← Quay lại trang sách

Chương 23

Đêm đầu tiên từ hai mươi sáu năm nay.

Cô không nghe thấy tiếng thét của Lisa. Không nhìn thấy em gái rơi trong khoảng không.

Cloé nhận thấy đã 10 giờ, nhớ ra rằng hôm nay là thứ sáu và tối nay Bertrand sẽ đến đón cô. Để đưa cô về với cuộc sống. Trong nanh vuốt của Cái Bóng, có thể thế.

Nhưng trốn chạy chẳng ích gì. Cái gì phải bắt ta thì sẽ bắt được ta.

Kể cả sau hai mươi sáu năm.

Cửa sổ mở ra một ngày xám xịt, khí lạnh táp vào mặt cô.

Cloé gần như sợ phải giáp mặt với bố mẹ, mặc dù tối qua họ dã không trở lại chủ đề này. Chọc thủng cái ung nhọt gớm ghiếc đó hẳn là đã giúp họ thoải mái hơn. Với bố mẹ, cũng như với cô. Thế nhưng, cô cảm thấy rất đau đớn...

Cô đã dự định sẽ để lại cho họ một tấm séc khi ra đi. Cho Lisa, tất nhiên. Nhưng liệu bố mẹ có chấp nhận không?

Sau khi khoác một bộ cánh thoải mái, nhưng không đến nỗi xuề xòa, cô buộc tóc lên và quyết định đi xuống. Mẹ cô đang bận rộn lau cửa kính. Lúc nào cũng vận động, như thể chuyện đó giúp bà khỏi phải suy nghĩ. Cloé biết điều đó. Chạy, lúc nào cũng thế. Để tránh phải dừng lại và bị nhấn chìm trong cát lún.

Thành công, luôn luôn là thế. Để quên rằng một ngày nào đó ta đã thất bại.

- Chào mẹ.

- Chào con gái. Ngủ ngon không?

Một đêm kinh hoàng, không có người bị rơi trong khoảng không nhưng còn tệ hơn. Một cuộc chạy trốn cuống cuồng, Cái Bóng bám theo sát gót. Cái chết, ngay sau lưng cô, không ngừng tìm cách tóm bắt cô.

Một đêm kinh hoàng, đúng thế. Nhưng Cloé vội vàng khẳng định ngược lại.

Lại nói dối.

- Hôm nay mẹ làm tổng vệ sinh! Tối nay bạn con đến, thế nên...

- Mẹ, không cần phải thế đâu!

- Có chứ. Còn cà phê đấy, con muốn uống không?

- Con chỉ uống nếu mẹ uống cùng con.

Hai mẹ con ngồi trong bếp, không biết nói chuyện gì với nhau, thậm chí cả ánh nhìn cũng không biết phải thế nào.

- Bố vẫn chưa về ạ? Cloé bỗng ngạc nhiên hỏi.

- Chưa. Chắc là bố lại về muộn!

- Mẹ này, tối hôm qua, con...

- Đừng nói gì cả, bà Mathilde nài nỉ.

- Ba mẹ biết từ khi nào? Cloé vẫn hỏi.

- Từ ngày đầu tiên, mẹ cô thú nhận. Lisa sẽ không bao giờ đi một mình ra đấy.

- Tại sao... tại sao bố mẹ không nói gì với con, không trách gì con?

Bà Mathilde chăm chú nhìn cốc cà phê, cố kìm nước mắt.

- Chúng ta nghĩ rằng... rằng như thế sẽ tốt hơn cho con. Cho cả Juliette nữa. Với lại, đó là lỗi của mẹ. Lẽ ra mẹ không bao giờ nên giao Lisa cho con, con còn quá nhỏ.

- Mẹ, con...

- Mẹ biết là cả con, con cũng rất đau khổ. Mẹ biết rằng con không hề muốn thế. Trong cuộc đời, ta thường làm những điều ngu ngốc. Nhất là khi còn trẻ con. Một sổ điều không nghiêm trọng, ơn Chúa. Những điều khác... những điều khác thì không sửa chữa được. Và ta phải chấp nhận. Phải sống với nó. Ta không có lựa chọn khác.

Hẳn là bà đã nói hết.

- Vì sẽ không thể thuyết phục mẹ thôi đánh bóng ngôi nhà, con sẽ giúp mẹ, Cloé đề nghị.

- Con ở đây để nghỉ ngơi đấy, mẹ cô nhắc.

- Đầu óc... Nghỉ ngơi đầu óc thôi, Cloé nhấn mạnh.

Hai người ngồi thêm một lát trước cốc cà phê, không trao đổi thêm lời nào. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại khiến họ giật mình.

⚝ ⚝ ⚝

Khu cấp cứu gần như vắng tanh. Cloé và mẹ ngồi trong phòng chờ.

Không có thông tin cụ thể nào. Chỉ biết bố cô bị tai nạn. Ông vẫn còn sống, người ta đang chăm sóc ông.

Đã một tiếng rưỡi kể từ khi điện thoại reo. Sợ hãi và hi vọng xen lẫn, va chạm nhau, đối đầu nhau trong một trận chiến ngang bằng.

Cloé nhìn ra cửa sổ. Một chiếc xe cứu thương vừa đỗ ở cửa, những nhân viên khiêng cáng trả hàng rồi lại đi. Cô xem đồng hồ không biết lần thứ bao nhiêu.

Một bác sĩ đến, cô đứng bật dậy, mẹ cô cũng làm y hệt.

- Bà Beauchamp?

Những thời khắc này thật đặc biệt. Khi mà mọi thứ đều có thể thay đổi.

- Bố tôi thế nào rồi?

Khuôn mặt viên bác sĩ nội trú trẻ tuổi không thế đoán định được tuy nhiên, Cloé đã hiểu.

Hồi sức, hôn mê không thể tránh khỏi, bại liệt... Lịch sử lặp lại buộc thế.

- Ông ấy đã qua khỏi vòng nguy hiểm, cuối cùng bác sĩ thông báo.

Cloé nhắm mắt lại, một nụ cười tỏa sáng khuôn mặt cô.

- Nhưng ông ấy bị làm sao? Bà Mathilde kêu lên.

- Ông ấy bị ngã. Ông ấy vẫn còn sốc nhưng sẽ ổn thôi. Hai người có thể vào thăm trong vài phút nữa, nếu muốn.

Hai người nối gót bác sĩ đi qua một mê cung rắc rối của các hành lang. Sau khi được chuyển tầng, ông Henri đang nằm trong phòng. Một vòng băng to tướng trên đầu, ống truyền nước gắn ở tay. Ông được nối với một cái máy theo dõi mạch đập và huyết áp. Ông đang mở mắt, nét mặt nhăn nhó.

- Một người đi dạo đã tìm thấy ông ấy, bác sĩ giải thích. Theo tôi được biết, ông ấy bị ngã trong một khe nước. Đừng ở lại quá lâu, không nên làm ông ấy mệt

Bà Mathilde hôn chồng, rồi đến lượt Cloé.

- Bố... Đã xảy ra chuyện gì với bố?

- Bố đang đi bộ trên con đường ở bờ sông... Chỗ có cái cầu kiểu La Mã, con biết không? Bố nghe thấy có tiếng động, bố nhìn thấy đá rơi từ trên vách xuống. Sau đó, bố không biết nữa... Bố tỉnh dậy ở bên dưới. Có một anh chàng, anh ta đã gọi cứu hộ.

- Bố muốn nói là có một trận đá lở và bố đã bị một hòn rơi vào đầu?

- Bố cho là thế. Mọi việc nhanh quá!

- Chúa ơi, anh xử trí hay thật đấy, bà Mathilde rên rỉ.

- Ổn rồi, ông Henri càu nhàu. Anh đâu có chết.

- Suýt thì chết rồi! Anh làm mẹ con em sợ đấy, anh biết không.

- Bình tĩnh đi mẹ. Bố ổn mà, mẹ nhìn xem... Thôi, con để bố mẹ ở riêng một lát nhé. Con đi báo cho Juliette.

- Không cần đâu, bố cô phản đối.

Ông xấu hổ, rõ ràng là thế. Để người khác thấy ông nằm dài trên giường.

- Có, cần chứ bố, Cloé khẳng định và hôn lên trán ông. Hẹn lát gặp lại, bố nhé.

Cô vội rời khỏi nơi nhắc cô nhớ đến biết bao kí ức tồi tệ. Quyết định ra hít thở khí trời ngoài bãi đỗ xe, nhân thể gọi cho em gái luôn. Hơi bị lạc đường, cô đi qua khu cấp cứu để tìm lối ra khỏi mê cung.

Cuối cùng, cánh cửa kính hiện ra và Cloé hít một hơi sâu, nhắm mắt lại.

Ơn Chúa, bố ổn.

Cô mở mắt ra và mất một giây để định thần. Ngồi trên một bức tường, ngay đằng trước cánh cửa lớn bằng kính. Cách cô hai chục mét.

Một người đàn ông, mặc đồ đen từ đầu đến chân. Đầu đội mũ trùm.

Cloé sốc đến nỗi không có phản ứng gì.

Phải chạy ra, nhảy vào hắn. Nhưng cô bị tê liệt, không thể có bất kì cử động nào.

Một chiếc xe cứu thương vừa quay đầu trước khu cấp cứu, che khuất tầm nhìn của cô.

Khi nó rời đi, Cái Bóng đã biến mất.

⚝ ⚝ ⚝

- Bố mẹ em thật đáng mến, anh vừa nói vừa cười. Anh không tưởng tượng họ như thế.

Chiếc xe lao nhanh. Bertrand như đang vội về Paris.

- Anh tưởng tượng họ thế nào? Cloé hỏi.

- Anh không biết. Hơi...

Cô cười, vuốt ve bàn tay anh để trên cần số.

- Đừng sợ, anh cứ nói đi!

- Họ giản dị. Theo nghĩa tốt của từ này. Anh vẫn nghĩ em phải xuất thân một gia đình tư sản, Bertrand thú nhận.

- Anh cho rằng em là con gái của một gia đình quý tộc bị mắc kẹt à? Bố mẹ em có thể không nhiều của cải, nhưng họ rất giàu tình cảm.

Họ im lặng một lát, Cloé vặn to đài.

- Em rất lo cho bố, cô nói tiếp.

- Thứ hai là ông sẽ ổn thôi, rồi em sẽ thấy.

Cloé đã nài nỉ ở lại thêm mấy ngày, nhưng mẹ cô không muốn nghe gì hết.

- Đừng lo, em yêu. Ông ấy có vẻ tráng kiện.

- Cú ngã đó có thể đã rất nặng... Ở tuổi của bố!

Lại im lặng, chỉ còn giai điệu Variations Goldberg vang lên.

- Dù sao, em cũng có vẻ khỏe hơn, Bertrand nhận xét. Mặc dù có vụ tai nạn hôm qua, ta có thể nói kì nghỉ này đã rất tốt cho em.

- Thế nhưng, chẳng có gì thay đổi cả, Cloé khẽ khẳng định.

- Em nói gì?

- Không có gì...

Qua lớp mặt nạ mà cô đã lại đeo vào khi rời khỏi căn nhà của gia đình, Cloé nhìn cảnh vật lướt qua.

Một Cái Bóng phía sau mỗi gốc cây.