Chương 20
Đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ, anh bất động một lúc lâu.
Cuối cùng, anh chọn một chiếc áo gi lê, cái mà cô rất thích. Anh áp nó vào mặt, nhắm mắt lại và hít thở mùi của nó hồi lâu. Đứng trong căn phòng ngủ trống vắng, tay cầm di vật của cô.
Gomez đã không khóc từ sau lễ hỏa táng. Không còn sức nữa.
Cũng không còn sức làm bất cứ việc gì. Chỉ thấy đau đớn. Nhưng việc đó thì không cần sức, chỉ cần còn sống. Kể cả chỉ là sống một nửa, kể cả chỉ là một ảo ảnh.
Anh ngồi xuống giường, tay cầm chiếc áo gi lê bằng len. Im lặng xung quanh anh.
Căn bệnh là một thứ khốn kiếp. Nó đã mang người anh yêu đi mất.
Nhưng không phải tình yêu.
⚝ ⚝ ⚝
Mặc dù đã uống thuốc, Cloé vẫn khó ngủ. Giấc ngủ ngắt quãng, những cơn ác mộng giống như những cơn mê sảng dữ dội. Những trận chiến kịch liệt chống lại những đội quân quỷ dữ hút máu. Nhưng chúng vẫn không đuổi được giấc mơ quen thuộc. Vào đầu và cuối đêm, như để mở ra và đóng lại một cái ngoặc đơn.
Một tiếng hét kinh hoàng, một thân người rơi trong khoảng không rồi nát bẹp dưới chân cô...
- Con ngủ ngon không? Bà Mathilde hi vọng.
Cloé mỉm cười, cảm giác thật buồn cười khi ăn sáng cùng với mẹ.
- Hệt như một đứa trẻ ạ! Cô nói dối.
- Ở đây yên tĩnh lắm, ít ra con cũng không bị quấy rầy. Con có thể nghỉ ngơi.
Chắc chắn rồi, khung cảnh đảm bảo là hoang dại.
Không có đường cao tốc, không có đường tàu nhanh, không có xe cộ.
Không có các hồ sơ cần xử lí, những cú điện thoại cần phải gọi, những email cần gọt giũa.
Không có cuộc đua gấp gáp từ sáng đến tối.
Tiếng chim hót, tiếng nước chảy hoặc tiếng gió. Cloé có cảm giác vừa trốn vào một tu viện. Nhưng cũng không phải là khó chịu. Với điều kiện là việc chữa trị bắt buộc của cô không kéo dài quá một tuần. Nếu hơn thế, cô sẽ phát điên. Điên thật sự.
- Mẹ đã mời em con và Armand vào tối nay.
- Con đang định đến thăm họ, Cloé vội nói. Nhưng mẹ đã làm hộ rồi.
- Thế còn Lisa, con có muốn chúng ta đến thăm em không? Con không hay ở nhà...
Bàn tay Cloé co rút lại trên bàn.
- Con muốn đi một mình hơn.
Bà Mathilde không trách gì cô, như bấy lâu nay. Bà chỉ nói thêm: Thế thì em sẽ rất vui.
Cloé biết rõ là không. Đó sẽ không phải là một niềm vui. Cả với cô, cả với Lisa.
Chỉ là một cực hình, một nghĩa vụ mà cô buộc mình phải thực hiện. Một sự trừng phạt.
Lúc nào cũng tự trừng phạt. Nói cho cùng, đó là lỗi của cô. Mặc dù chưa bao giờ có ai nói thế.
Chắc chắn là vì cô chưa từng nói điều đó với ai.
- Bertrand sẽ đến đón con vào tối thứ sáu, Cloé thông báo để đổi chủ đề.
Cô nhìn thấy mắt mẹ ánh lên một nụ cười.
- Chúng ta sẽ có thể làm quen với nhau, mẹ rất hài lòng!
Cloé đọc được đoạn tiếp theo trong suy nghĩ của bà. Mẹ hi vọng rằng cuối cùng đó sẽ là một anh chàng tốt. Người mà con biết giữ gìn, người có đủ dũng cảm đễ ở lại.
Bà Mathilde đảm nhận việc rửa bát. Cloé ngắm nghía bà với tình cảm rất đỗi dịu dàng. Cô thấy bà mệt mỏi, già nua, nhưng vẫn thanh lịch như trước. Bà ăn mặc giản dị, nhưng sự thanh lịch không mấy liên quan đến trang phục. Đó là một cách sống.
Cô không gặp bà từ sáu tháng nay, nhưng Cloé không biết thực sự cô có nhớ mẹ không. Lúc nào cũng thấy khó khăn khi phải trở về ngôi nhà của gia đình, trong khung cảnh đồng nghĩa với tuổi thơ đầy hạnh phúc.
Cho đến ngày tất cả chìm vào kinh hoàng.
Bố cô bước vào bếp, ông vừa chạy thể dục buổi sáng về. Từ khi không còn đi làm, đó là một thói quen của ông. Mỗi sáng, ông đều dậy sớm và chạy ra cánh đồng.
- Chào con gái, ông vừa nói vừa hôn Cloé.
- Chào bố...
Hai người không biết nói gì với nhau. Ông là một người nhà quê hơi thô kệch, kiệm lời và ít bày tỏ tình cảm. Tự hào về sự thành đạt của cô con gái lớn, nhưng không bao giờ nói ra. Vui sướng vì cô đã về, nhưng không thể hiện cũng không thú nhận điều đó. Như thể lời nói khiến ông sợ. Như thể những cảm xúc chính là yếu điểm.
Cloé đã thừa hưởng từ ông. Rất nhiều.
Ông ngồi xuống trước mặt cô, tự rót một cốc cà phê.
- Sáng mai, con chạy với bố được không? Cloé hi vọng.
Đột nhiên cô tự hỏi tại sao lại đề nghị ông một điều như thế.
Cũng ngạc nhiên như cô, ông nhún vai.
- Nếu con muốn, nhưng bố sẽ không chờ đến khi con dậy đâu!... Với lại, ít ra thì con cũng có giày chứ?
- Con có những đôi giày cao gót đánh xi rất đẹp, Cloé mỉm cười. Bố nghĩ chúng có phù hợp không?
Mẹ cô bật cười, bố cô nhăn mặt.
- Nếu con bị trật mắt cá, thì đừng có khóc đấy - ông lầm bầm.
- Bố sẽ cõng con.
- Đừng có trông chờ điều đó. Bây giờ, bố già quá rồi!
- Không đâu, Cloé vui vẻ. Bố vẫn khỏe như thế, con tin chắc.
- Năm tháng, con gái ạ... Năm tháng nghiệt ngã lắm.
Không chỉ có năm tháng, Cloé nghĩ.
Cái Bóng xuất hiện trong một góc bếp. Không biết từ đâu chui ra.
Có, từ trong đầu óc cô. Bệnh hoạn, có lẽ thế.
- Anh có muốn đi uống một chút không?
⚝ ⚝ ⚝
Laval đã thuyết phục được sếp mình mở cửa căn hộ nơi anh trú ẩn giống như một con thú bị thương. Một kì tích.
- Tôi biết một quán rượu rất hay, không xa đây lắm.
- Rồi sau đó? Cậu sẽ đưa tôi về và quăng tôi lên ghế? Nếu cậu là một gã tốt bụng, thậm chí cậu còn tháo giày và buông màn cho tôi... Thế rồi sáng mai miệng tôi sẽ đắng ngắt, sẽ buồn nôn. Và vẫn đau khổ như thế. Vậy hãy cho tôi biết làm thế có tác dụng gì?
Laval chỉ thở dài. Như thể một cơn say cũng có thể có tác dụng gì đó. Nếu nói như anh thì chẳng có thứ gì là thật sự hữu ích.
- Cậu đến đây làm gì, Nhóc? Xem tôi đã sẵn sàng quay lại công việc chưa à?
- Không, tất nhiên là không! Còn quá sớm...
Gomez ngồi ngay trước mặt anh và nhìn thẳng vào đôi mắt do dự của anh.
- Quá sớm? Bởi vì cậu nghĩ rằng một tháng nữa mọi chuyện sẽ tốt hơn? Có thể là hai tháng? Sáu tháng? Cậu tính tôi sẽ đau khổ như thế này trong bao lâu nữa? Theo ý cậu, tôi sẽ dành bao nhiêu thời gian để để tang?
Laval nới lỏng bớt cổ áo sơ mi.
- Tôi không biết.
Gomez trưng ra một nụ cười khủng khiếp. Nụ cười của những người đau khổ và muốn chia sẻ.
- Không, cậu không biết đâu, thiếu úy ạ. Mà thật ra, cậu không biết gì hết. Kể cả mười năm nữa, thì tôi cũng không khá hơn. Không bao giờ khá hơn được. Không bao giờ, cậu nghe thấy chưa?
- Đừng nói thế, sếp.
- Tuần sau tôi sẽ đi làm lại, Gomez lạnh lùng thông báo. Nếu từ giờ đến lúc đó tôi quá hèn nên không tự bắn mình. Câu trả lời đã đúng ý cậu chưa?.. Và đừng có đến đây nữa. Tôi không cần có bảo mẫu chăm sóc.
Laval đứng dậy và mặc áo khoác.
- OK, thiếu tá. Tùy anh thôi. Hẹn tuần sau gặp lại.
Gomez nghe thấy tiếng cửa sập hơi mạnh, anh vẫn ngồi bất động trong chiếc phô tơi ở phòng khách.
Điều anh sợ nhất đã đến. Đồng nghiệp sẽ thương hại anh. Anh sẽ phải tỏ ra cứng rắn hơn với họ, để tránh phải chịu đựng thêm sự xúc phạm đó.
⚝ ⚝ ⚝
Anh chàng Armand đó vẫn luôn ngốc thế.
Nhưng nói cho cùng, Cloé tự hỏi tại sao anh ta phải thay đổi.
Em gái mình nhìn anh ta như một người hùng, hẳn là tối nào cũng quỳ gối trước anh ta. Thế thì, việc quái gì anh ta phải xem lại mình?
Cloé không nói nhiều trong suốt bữa ăn sắp kết thúc. Nhưng em rể cô thì đã nói cho hai người. Thậm chí là mười người. Độc chiếm câu chuyện, xoay nó quanh một chủ đề duy nhất và hấp dẫn: anh ta.
Phải nói rằng Armand là một ông chủ. Anh ta có các cấp dưới. Một kẻ chăn dắt người thật sự.
Cloé muốn ném cho anh ta vài câu bóng gió ác ý thật thâm thúy nhưng lại kìm lại. Gây thù địch chẳng có ích lợi gì, mà còn khiến ba mẹ cô buồn rầu. Nụ cười của mẹ rất xứng đáng với chút hi sinh cá nhân đó.
Mẹ cô, người đã xếp những chiếc đĩa nhỏ vào trong những chiếc đĩa lớn... Đơn giản là bà hạnh phúc khi tất cả con cái quây quần quanh bàn. Nói đúng ra là gần như tất cả. Vì vẫn thiếu một người.
Ngược lại, tất cả các cháu đều có mặt. Ba đứa con mà Armand đã mang lại cho Juliette. Ba con quái vật ồn ào, hiếu động và chỉ biết đến mình.
Những đứa trẻ! Cloé nghĩ, đột nhiên cô vui vì không có con.
Dù thế nào cũng không phải những đứa trẻ thế này. Mình sẽ phát điên với một nách ba đứa trẻ. Chúng liên tục kêu gào, mỗi phút lại đòi một thứ. Chúng léo nhéo, khóc lóc.
Dù sao, mình cũng không biết sẽ chăm sóc chúng thế nào trong khi mình chẳng bao giờ ở nhà...
Cô ngưỡng mộ em gái mình, trong một lát. Chỉ một lát thôi.
Làm sao mà em cô có thể cưới một kẻ thô kệch như thế? Chắc chắn là nó đã bị mê sảng! Juliette tội nghiệp. Em xứng đáng được hơn thế nhiều...
- Còn chị, Cloé, chị nghĩ sao về chuyện đó? Armand hỏi.
Cloé đột ngột quay về với thực tại. Mọi người im lặng.
Chỉ có điều Cloé không hề biết chàng Armand yêu quý đang nói về cái gì
- Xin lỗi, chị hơi lơ đãng... Em đang nói chuyện gì vậy?
Chàng em rể nhận cái tát vào giữa mặt. Chị ta không nghe mình sao? Xúc phạm tột độ.
Cloé mỉm cười với anh ta, ngạo mạn.
- Chị đang lơ đãng? Anh ta nhắc lại.
- Cloe vốn hay mơ mộng mà! Bà Mathilde vội nói. Lúc nào cũng trên mây!
Cloé muốn cười to. Cô, lúc nào cũng trên mây ư?! Thật là câu nói hay nhất trong buổi tối nay.
- Em đang nói rằng xe hơi Pháp đáng tin cậy hơn, Armand nhắc lại, rõ ràng là phật ý.
Một trong những chủ đề thú vị nhất, đương nhiên là thế. Đúng là anh chàng Armand đáng mến này làm việc trong ngành xe hơi.
- Chị chẳng có ý kiến gì, Cloé trả lời. Chị chỉ đi xe Mercedes.
⚝ ⚝ ⚝
Gomez di nát tàn thuốc trên vỉa hè. Anh cảm thấy thật lạ lùng khi ở bên ngoài vào buổi tối.
Anh đẩy cánh cửa quán rượu, và va ngay vào tiếng ồn. Sự pha trộn của tiếng nhạc, những tràng cười và tiếng nói.
Vẫn còn có những người muốn cười. Bởi vì họ không quen biết Sophie.
Anh nhận ra Laval, đang ngồi ở quầy. Như anh đã dự kiến trước. Thậm chí là hi vọng. Anh đặt một tay lên vai Laval, cậu Nhóc quay lại, sững sờ.
- Sếp...
- Đừng gọi tôi thế. Không phải ở đây.
Gomez ra hiệu cho người phục vụ. Anh muốn uống gì ư? Một cốc Desperado, đương nhiên.
- Tôi biết là sẽ tìm được cậu ở đây.
- Tôi thường ở đây, phải nói như vậy.
- Đã đến lúc tìm một cô nàng rồi, Alexandre thở dài.
- Tôi đã tìm được một cô rồi, viên thiếu úy tiết lộ.
- Thế cậu còn làm gì ở đây?
- Tôi chờ anh.
- Kể tôi nghe đi.
- Gì cơ?
- Một câu chuyện tình... Một câu chuyện đẹp, làm ơn.
⚝ ⚝ ⚝
Ngoài hiên, cô lắng nghe màn đêm, đêm thực sự. Sâu lắng và tĩnh mịch, tránh khỏi những ánh đèn tai quái của thành phố. Một đêm hoang dại, xa con người.
Cloé ngắm những ngôi sao, tựa người vào lan can. Mặc dù trời lạnh, nhưng khoảng thời gian ngắt quãng này khiến cô thấy dễ chịu. Bao lâu rồi cô không ngắm sao?
- Chị làm gì thế?
Juliette đến ngồi cạnh cô. Sự cô độc thật ngắn ngủi.
- Chị chán ở với chúng em à? Chị có vẻ chán ngán trong suốt bữa ăn...
Hai hàm răng Cloé cứng lại. Cô quay sang phía em gái. Người không giống cô. Thấp, tròn, tóc sáng màu và cắt ngắn.
- Chị chỉ mệt thôi, chị về đây để nghỉ ngơi.
- Có chuyện gì thế? Chị bị ốm à? Mẹ bảo em là...
- Chị không ốm, Cloé cắt ngang. Chỉ hơi căng thẳng do công việc thôi. Không có gì nghiêm trọng. Chị cần một khoảng nghỉ và nhân đó chị về đây.
- Dù sao, lẽ ra chị cũng nên báo trước. Chị biết đấy, bố mẹ mệt mỏi rồi. Nhất là bố.
- Em sợ chị làm họ mệt mỏi thêm, đúng không? Cảm ơn về lời khen ngợi.
- Dù thế nào, bất cứ điều gì em nói với chị, chị cũng nghĩ xấu cả. Juliette thở hắt ra.
- Thế em muốn chị nghĩ thế nào? Cloé cười gằn.
- Em chỉ nói rằng... Ồ, mà thôi bỏ đi!
- Em thấy khó chịu khi chị ở đây, đúng không?
Ấy thế mà cô chỉ muốn lánh ra hiên để được yên tĩnh trong năm phút. Hỏng hết rồi.
- Em không biết tại sao điều đó lại khiến em khó chịu, Juliette khẳng định.
- Cứ nói luôn là ở đây, không ai vui khi gặp chị, như thế cho rõ ràng hơn!
Juliette nhìn thẳng vào mắt cô, trong nhiều giây, rồi trả lời:
- Chị không thay đổi gì cả! Chị nghĩ tất cả mọi người đều ghét chị vì lý do gì thì em không biết... Chị nhìn thấy kẻ thù ở khắp nơi. Chị vẫn hay ám ảnh thế, Cloé tội nghiệp của em!