← Quay lại trang sách

Chương 22

Tôi tên là Cloé.

Cloé Beauchamp.

Bố tôi đã về hưu, trước đây, bố là thợ cơ khí. Còn mẹ tôi, bà làm bán thời gian ở ủy ban của làng.

Tôi có hai em gái. Elisabeth và Juliette. Lisa 34 tuổi, Juliette 32. Chúng tôi sinh ra ở đây, chúng tôi đã lớn lên ở đây.

Một trong chúng tôi đã chết ở đây.

Tôi tên là Cloé, tôi 37 tuổi. Và tôi đã phá hỏng một cuộc đời.

Không, nói đúng ra là nhiều cuộc đời. Tất cả những người thân thiết của tôi. Cả cuộc đời của tôi nữa.

Nhưng đó là một tai nạn. Chỉ là một tai nạn...

Tôi lên 11, Lisa lên 8. Không xa nhà chúng tôi, có một nhà máy cũ đã bị cải dụng. Ba mẹ cấm chúng tôi đến đó, tất nhiên. Nhưng chúng tôi vẫn đến, tất nhiên... Đó là địa điểm tuyệt vời để chơi và phiêu lưu.

Một buổi chiều, mẹ phải dẫn Juliette đến gặp bác sĩ. Hôm đó là thứ tư, mẹ đã bảo tôi trông Lisa. Mẹ chỉ đi cùng lắm là một tiếng. Con nhớ trông em nhé.

Chưa đầy một tiếng. Vừa vặn thời gian để tôi giết em gái mình.

Nói cho cùng, giết một người cũng rất nhanh. Dễ lắm.

Xe của mẹ vừa biến mất ở cuối đường, tôi đã ra khỏi nhà. Cùng với Lisa

Và chúng tôi đến nhà máy.

Những trò chơi nguy hiểm... Tự dọa mình. Ai chưa từng thử chứ?

Tôi leo lên đầu tiên. Chơi trò giữ thăng bằng, tôi luôn thích trò đó. Bước trên những chiếc xà cũ bằng thép, cách mặt đất ba mét. Rất kích thích.

Lisa nhìn tôi, đôi mắt bé ngoan của em tràn đầy ngưỡng mộ.

Tôi nói với em là đến lượt em. Và thấy em hoảng sợ, tôi nhớ mình đã giễu cợt em. Đã bảo em là đồ nhát gan. Tôi nhớ mình đã khuyến khích em khi em đặt chân lên chiếc xà.

Như thể một vũ công say rượu. Một vũ công điên rồ.

Chính tôi, tôi mới là kẻ điên rồ...

Không thể tin là lại nhanh thế.

Một tiếng hét kinh hoàng, một thân người rơi trong khoảng không và nát bẹp trên mặt đất, gần sát chân tôi.

Mọi chuyện chỉ kéo dài trong một giây. Tuy nhiên, nó đã làm thay đổi tất cả. Dòng chảy cuộc đời em, dòng chảy cuộc đời tôi.

Lúc đầu, tôi đã nghĩ là em giả vờ. Giả vờ chết.

Tôi đã lay em, tôi đã bảo em đừng chơi nữa.

Đó là một tai nạn. Một tai nạn khốn kiếp...

Tôi những muốn em chết đi, tôi nghĩ thế. Giết chết em, thật sự. Hoàn toàn.

Sau đó, tôi đã nói dối. Tôi khẳng định là không ở cùng Lisa lúc em ngã, em đã trốn đi khi tôi ở trong nhà vệ sinh. Tôi đã đi tìm em và thấy em nằm bất tỉnh trong nhà máy.

Lời nói dối thật sự đầu tiên của tôi, sự hèn hạ đầu tiên của tôi. Tội ác thứ hai của tôi.

⚝ ⚝ ⚝

Ngồi trước tay lái chiếc xe đi mượn, Cloé đã đi lòng vòng một lúc lâu. Ngẫu hứng đi theo những con đường gần như vắng tanh, len lỏi trong những khu rừng cây lá rậm và những cánh đồng bỏ hoang.

Giống như đầu óc cô. Nó cũng đang hoang vắng. Trỗng rỗng, hoặc quá đầy. Những kí ức kinh hoàng cứ nhắc lại mãi.

Chính vì thế mà cô đã đi xa nơi này ngay từ khi còn rất trẻ và hầu như không bao giờ quay trở lại. Chính vì thế mà cô đã xây nên một pháo đài quanh cô.

Chỉ là để khỏi chết.

Cô đã chọn cách trốn chạy, từ chối. Kiên trì xây dựng trong mắt tất cả mọi người hình ảnh một phụ nữ mạnh mẽ đã thành công. Để che giấu con người không thể tự vệ.

Đóng vai đó quá lâu, cuối cùng cô đã lừa phỉnh được chính mình. Đeo chiếc mặt nạ đó quá lâu, nó đã trở thành khuôn mặt thực sự của cô.

Phải chăng mình đã lựa chọn sai?

Mà mình có được lựa chọn không?

Chịu trách nhiệm ở tuổi 11 về cơn hấp hối của chính em gái mình, về nỗi bất hạnh của chính cha mẹ mình...

Thực sự mình có được lựa chọn không?

⚝ ⚝ ⚝

Cuối cùng, Cloé quyết định quay về hướng nhà mình. Không còn biết đi đâu nữa. Mọi con đường đều dẫn cô về điểm xuất phát. Về tội lỗi ban đầu.

- Đó là một tai nạn, cô thì thầm. Chỉ là một tai nạn, như biết bao tai nạn khác...

Bố mẹ cô đã đưa Lisa đi khám ở những chuyên gia lớn nhất ở Paris, Lyon, Marseille. Phán quyết vẫn giống nhau. Không có hi vọng cải thiện nào, không bao giờ. Lisa vẫn sống, nhưng cũng như đã chết. Và điều đó là không thể thay đổi.

Những giọt nước mắt của mẹ, Cloé không bao giờ quên. Cô những muốn có thể thay đổi mọi thứ hoặc ít ra là có thể biến mất. Biến mất cùng nỗi xấu hổ cùng tội lỗi của mình.

Ai mà muốn ngồi vào chỗ của Lisa trong chiếc xe lăn khốn kiếp đó.

Bố mẹ cô đã xử sự theo cách đáng ngưỡng mộ. Không một lời trách móc. Chỉ vài ánh mắt, vài khoảng im lặng mang nặng ý nghĩa.

Không, Cloé, không phải lỗi của con. Lẽ ra mẹ không bao giờ được để các con một mình... Con không thể đoán được là Lisa trốn khỏi nhà.

Có, mẹ ơi, đó là lỗi của con. Hoàn toàn là lỗi của con. Lisa đã muốn bắt chước con, đi theo dấu chân của chị gái. Nữ anh hùng của em.

Người chị mà bây giờ em không còn nhận ra nữa.

⚝ ⚝ ⚝

Cloé sập cánh cửa ra vào hơi mạnh. Những cử chỉ không được kiểm soát, những cảm xúc không được kìm nén.

- Là con à, con yêu?

Đúng, mẹ ạ, là con. Con, người đã giết một trong các con của mẹ.

Nhạc nền của chương trình thời sự. Đã hai mươi giờ. Nhiều tiếng đồng hồ cô muốn biến mất mà không làm được.

Trong bếp, Cloé hôn mẹ.

- Này, con về muộn đấy... Con có gặp Lisa không?

Bà Mathilde đọc thấy nỗi đau khổ sâu sắc trên khuôn mặt vốn lạnh lùng đến thế.

- Không ổn à? Đã có chuyện gì? Bà lo lắng hỏi, bỏ ngang đống xoong nồi.

- Bố mẹ thường thăm Lisa khi nào?

- Ba lần một tuần. Thứ hai, thứ tư và thứ bảy. Thỉnh thoảng cả chủ nhật nữa...

- Nhưng không bao giờ vào thứ năm, đúng không?

- Đúng. Bố con có buổi trị liệu vào thứ năm. Còn mẹ, ngày đó mẹ đi chợ.. Nhưng tại sao con lại hỏi mẹ thế? Đã xảy ra chuyện gì?

Bố cô đột ngột hiện ra ở cửa bếp. Mặc dù tai ông nghễnh ngãng và ti vi đang bật, ông vẫn nghe thấy câu chuyện của họ.

- Chuyện xảy ra là con thấy Lisa trong tình trạng thảm hại!

- Con nói cái gì thế? Bà Mathilde lo sợ.

- Em ấy...

Cloé thậm chí không nói được nên lời.

- Và cái trung tâm đó thật kinh khủng! Làm sao bố mẹ có thể để em ấy ở nơi như thế chứ?

Mặt mẹ cô méo xệch đi, ánh mắt bố cô tối sầm lại.

- Ở đó, không ai quan tâm đến em! Em bị bỏ mặc, bấn thỉu, hôi thối! Hai người có tim hay là không thế?

Bà Mathilde tựa vào bàn, đôi bàn tay mệt mỏi bắt đầu run rẩy.

- Thế còn con? Con có thể cho bố biết con đã làm gì cho em, ngoài việc đẩy em rơi xuống? ông Henri liền gầm lên.

Lần này, đến lượt Cloé lảo đảo. Cô vừa nhận một cái tát mạnh đến nỗi khiến cô đứt hơi. Tuy nhiên, cô sẵn sàng chìa má trái ra. Mặc dù có thể không nhận ra, nhưng đó là điều cô tìm kiếm khi đến đây. Điều cô đã chờ đợi từng ấy năm ròng. Từ hai mươi sáu năm nay.

Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ thú nhận tội lỗi của mình. Bố mẹ cô đã biết, họ đã hiểu ra. Thế nhưng không hề trách cứ cô lời nào. Cho đến tận hôm nay.

- Thế mà con lại dám dạy bảo chúng ta? Ông Henri nói tiếp, giọng khản đặc. Làm sao con dám? Em phải ở đó chính là vì lỗi của con!

- Henri! Vợ ông kêu lên. Thôi đi! Đừng có nói những câu như thế!

Cloé không phản ứng nữa, cô đã bị đâm trúng tim. Đang chờ cú đánh kết liễu.

Bố cô dần dần bình tĩnh lại trong khi bà Mathilde lau nước mắt.

- Mẹ con và ta không còn khả năng giữ Lisa ở nhà nữa, ông nói tiếp. Nếu không, chắc là chúng ta chẳng bao giờ để em ở trung tâm đó. Chúng ta đã luôn day dứt về việc đó... chúng ta không còn đủ sức để chăm sóc em. Con có thể hiểu điều đó không?

Cloé cố gắng để không bỏ chạy. Chịu đựng hình phạt đến tận cùng. Cô phải trả giá.

Hai mươi sáu năm nay cô đã chờ đợi.

- Tình trạng sức khỏe của em con cần được điều trị hàng ngày! Bà Mathilde tiếp lời, giọng nức nở. Ở đó, có các bác sĩ, các y tá. Như thế bố mẹ sẽ yên tâm hơn... Chúng ta không còn đủ sức nữa, thế thôi. Tắm rửa cho Lisa, mặc quần áo cho Lisa, cho Lisa ăn, giặt quần áo cho em, thay ga giường hàng ngày! Mẹ không còn đủ sức. Còn bố con, với cái lưng gãy của ông ấy...

Bà lại tiếp tục khóc, Cloé muốn ôm lấy bà. Nhưng bà Mathilde đẩy mạnh cô ra. Bà vốn chưa từng có cử chỉ thô bạo nào. Bà vốn dịu dàng thế. Bình tĩnh thế...

- Và trung tâm đó có thể không được hoàn hảo, ông Henri nói tiếp, nhưng đó là nơi duy nhất cách đây không quá hai trăm kilomet, và cũng là nơi duy nhất mà chúng ta có thể chi trả. Toàn bộ tiến lương của bố dồn vào đó và chúng ta gần như chẳng còn gì để sống!

Cloé đột nhiên nhận ra cô đã mù quáng, đã ích kỉ đến độ nào.

- Chúng ta đến thăm em nhiều lần mỗi tuần, chúng ta cố gắng chăm sóc cho em tốt nhất trong khả năng của mình. Nhưng nếu con có giải pháp tốt hơn, con vẫn có thể cho chúng ta biết, bố cô kết luận.

- Em... Con đã nhìn thấy nhiều vết thâm tím trên người em, Cloé cố gắng phân trần.

- Chỉ cần người khác chạm vào là em bị thâm tím ngay! Con nghĩ thế nào? Là họ đánh em à?

- Con đã nghĩ thế, cô thú nhận.

- Nhưng tại sao người ta lại phải làm thế? Em đâu có làm phiền họ, em chẳng bao giờ cử động! Em chẳng bao giờ than thở.

Bố cô nói đúng. Nhưng những hình ảnh trong chiều nay vẫn ám ảnh cô.

- Con xin lỗi, cuối cùng Cloé thì thầm. Con không muốn làm bố mẹ tổn thương, nhưng khi nhìn thấy em, hôm nay... Với cả căn phòng đó, sao mà xấu thế...

- Bố mẹ không thể làm hơn được, Clo ạ, bố cô nhắc lại. Nếu cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ buộc phải bán nhà để trả chi phí. Và mỗi tối, chúng ta trằn trọc khó ngủ vì lo cho tương lai của em. Em sẽ ra sao sau khi chúng ta chết đi? Con có thể nói cho bố mẹ nghe không?

- Con sẽ chăm sóc em, Cloé khẳng định, giọng gần như không nghe thấy gì.

- Thế sao? Như con đã chăm sóc em từ bấy đến nay?

Rốt cuộc, Cloé cũng ngẩng đầu lên.

- Con nói là con sẽ chăm sóc em, bố ạ. Và con.. con xin lỗi.

Vì đã phá hỏng cuộc đời của hai người. Vì đã biến những đêm ngủ của hai người thành ác mộng.

- Giá như bố mẹ biết con nghĩ về em nhiều thế nào... Con tự trách mình đến thế nào.

Bà Mathilde ngập ngừng, rồi ôm Cloé trong vòng tay.

- Bố con không nghĩ như ông ấy nói đâu. Không phải lỗi của con, con yêu ạ.

- Có chứ. Con ở cùng em, lúc em ngã... Chính con đã dẫn em ra đó.

Cô chuẩn bị tinh thần để bị mẹ đẩy ra. Bị xua đuổi vĩnh viễn khỏi ngôi nhà này.

Nhưng bà Mathilde vẫn tiếp tục ôm siết lấy cô.

- Con sợ lắm, nên con đã nói dối. Con đã nghĩ là...

Cloé òa khóc nức nở, cố gắng nói hết câu. Đi đến tận cùng nỗi khiếp sợ.

- Con đã nghĩ bố mẹ sẽ bỏ rơi con nếu con nói ra sự thật!

- Bình tĩnh đi con, bà Mathilde thì thầm. Bình tĩnh đi.

- Dù sao thì có khóc cũng đã quá muộn rồi, ông Henri nói thêm.

Ông quay trở lại trước ti vi, bước chân nặng nhọc, Cloé vẫn ở trong vòng tay mẹ một lúc lâu. Để mặc cho nước mắt, bị kiềm giữ bấy lâu nay, tuôn trào. Nên không thể nhìn thấy nước mắt của bố cô. Rơi rất thường xuyên.

Mỗi ngày, từ hai mươi sáu năm nay.

Tôi tên là Cloé.

Cloé Beauchamp.

Tôi 37 tuổi.

Và tôi đã mất hai mươi sáu năm để thú nhận tội lỗi của mình.

Tôi nghĩ rằng chính là nhờ Cái Bóng mà cuối cùng tôi đã tìm được dũng khí. Tôi nghĩ tôi đã thay đổi.