của viên thiếu úy. Anh ta liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
- Ai có thể muốn làm điều xấu với cô? anh ta miễn cưỡng hỏi. Cô có nghi phạm nào để đề xuất với tôi không?
- À thì... Chồng cũ của tôi, có thể thế. Tôi đã khiến anh ta phải vào tù.
Viên cảnh sát bỗng có vẻ quan tâm.
- Hắn vô cùng hay ghen và thích sở hữu. Hắn... hắn thường đánh tôi. Cuối cùng tôi đã đâm đơn kiện hắn, vào cái ngày mà tôi phải nhập viện. Hắn bị kết án sáu tháng tù, trong đó có bốn tháng tù treo. Hắn tên là Christophe Dario.
Viên thiếu úy ghi chép lại.
- Từ đó đến nay, anh ta ở đâu?
- Tôi không biết. Chúng tôi đã ly hôn, tôi chẳng hề có tin tức gì về hắn.
- Anh ta không trả tiền trợ cấp cho cô sao? viên cảnh sát ngạc nhiên.
- Không, tôi kiếm được nhiều hơn hắn ta, Cloé giải thích với một nụ cười ngạo mạn.
- Tôi hiểu... Thế là, cô nghĩ rằng anh ta muốn trả thù, nếu tôi hiểu đúng ý cô.
- Có thể.
Viên cảnh sát lại thở dài. Hình như đó là thói quen của anh ta. Cũng có thế là một cái tật. Hoặc là do sức nặng của những lời khiếu kiện mà anh ta phải tiếp nhận trong cả ngày dài.
- Còn kẻ tình nghi nào khác không?
- Còn có Philip Martins, phó giám đốc còn lại ở Công ty nơi tôi làm việc.
Cloé giải thích với anh ta rằng hai người đang là đối thủ, rằng ông tổng giám đốc sắp ra đi. Người đối thoại với cô nhíu mày.
- Cô nói hơi quá. Nếu tất cả các đồng nghiệp đang cạnh tranh một vị trí đều bắt tay vào...
- Thôi được, anh có tiếp nhận đơn kiện của tôi không?
- Cô kiện ai?
Cô ngước mắt lên trời.
- Kiện X, tất nhiên!
- Rất tiếc, thưa cô, nhưng điều đó là không thể được. Không có gì chắc chắn để tôi có thể tiếp nhận đơn kiện của cô và mở một cuộc điều tra. Tôi cần có những yếu tố đáng tin cậy, những sự việc. Không có tấn công, không có xâm phạm vào nơi ở. Cô không hề bị đe dọa bằng lời nói hoặc bằng bản giấy...
- Các anh sẽ chờ tôi chết thì mới hành động sao?
- Đừng bi quan quá thế! viên cảnh sát cười gằn. Không phải vì một gã theo cô một hay hai lần trong phố mà... Có thể là anh ta yêu cô, đơn giản thế thôi!
- Thế còn chồng cũ của tôi?
- Nếu là anh ta, có thể cô đã nhận ra. Kể cả với một chiếc mũ trùm trên đầu! Thôi nào, nghiêm túc nhé, thưa cô... Một biên bản, thật sự đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho cô. Nếu mọi chuyện rõ ràng hơn, nếu cô nhận được những lời đe dọa thực sự, hãy quay lại gặp chúng tôi.
Cloé nhìn anh ta bằng ánh mắt nảy lửa.
- Đừng quên lấy lại... con chim đông lạnh của cô. Chúng tôi có những việc khác phải làm thay vì chạy theo một cái bóng.
⚝ ⚝ ⚝
Anh không có lựa chọn nào khác. Họ đông quá, được trang bị lòng thương hại vờ vịt nhưng chiếc kim tiêm thì thật.
Thi thể Sophie được đưa tới nhà xác.
Trong khi anh ở lại, bị giam cầm trong căn phòng trống rỗng này. Giữa một cánh đồng đổ nát.
Anh đã lấy lại khẩu súng công vụ mà bà Martine cất trong một ngăn tủ, cầm chắc nó trong tay phải.
Em cần anh hứa với em, Alexandre...
Có những lời hứa mà ta không thể giữ, em yêu ạ. Anh biết rằng găm một viên đạn vào đầu cũng không giúp anh đến được với em. Như thế thì quá dễ dàng, quá đẹp đẽ. Nếu có tồn tại cái nơi mà chúng ta có thể gặp lại nhau, anh chỉ cần phải chờ đợi.
Anh biết rằng khi bóp cò anh sẽ vĩnh viễn mất em, tình yêu của anh ạ.
Nhưng ít ra, anh sẽ quên.
⚝ ⚝ ⚝
Cảm giác khó chịu như vừa nuốt một con rắn độc. Nó đang lồng lộn trong ruột cô.
Bị gắn vào dòng điện 220 và mỗi ba mươi giây lại bị một cú sốc điện
Cloé không thể bình tĩnh lại được.
Nỗi sợ hãi đang nhấn chìm cô trong những đợt sóng liên tiếp.
Cảm giác trên trán mình có khắc một cái đích ngắm. Là một con mồi. Dễ dàng.
Sự bất lực. Và cảm giác cô đơn kinh khủng.
Không ai tin cô. Không ai nghĩ rằng cô đang nói nghiêm túc. Trong khi Cái Bóng đang chờ đến giờ khắc của nó, thời điểm thuận lợi.
Cô đã đến Công ty vào cuối buổi sáng, sau khi mất thời gian ở trụ sở cảnh sát. Hai tiếng đồng hồ chờ đợi để rồi rốt cuộc bị một cảnh sát tầm thường sỉ nhục.
Một kẻ thiếu năng lực, đúng thế! Mày muốn những yếu tố đáng tin cậy. Tao hứa là sẽ bảo mọi người mang cái xác còn ấm của tao đến văn phòng mày!
Cloé lấy từ trong túi ra mảnh giấy có ghi những thông tin bí ẩn tìm thấy trên bàn làm việc của Philip Martins. Victor Brugman, 06.39.63...
Cô quyết định sẽ thử vận may. Cô bấm số trên điện thoại di động, đóng cánh cửa của cái hang ổ đang chìm vào ánh tranh tối tranh sáng. Cô đã hạ rèm xuống, để tránh bị kẻ đó theo dõi bằng ống nhòm. Bởi vì hắn vẫn đang ở đó, cô tin chắc thế. Rình mò cô không ngớt.
Sau hồi chuông thứ ba, một giọng đàn ông trả lời.
- Ông Brugman?
- Đúng ông ta đây...
- Xin thứ lỗi vì đã quấy rầy ông. Tôi gọi cho ông theo lời giới thiệu của Philip Martins. Ông ấy đã cho tôi số điện thoại của ông.
Im lặng ngắn ở đầu đằng kia.
- Tôi nghe đây, thưa cô... Cô?
Cloé vội vàng bịa ra một cái tên.
- Thế đấy, tôi cũng cần đến dịch vụ của ông.
- Tất nhiên, sao lại không chứ. Cô muốn đầu tư một khoản là bao nhiêu?
- Một khoản bao nhiêu à? Cloé ngờ nghệch nhắc lại. Tôi sẽ trả mức giá cần thiết.
Lại một khoảng im lặng. Dài hơn lần trước.
- Cô có một ngân sách vô hạn, thật tốt quá! Nhưng chính xác thì cô tìm thứ gì?
- Giống như Martins. Nhờ ông giúp tôi chăm sóc cho một người.
- Thật sao? Thế tôi chăm sóc người đó bằng cách nào?
Cloé có cảm giác đang bị rơi vào vùng cát lún.
- Tôi muốn ông làm cho người đó sợ.
Người đàn ông phá lên cười.
- Nghe này, thưa cô, tôi nghĩ rằng thật ra đã có sự hiểu lầm. Hiểu lầm rất lớn! Cô biết đấy, tôi chỉ là một nhà môi giới bất động sản đơn thuần. Tôi có thể khiến người ta sợ, nhất là khi tôi báo giá... nhưng đó không phải là chuyên môn của tôi!
Cloé nhắm mắt và cúp máy mà không thèm xin lỗi.
- Chết tiệt!
Lại một hướng đi không lối thoát. Còn may là cô đã gọi giấu số.
Cô xem đồng hồ. Mới là đầu giờ chiều, nhưng cô bỗng tự hỏi mình đang làm gì ở đây. Ngày hôm nay, cô không thể tập trung được. Hồ sơ chất đống trước mặt, giống như những ngọn núi cần phải vượt. Cô, bình thường vốn nhanh nhẹn là thế, lại không thể nghiên cứu dù chỉ một hồ sơ, trong khi mọi người đang chờ ý kiến cô cho từng bộ.
Cố gắng vô ích, cô buông xuôi. Nhấc máy điện thoại cố định gọi Nathalie.
- Tôi ra ngoài đây, cô thông báo. Tôi có hẹn với bác sĩ.
- Giờ nào thì cô quay lại?
- Tôi không quay lại.
- Thế à? Nữ thư kí ngạc nhiên. Cô có dặn gì không?
- Không. Hẹn mai gặp lại, Nathalie.
Cô tắt máy tính, mặc áo khoác và bỏ trốn. Thang máy mở ra, cô gặp ngay Martins và Pardieu đang trò chuyện vui vẻ.
Kế hoạch tồi tệ.
- Cô đã về sao? Philip ngạc nhiên một cách nham hiểm.
Anh ta xem đồng hồ, ông tổng giám đốc cũng làm như thế.
Càng ngày càng hay rồi đây.
- Tôi có hẹn ở bên ngoài.
- Với ai? Pardieu hỏi.
- Với bác sĩ.
- Cô ốm à, cô bé?
Cô không thể chịu nổi việc ông ta gọi cô là cô bé, nhất là trước mặt Martins.
- Tôi không biết, tôi cảm thấy không khỏe.
- Đúng là trông cô rất nhợt nhạt, Martins châm chọc. Cô có vẻ kiệt sức.
- Chắc là tôi bị nhiễm vi rút, Cloé trả lời. Ngày mai sẽ tốt hơn.
- Cô nghỉ ngơi đi, cô bé. Đây không phải là lúc để yếu ớt.
Cô bước vào thang máy, ấn nút 0. Martins quay lại, tặng cô một nụ cười đặc biệt ngạo mạn. Rồi, trước khi cửa thang máy khép lại, cô còn kịp nhìn thấy anh ta đặt một bàn tay lên vai tổng giám đốc, thì thầm gì đó vào tai ông ta.
- Mi chẳng mất gì khi chờ đợi cả, Cloé thì thầm.
⚝ ⚝ ⚝
- Sếp?
Gomez biết rằng anh nhận ra giọng nói này. Nhưng không còn nhớ nó thuộc về ai. Có thể đó là do thứ khốn kiếp mà bác sĩ tiêm cho anh sáng nay. Có thế là do anh đang hóa điên. Lần này là điên thật sự.
Laval hiện ra ở cửa phòng.
- Cửa đang mở, anh phân trần.
Gomez ngẩng đầu lên, viên thiếu úy khẽ lùi lại khi đối diện với khuôn mặt quen thuộc đó. Khuôn mặt bị tàn phá.
Anh quan sát chiếc giường bệnh, khó mà tin được rằng trong suốt thời gian đó anh không hề biết gì. Anh nhớ lại lần họ tranh luận về bữa tiệc tối ở nhà Villard, nước mắt bỗng dâng lên trong đôi mắt trẻ thơ của anh.
- Anh Maillard đã báo cho tôi... Anh ấy bảo tôi đến.
- Biến đi. Tôi cần ở một mình.
- Bà y tá chăm sóc cho vợ anh đã gọi điện cho anh ấy. Anh ấy đang ở Marseille, thế nên anh ấy gọi cho tôi và giải thích tất cả. Tôi không biết... Mà cũng không ai biết, ngoài anh ấy. Anh ấy bảo tôi ở lại với anh.
- Đi đi.
- Không. Tôi không đi. Anh không nên ở một mình, không phải lúc này.
Viên thiếu úy dợm bước thêm một bước về phía cấp trên, nhưng dừng sững lại. Cuối cùng, anh cũng vừa nhìn thấy khẩu súng trong tay Gomez.
Không nên đường đột với anh ấy.
Anh liền thả mình trượt dọc bức tường. Để có cùng tư thế.
- Lẽ ra anh nên nói với chúng tôi.
- Thế thì thay đổi được gì?
- Có lẽ chúng tôi có thể giúp được anh, có thể.
Gomex cười gằn căng thẳng, bàn tay anh quắp lại trên cò súng của khẩu Sig-Sauer.
- Cậu nên đi đi, thiếu úy ạ.
- Không, sếp ạ - tôi sẽ không bỏ anh đâu.
- Cậu sợ tôi tự bắn mình à?
Laval suy nghĩ trước khi trả lời.
- Anh muốn đi cùng chị ấy, đúng không?
- Tôi sẽ không đi cùng cô ấy được. Chuyện đó thật ngu ngốc.
- Tôi cũng nghĩ như thế. Ở nơi đó, chị ấy không còn đau đớn nữa.
- Tôi thì có.
- Tôi cũng hình dung thế.
- Cậu không thế đâu.
- Đúng thế. Tôi đã nói là hình dung, chứ không phải biết...
Mỗi lời nói đều có tầm quan trọng của nó, sếp ạ. Chính anh đã dạy tôi điều đó. Cả hai cùng im lặng một lát
- Tôi không thể ngăn cản anh tự làm mình nổ tung nếu đó là điều anh thực sự muốn, Laval nói tiếp. Nhưng... tôi vẫn muốn thử.
Viên thiếu úy lại ngừng một lát. Anh có vẻ bình tĩnh, nhưng bão tố đang quay cuồng trong đầu. Nói gì với anh ấy đây? Làm thế nào để anh ấy quyết định ở lại?
Hãy làm theo bản năng, Nhóc ạ. Gomez vẫn thường nhắc anh như thế.
Chỉ có điều một bước đi sai có thể đáng giá cả mạng sống của anh ấy. Anh lại cất tiếng, sau vài phút
- Anh yêu cô ấy, đúng không?
Gomez nhắm mắt lại.
- Biến đi.
- Trả lời tôi đi rồi tôi sẽ để anh yên.
- Hơn tất cả, Alexandre buông thõng.
- Nếu anh găm một viên đạn vào đầu, anh sẽ không đau đớn nữa, chắc chắn thế, viên thiếu úy nói tiếp. Nhưng anh sẽ quên không chỉ nỗi đau đớn. Anh sẽ quên hết.
Gomez áp trán vào đầu gối, hai tay bóp chặt lấy đầu. Dấu hiệu đầu anh sẽ vỡ tung. Trước cả khi anh siết cò.
- Anh sẽ quên chị ấy là ai. Ý nghĩa của người này đối với người kia.
Alexandre có cảm giác người phụ tá trẻ đang ấn những cái đinh vào cột sống của anh.
- Không ai biết rõ về chị ấy hơn anh, tôi nghĩ thế. Thế nên, nếu anh bắn vỡ đầu mình, chị ấy sẽ không còn nơi nào để tồn tại nữa.
- Im đi, Gomez nài nỉ. Làm ơn, im đi...
Laval cảm thấy anh đã chạm đến mục tiêu, đúng chỗ. Đúng lúc.
- Được thôi, tôi im... Mà này, ta đã khoanh vùng được Nikolle.
Alexandre vẫn cúi đầu, như thể không nghe thấy.
- Albail Nikollẽ, cánh tay phải của Bashkim, Laval nhắc. Và đó là nhờ anh.
Viên thiếu tá vẫn không phản ứng. Nhưng viên cảnh sát trẻ vẫn kiên trì.
- Anh có nhớ không, cái gã ở số nhà 29 phố Fratemité ấy? Thế là, nhờ việc bám đuôi gã, chúng tôi đã khoanh vùng được Nikollẽ. Hắn có một căn hộ ở Kremlin-Bicêtre. Và tôi cảm thấy rằng, sắp tới, hắn sẽ dẫn ta đến tận Bashkim. Bởi vì theo những lần nghe trộm, tên khốn đó đang qua Pháp. Tôi nghĩ là anh muốn biết.
Cuối cùng, Gomez cũng ngẩng đầu lên và nhìn viên thiếu úy của mình với sự dịu dàng bất ngờ.
- Tomor Bashkim đang ở đây, Laval dằn từng tiếng. Ở đây, tại Pháp. Chính xác hơn là trong khu 94. Và bạn của hắn sắp dẫn ta lần đến tận hắn, tôi tin chắc thế. Nhưng tên khốn đó là của anh, sếp ạ. Chúng tôi không quên điều đó. Thế nên, chúng tôi giữ anh trong cuộc và sẽ chờ anh quay lại. chúng tôi sẽ chờ, bao lâu cũng được... Anh muốn một điếu thuốc không?
Alexandre gật đâu đồng ý, Laval trượt bao thuốc và hộp quẹt của anh trên nền nhà. Cuối cùng, Alexandre cũng buông vũ khí. Trong vài phút, chắc thế. Nhưng cũng đã là một bước tiến.
- Hãy kể về chị ấy với tôi, Laval thì thầm. Tôi không biết gì về chị ấy cả...