Chương 19
Bác sĩ thần kinh cứ xem xét mãi kết quả điện não đồ, như thể đang tìm kiếm sai sót.
Thông qua một người bạn, Bertrand đã xin được một buổi khám cấp cứu ở phòng khám của một bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng. Cloé đã chấp nhận tham gia cuộc chơi, chỉ để chứng tỏ rằng không phải cô đang mất trí. Rằng đúng là có một cái bóng trong đời cô. Không phải trong đầu cô.
- Cô có đang dùng thuốc không, thưa cô?
- Không, cô đáp hơi vội vàng. Thật ra là... Chỉ là một loại thuốc trợ tim. Tôi mắc chứng tim đập nhanh dạng Bouveret.
Cô nặn óc đế nhớ ra tên của những viên thuốc mà cô uống mỗi sáng, rồi nói với bác sĩ.
- Còn gì khác không?
- Một loại thuốc khác, ý ông là thế?
- Hoặc... một loại chất khác.
Cloé sững sờ. Phải khó khăn lắm cô mới hiểu ra.
- Chất khác? Ôngmuốn nói gì?
Một nụ cười nhẹ thoáng qua.
- Tôi ở đây để điều trị cho cô, không phải để phán xét cô. Cô có thể nói với tôi mọi chuyện, cô biết đấy... Cô dùng ma túy à? Cocain chẳng hạn?
- Không đâu! Cloé phản đối.
Ông ta chăm chú nhìn cô với vẻ khó xử, cô chịu đựng ánh mắt đó.
- Tôi không dùng ma túy. Không cocain, không gì khác.
- Thuốc ngủ?
- Tôi uống hôm thứ sáu. Nhưng hầu như không bao giờ uống.
- Tên của loại thuốc đó?
Lần này, dù Cloé ra sức tìm kiếm, cô vẫn không nhớ ra tên nó.
- Ai đã kê nó cho cô?
- Không ai cả. Bạn tôi đã mang cho tôi khi tôi nói với cô ấy là tôi bị mất ngủ.
- Không có thuốc chống lo lắng, hay thuốc chống trầm cảm chứ?
- Không. Tại sao ông lại hỏi thế?
- Những triệu chứng mà cô mô tả có thể là do hai nhân tố: sử dụng một số chất hoặc quá tải công việc cộng với căng thẳng tột độ. Có phải thế không?
Cô đang định thú thật với ông là đúng thế, cô đang bị căng thẳng. Rằng cô sống trong lo sợ từ khi Cái Bóng bước theo gót cô. Tuy nhiên, cô kìm lại được. Cô ở đây để chứng tỏ rằng trí tuệ cô minh mẫn, thế thì tội gì mà lại tạo cơ hội cho ông ta.
- À thì... tôi có căng thẳng, thời gian vừa qua. Tôi bị nhiều áp lực trong công việc. Tôi gần như không ngủ, nhưng tôi không thấy mệt mỏi lắm.
- Tôi hiểu. Tôi sẽ kê cho cô loại thuốc gì đó để giúp cô thư giãn, giúp cô lại ngủ được. Nhưng chỉ là tạm thời thôi, tất nhiên. Một thời gian để hồi phục. Điều quan trọng là cô phải nghỉ ngơi vài ngày.
- Ông muốn nói rằng tôi không nên đi làm?
- Trong một tuần, thậm chí là hai.
- Không thể được! Cloé thốt lên.
Vị bác sĩ thần kinh khẽ thở dài ngao ngán. Toàn những người nghĩ rằng mình là kẻ không thể thay thế...
- Thôi thì cô nghỉ một tuần đi, tạm thế đã..
- Tôi đã nói là tôi không thể vắng mặt khỏi văn phòng trong một tuần được!
- Thật thế sao? Nếu cô muốn nghe ý kiến của tôi, và đúng là cô muốn nghe nếu không cô đã không ở đây, thì có hai lựa chọn: hoặc cô nghỉ ngơi lúc này, vài hôm, hoặc cô tiếp tục cố sức. Và khi đó, cô sẽ không chỉ cần một tuần nghỉ ngơi đâu. Phải một tháng. Có thể hai... Trong trường hợp tốt nhất. Thế nào, cô muốn cách nào hơn?
Cloé cúi đầu. Trả lời ông ta thế nào đây?
- Một tuần, trong đó cô phải tránh xa những điều khiến cô căng thẳng, vị bác sĩ dằn từng tiếng. Cô có khả năng đến một nơi yên tĩnh không?
- Có thể, tôi sẽ cố gắng.
- Phải như thế. Và nhất là, đừng có mang công việc theo. Nghỉ ngơi, ngủ, bình tĩnh. Không gì khác. Cô rõ chưa? Không chất kích thích nữa. Tránh xa cà phê, hoặc thứ khác...
Rõ ràng là ông ta vẫn tin chắc cô không chỉ uống thảo được, nhưng không nói gì thêm. Ông viết đơn thuốc, Cloé muốn khóc mà không biết tại sao.
- Ông có tin là... tôi đang hóa điên không?
Ông nhìn cô ngạc nhiên.
- Không đâu, thưa cô. Cô bị kích động và căng thẳng, cô đang bị áp lực. Cô biết đấy, cơ thể con người là một cỗ máy mỏng manh. Hãy cho mình được nghỉ ngơi. Và nếu các triệu chứng đó vẫn kéo dài, hãy quay lại gặp tôi. Được không?
Cô khẽ hất cằm ra dấu đồng ý.
- Cô đừng lo, ông nói thêm và đưa cho cô đơn thuốc cùng giấy phép nghỉ việc. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng đi vào trật tự thôi. Với điều kiện cô làm theo lời khuyên của tôi.
- Tôi sẽ làm thế, bác sĩ ạ.
⚝ ⚝ ⚝
Cánh cửa địa ngục mở ra.
Chiếc quan tài bị ngọn lừa nuốt gọn, giống như cái miệng đỏ lòm của một con quái vật.
Gomez ngạt thở. Anh có cảm giác chính mình sắp bị thiêu sống trên giàn lửa.
Cánh cửa khép lại, mắt anh cũng thế. Nhưng anh tưởng tượng, nhìn và cảm thấy tất cả. Đầu tiên, ngọn lửa trùm lấy chiếc quan tài. Nhiệt độ lên cao quá mức có thể chịu đựng nổi.
Thịt da tan chảy, bị ngốn ngấu bởi ngọn lửa.
Tình yêu của đời anh cháy đen, biến thành than, tan thành khói.
Anh sắp ngất đi vì quá đỗi đau đớn.
Không còn nhìn thấy cô mỉm cười, không bao giờ.
Không còn nghe thấy tiếng nói, hoặc tiếng cười của cô. Không bao giờ.
Không còn được nhìn sâu vào trong mắt cô.
Không còn cảm thấy làn da cô dưới ngón tay hoặc trên làn môi anh. Thân thể cô áp sát thân thể anh.
Không bao giờ nữa.
Nỗi đau tột đỉnh.
Cloé chần chừ rất lâu. Bây giờ mà vắng mặt khỏi văn phòng sẽ là một sai lầm, cô ý thức được điều đó. Nhưng cái gã mặc áo blu trắng đó đã tỏ ra rất thuyết phục.
Chiều thứ hai, 15 giờ. Cloé ấn số điện thoại di động của Ông Già. Bịa chuyện, như cô vẫn thường làm rất tốt. Dù thế nào, ông ta cũng chẳng thể xác minh.
Cô đã biến đổi được giọng nói. Giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Cô thông báo cho ông tình hình. Cúm, sốt cao, chóng mặt. Cô không còn đứng vững, lẽ ra cô nên mang đống hồ sơ về nhà. Cô rất tiếc. Vô cùng tiếc.
Pardieu tỏ ra thông cảm, tuy nhiên Cloé vẫn cảm thấy cô đang mất điểm. Chẳng sao, rồi cô sẽ lấy lại sau.
Một tuần trước mặt cô. Ốc đảo hay chuyến đi vất vả qua sa mạc?
Đi xa, bác sĩ đã nói thế. Tránh xa Cái Bóng.
Cô gọi ngay cho Bertrand.
- Chào anh yêu...
- Bác sĩ nói sao?
- Rằng em phải nghỉ vài ngày. Rằng em đang bị áp lực, quá tải.
- Em thấy chưa! Anh nói đúng. Hi vọng em đã chấp nhận chứ?
- Vâng. Ông ấy bảo em phải nghỉ ngơi thoáng đãng. Em đã nghĩ sẽ về nhà bố mẹ. Họ ở nông thôn, và đã lâu em không gặp họ.
- Ý tưởng hay đấy... Chính xác thì họ sống ở đâu?
Một ngôi làng hẻo lánh, cách Paris hai trăm kilomet. Cô dành cho anh một bài miêu tả xứng đáng với một hãng du lịch, trong khi chính cô luôn thấy đó là nơi chán chết.
- Anh... anh có thể đi cùng em không? Cô hi vọng.
Thật khó mà thú nhận điều đó, nhưng một tuần không có anh dường như là một hình phạt.
- Điều đó là không thể, Bertrand phân trần. Nhưng nếu em muốn, em sẽ đi đến đó bằng tàu hỏa, và cuối tuần sau anh sẽ đến đón em. Như thế, anh sẽ được làm quen với bố mẹ em.
- Vâng, thế thì tốt quá. Anh có thể đến vào tối thứ sáu, anh sẽ ở lại đó một đêm.
- Không nên làm phiền bố mẹ em, Bertrand viện cớ.
- Không đâu, anh đừng lo... Em sẽ đi vào sáng mai. Ta có thể gặp nhau tối nay không?
- Tất nhiên. Anh sẽ đến sau khi xong việc, em yêu. Rồi em sẽ thấy mọi chuyện tốt hơn. Kì nghỉ ngắn này tại Trifouillis-les-Oies sẽ giúp em lấy lại phong độ!
- Em chỉ hi vọng rằng sẽ không phải trả giá bằng chức Tổng giám đốc Công ty...
- Thoải mái đi, em yêu. Khi em quay về, em sẽ lấy lại vị trí thuộc về em.
Vừa gác máy, Cloé liền đi lấy chiếc va li trong ga ra. Phải 18h người thợ khóa mới đến, nên cô còn thời gian để chuẩn bị hành lý.
Vừa chọn vài bộ quần áo trong tủ, Cloé vừa nghĩ đến Cái Bóng. Kẻ xa lạ, hoặc người quen cũ, đã quyết định biến cuộc sống của cô thành một cơn ác mộng.
Liệu hắn có tức điên lên khi cô bỏ rơi hắn, khi cô thoát khỏi vòng kiềm tỏa của hắn trong vài ngày? Liệu hắn có trả thù khi cô quay lại?
Trừ khi hắn đi theo cô.
Trừ khi hắn không tồn tại... Hoặc chỉ trong đầu cô.
Cô những muốn bỏ qua hai giả thuyết sau, giả thuyết nào cũng kinh khủng như nhau.