Chương 25
Gomez châm một điều thuốc.
Không vội vàng gặp lại văn phòng, gặp lại cấp dưới. Cuộc đời của anh trước đây.
Anh từng có một cuộc đời, trước đây... Anh khó mà nhớ được. Đã quên mất con đường nào dẫn đến đó.
Đối diện với anh, giống như một kẻ thù, là trụ sở cảnh sát. Tòa nhà xám xịt và buồn bã.
Anh muốn quay lại. Ẩn náu trong căn hộ của hai người, cũng buồn bã như văn phòng cảnh sát đáng ghét này. Nhưng nơi đó vẫn còn mùi hương của Sophie thoang thoảng, giống như linh hồn của người chết.
Sau khi di nát điều thuốc và khóa cửa xe, anh cũng quyết định xong. Anh đã hứa với Laval, và luôn giữ lời.
Anh chào chàng lính mới đang đứng gác trước cửa rồi đi qua sảnh, vừa máy móc đáp lại những lời chào mọi người dành cho anh.
Tránh những ánh mắt. Hiếu kì hoặc thương cảm. Chân thành hoặc giả dối, có gì quan trọng đâu.
Anh leo lên tầng, đến đội của mình. Người của anh vẫn ở đó, như thể họ đang chờ anh.
Tất nhiên là họ đang chờ anh.
Bầu không khí im lặng sau khi anh bước vào thật nặng nề. Nặng nề kinh khủng.
- Chào các cậu.
- Chào sếp.
Không ai biết phải nói thêm gì trước bộ mặt lạnh băng như thần chết đó.
- Hội ý nhanh trong mười phút nữa.
Anh giam mình trong phòng, có cảm giác đây là lần đầu tiên anh đặt chân đến nơi này. Mười phút nghỉ ngơi. Anh mở cửa sổ, nhắm mắt lại
Không có em, anh sẽ không thể làm được.
Dù sao, không có em, anh cũng không muốn làm được gì.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé đậu xe trong bãi đỗ xe ngầm.
Chỉ một tuần vắng mặt. Tuy nhiên, cô có cảm giác đã không đến đây từ nhiều tháng nay.
Năm phút sau, cô đã ở trong văn phòng. Những chồng hồ sơ vẫn ở đó, tất nhiên. Vả lại, điều đó còn khiến cô cảm thấy an tâm.
Mình là người không thể thay thế.
Cô thả mình xuống ghế, với cảm giác đang mang một gánh nặng trên vai.
Chỉ là vấn đề về thời gian thôi. Cô sẽ làm được. Sẽ tập trung được vào công việc của cô, công việc mà cô vẫn yêu biết bao. Thế nhưng cô lại không thấy nhớ.
Cô sẽ vượt lên được. Vì không thế lãng quên Cái Bóng, cô phải coi đó là một cuộc chiến cô phải đối mặt thêm. Một chiến thắng cần đạt được.
Và chiến thắng thì cô đã đạt được rất nhiều.
Cô mở túi xách. Nó ở đó, đầy trấn an, chỉ được bọc trong một mảnh vải. Khẩu Walther P38, mượn trộm của phụ thân cô. Một khẩu súng mà ông được hưởng từ chính cha mình. Được tìm thấy vào cuối Thế Chiến Thứ Hai, nên nó không hề có bằng chứng tồn tại hợp pháp nào. Được kính cẩn cất giữ trong ngăn trên cùng của một chiếc tủ trong nhà, trong một cái hộp giày giản dị.
Tám viên đạn, cộng thêm một viên trong nòng súng, chín phát đạn để giết người. Và một băng đạn dự trữ, phòng khi cần.
Cảm ơn bố. Vì đã giữ thánh tích này cho đến tận hôm nay. Không có gì là ngẫu nhiên cả.
Cô không đánh giá hết sự quái gở trong quyết tâm của cô. Thậm chí còn không nhận ra là mình đang suy sụp.
Một kẻ thù, một giải pháp. Phương trình duy nhất trong đầu cô.
Cloé quyết định đến gặp Pardieu. Ông Già đang ở trong vẫn phòng, ông ta vẫn đến sớm như thường lệ.
- A, Cloé! Vào đi, cô bé. Cô khỏe hơn chưa?
- Rồi, cảm ơn ông. Tôi xin lỗi đã bỏ rơi ông một tuần. Nhưng tôi còn không đứng nổi nữa!... Thế nào, chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi vắng mặt?
Cloé ngồi xuống, Pardieu làm một bài thuyết trình về tình hình hiện tại. Những gì đang bị mắc kẹt, những gì đang tiến triển thuận lợi. Cô khó mà tập trung được vào những điều ông ta nói. Chỉ tưởng tượng khi ở vào chỗ của ông ta, trong chiếc ghế tuyệt đẹp bằng da, ở giữa văn phòng rộng mênh mông có tầm nhìn rất đẹp này.
Nhưng một câu nói đã đưa cô về với thực tại một cách hơi tàn nhẫn.
- Martins đã tiếp quản hồ sơ GM.
Dự án mà cô đã theo ngay từ đầu. Và là người duy nhất chủ trì.
- Điều đó khiến cô khó chịu à, cô bé?
- Không, tất nhiên là không, Cloé khẳng định với một nụ cười gượng gạo - Điều quan trọng là chúng ta đã lấy được hợp đồng đó.
- Đúng như thế. Với lại, Philip đã làm rất tuyệt
Thế mà cũng nói, mọi thứ đã được tôi làm xong hết rồi!
- Hợp đồng đã được kí kết, Ông Già bồi thêm.
Cơn giận của Cloé tiếp tục tăng thêm một bậc. Hình ảnh khẩu P38 chợt thoáng qua đầu cô.
- Tốt rồi, tôi phải đi thôi, cô nói và đứng dậy. Tôi có cả một tuần vắng mặt cần gỡ lại.
Cô rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, đi về phía văn phòng của Martins. Tuy nhiên, cô biết rằng tốt hơn hết là nên bình tĩnh lại trước đã.
Philip vừa đến nơi, anh ta đang cởi áo khoác.
- Ơ này, Cloé! Cô quay lại với chúng tôi rồi à? Hi vọng là cô khỏi rồi chứ?
Anh ta bước về phía cô, khóe môi nhếch nụ cười chế nhạo.
- Chúng tôi đã nhớ cô...
- Thật sao? Dù sao, anh cũng đã tận dụng rất tốt, đồ khốn.
Martins ngơ ngác mất một giây trước lời nói tàn nhẫn của đồng nghiệp.
- Cô vừa nói gì?
- Tôi vừa từ phòng Pardieu ra. Ông ấy kể với tôi là anh đã cướp mất hồ sơ GM của tôi.
- Phải thay thế cô trong khi cô vắng mặt chứ, đúng không?
- Nhất là phải nhân cơ hội đó để nâng giá trị của anh trong mắt của hội đồng điều hành! Cloé đáp trả. Tôi đã làm hết mọi thứ trong dự án đó! Và anh đã nhân cơ hội nhảy vào để tranh việc của tôi và nâng giá của anh!
Philip quay lưng lại để đến ghế ngồi. Cloé sẵn lòng lấy chiếc chặn giấy đặt trên bàn để ném vào giữa hai bả vai anh ta.
Anh ta lại nhìn cô, sau khi đã yên vị. Đã tìm lại được nụ cười không thể chịu đựng của mình.
Xung đột không còn tiềm ẩn nữa. Nó đã được công bố và chỉ còn một hướng giải quyết duy nhất.
- Cô muốn gì, Cloé? Kẻ nào đi săn... Cô biết cậu ngạn ngữ đó, đúng không? Dù sao, tôi cũng có thể cho cô biết rằng cấp trên thực sự đánh giá cao việc tôi can thiệp vào. Họ đã nhiệt liệt khen ngợi tôi.
- Anh sẽ phải trả giá với tôi, Cloé thì thầm.
- Đe dọa à?... Cô muốn chiến tranh sao? Tôi báo trước nhé, cô có nguy cơ không thoát khỏi mà vẫn nguyên lành đâu.
- Cả anh cũng không. Và tôi đảm bảo là anh sẽ phải tiếc nuối. Vào thời điểm thích hợp.
Cảm thấy có người đằng sau lưng, cô quay ngoắt lại và mặt đối mặt với nữ thư kí của Philip, cô ta đang nhìn cô chăm chú với vẻ sững sờ. Cloé đẩy cô ta rồi rời khỏi võ đài.
⚝ ⚝ ⚝
Vẫn luôn là nỗi lo sợ đó.
Mặc cho sự hiện diện đầy đảm bảo của khẩu P38 trong tầm tay, mặc cho ổ khóa mới và chìa khóa bổ sung, trở về nhà vẫn là một thử thách.
Đêm đã buông xuống. Và Cloé có cảm giác lạ lùng là đêm chỉ buông xuống với một mình cô.
Mệt mỏi sau cả ngày làm việc, hẳn là cô đã để mất nhịp.
Cô cẩn trọng tiến đến tận bậc tam cấp, không nhìn thấy gì khả nghi. Không có con vật nào chết trên thảm chùi chân, cũng không có vết máu trên cánh cửa. Cô xoay chìa khóa trong ổ, bật ngay đèn sảnh và vội vàng khóa cửa lại. Tối nay, không có gì đáng chú ý.
Cô thả lỏng người cho thoải mái, gọi cho mẹ để hỏi tin tức về ông Henri. Vẫn đang phải theo dõi trong bệnh viện, nhưng bà Mathilde muốn cô yên tâm. Thêm hai ba ngày nữa thôi và mọi chuyện sẽ trở thành quá khứ.
Vừa gác máy, Cloé liền bấm số của Bertrand. Cô gọi cho anh vừa kịp lúc, anh lại đang chuẩn bị rời khỏi nhà. Thêm một tối chơi bài ở nhà bạn bè. Ngược lại với mong muốn của chính cô, Cloé nghe thấy mình nài nỉ. Anh chỉ cần qua nhà họ rồi đến với em.
Rồi rõ ràng là van xin. Em muốn gặp anh. Đến đây đi, làm ơn đấy!
Nhưng Bertrand không nhượng bộ. Tự do, độc lập quý giá.
Cloé đau đớn, thậm chí cô còn không tìm cách che giấu nữa. Em nhớ anh...
Bertrand viện cớ đang bị muộn để cắt ngang cuộc trò chuyện. Cloé sững sờ một lát trên ghế dài. Cái cảm giác bị bỏ rơi này thật tàn ác.
Có chuyện gì với mình thế?
Như theo phản xạ, cô lại cầm điện thoại lên, lần này là gọi cho Carole. Cô kể vắn tắt về kì nghỉ, rồi tai nạn của bố cô, chỉ lược bớt không nói rõ đó là một âm mưu ám sát. Là do cô đang ám ảnh với việc phải tỏ ra là bình thường trong mắt tất cả mọi người. Chỉ chiến đấu một mình.
Trong bóng tối.
- Cậu làm gì, tối nay? Cloé hỏi.
- Tớ đang ở với Quentin, anh ấy đã trốn được. Với lại, tớ muốn mời cậu ăn tối một hôm nào đó, để cậu gặp anh ấy.
- Sãn lòng thôi, Cloé trả lời. Tối nay nhé?
Rõ ràng, Carole không thích thú gì với lời đề nghị này. Nhưng Cloé không hề cho cô được lựa chọn.
- Cậu biết đấy, tớ không thường xuyên rảnh rỗi đâu, cô nói thêm. Phải tận dụng chứ, cô bạn!
- Được, sao lại không nhỉ!
Cloé mỉm cười. Gặp bạn trai mới của Carole, khá hứa hẹn đây! Caro, người luôn có thị hiếu khá là đặc biệt về đàn ông.
Những kẻ đần độn nhất, những kẻ khô khan nhất, những kẻ ngu ngốc nhất.
Cloé đã từng gặp anh chàng Quentin trứ danh đó, nhưng không thực sự nhớ gì cả. Hẳn là vì anh ta không đáng để người ta phải nhớ!
Vui thích về trò tiêu khiển này, cô lượn đi tắm, rồi nhanh chóng sấy khô mái tóc dài.
Trong phòng ngủ, cô mở hộp nữ trang, chọn một đôi khuyên tai bằng vàng trắng và chiếc nhẫn đồng bộ. Nhưng không thể tìm thấy chiếc vòng tạo nên bộ trang sức mà cô ưa thích nhất. Cô lục lọi từng ngóc ngách, tìm kiếm khắp nơi rồi đành từ bỏ.
Cô quay vào phòng ngủ, đứng chôn chân trước tủ quần áo. Sự tai ngược thường có điều gì đó vô thức, Cloé không nhận ra rằng cô chọn một bộ trang phục hết sức gợi cảm. Một chiếc váy đen, ngắn, cổ khoét sâu.
Khêu gợi một ai đó, dù có là bạn trai của Caro đi nữa. Dù đó chỉ là một kẻ vớ vẩn.
Biến người khác thành cái bóng của mình, dù đó là người bạn thân nhất
⚝ ⚝ ⚝
Quentin đứng khỏi ghế phô tơi, bước về phía cô và mỉm cười, Cloé sững sờ mất một giây, cô không tưởng tượng anh ta như thế. Làm sao cô có thể không nhận thấy anh ta trong buổi tối mà họ gặp nhau nhỉ?
- Rất vui được làm quen với anh, Carole đã nói với tôi rất nhiều về anh.
Anh ta có bàn tay đầy đặn và chắc chắn. Hai viên đá màu xanh ở vị trí đôi mắt. Anh ta cao, thanh mảnh. Tóc dài, màu hung, buộc thành đuôi ngựa. Sức hấp dẫn khiến ta hoang mang.
- Tôi cũng vậy, Quentin trả lời, tôi đã nghe nói nhiều về cô! Với lại, ta đã gặp nhau rồi, cô không nhớ sao?
Giọng anh ta là một điệu nhạc êm dịu. Hơi trầm, vô cùng khêu gợi. Cloé đột nhiên cảm thấy rất nóng.
- Có thể thế, cô nói. Nhưng hình như chúng ta không nói chuyện với nhau.
- Có đấy, nhưng rõ ràng là cô quên rồi.
- Ồ... Tôi...
- Đừng tỏ vẻ thế, không sao đâu! Tối đó có biết bao người... Hơn nữa, cũng đã nhiều tháng rồi. Và dù sao, tôi cũng không dám nói mình là người khiến người khác không thể quên!
Cloé cười vang và bước vào phòng khách. Cô ngồi ngay trước mặt anh ta, bắt chéo chân. Cô đã thu hút ánh mắt anh ta, sự chú ý của anh ta. Điều đó khiến cô yên tâm.
Carole đã làm tất cả những gì cô có thể làm. Cô cũng mặc một chiếc váy xinh xắn. Một kiểu tóc độc đáo.
Nhưng làm sao cô có thể chiến đấu nổi?
Cô rót rượu khai vị, cố gắng che giấu những gì cô đang cảm thấy. Thậm chí cô còn không hiểu nó là gì.
Tự hào vì lần chinh phục này của cô đã khiến Cloé thích thú. Nhục nhã vì anh không rời mắt khỏi cô ấy.
Cô biết rằng đây chỉ là một trò chơi, rằng cô không gặp nguy hiểm. Rằng Cloé không bao giờ giành người đàn ông của cô. Nhưng dù thế nào, điều đó vẫn khiến cô đau khổ.
Vì tắt ngấm mỗi khi Cloé xuất hiện. Tan biến trong ánh sáng chói lòa của cô ấy.
Cả hai người họ cùng cười. Ánh mắt Quentin chần chừ trên những đường cong hoàn hảo của vị khách mời.
Carole nắm tay anh trong tay cô, anh để mặc. Mà liệu anh có nhận ra điều đó không? Bị chinh phục bởi người phụ nữ ngồi trước mặt, dường như anh đã đến một hành tinh khác.
Hành tinh Cloé.
- Em đi chuẩn bị món tiếp theo, Carole phân trần và đi vào bếp.
- Tớ giúp cậu được chứ? Cloé đề nghị.
Ngạc nhiên, Carole mỉm cười hơi ngây ngô.
- Rất sẵn lòng, bạn yêu.
- Chúng tôi bỏ mặc anh vài phút, Quentin ạ.
Khi chỉ có hai người, Carole liền đặt câu hỏi. Phấn khích như một thiếu nữ.
- Thế nào, cậu thấy anh ấy ra sao? Cô thì thầm.
- Hấp dẫn.
- Tớ biết là cậu sẽ thích anh ấy! Carole hớn hở.
- Ờ... Thật đáng tiếc cho cậu là anh ấy đã kết hôn.
⚝ ⚝ ⚝
Quentin không để phải nài nỉ. Anh ta đồng ý tiễn Cloé đến tận xe của cô.
Vào giờ này, như thế là cẩn thận hơn.
- Em đỗ xe xa không? Anh ta hỏi.
- Không, trong phố trên. Lần trước, một gã đã đi theo em... Một thằng điên, chắc thế. Có lẽ hắn trốn ra từ chỗ anh!
- Không thể nào, Quentin trả lời. Không ai trốn ra khỏi đó được. Nhưng không phải tất cả những kẻ bệnh hoạn đều bị nhốt. Chúng nhan nhản trên đường phố.
- Thật yên tâm quá!
- Nhưng chúng không hẳn là đã nguy hiểm, Quentin giải thích.
- Em ngưỡng mộ vì anh làm việc ở đó, cô nói thêm.
- Anh muốn làm công việc đó, gần như là một thiên hướng.
Cloé thấy khó tin. Làm việc trong bệnh viện tâm thần mà lại là một thiên hướng? Nhất là trong Khoa dành cho bệnh nhân khó điều trị.
Gã Quentin này thật lạ lùng. Lúc thì ủ dột, lúc lại nhiệt tình. Vừa dễ gần vừa bí ẩn.
- Nhưng em vẫn ngưỡng mộ anh, Cloé nhắc lại. Chắc đó phải là một công việc khó khăn.
- Đôi khi. Em biết không, lợi ích là những người đó cần đến bọn anh. Anh cảm thấy mình có ích. Và điều đó...
- Điều đó rất quan trọng, Cloé hưởng ứng. Em hiểu.
Chiếc Mercedes hiện ra, Cloé gần như thấy khó chịu vì điều đó. Đi cùng người đàn ông này thật dễ chịu. Cô không mảy may thấy day dứt trong lòng.
- Ta đến nơi rồi đây, cô nói và chỉ chiếc xe.
- Xe đẹp đấy, Quentin mỉm cười. Anh thấy là ngành quảng cáo được trả lương cao hơn ở bệnh viện tâm thần!
- Em nghĩ bác sĩ tâm thần kiếm được nhiều hơn em chứ.
- Hẳn là thế. Nhưng không phải một y tá đơn thuần như anh...
- Thế còn anh, anh để xe ở đâu?
- Ngay kia, anh ta nói và chỉ một chiếc xe một chỗ ngồi màu xám đỗ cách chiếc Mercedes chừng hai bước chân. Chúc ngủ ngon, Cloé.
Anh ta hôn lên má cô, cô đặt một bàn tay lên vai anh ta.
- Em rất hạnh phúc được làm quen với anh. Em vui mừng cho cô bạn Carole...
Anh ta chỉ mỉm cười bí ẩn.
- Cô ấy kể với em là anh đã kết hôn. Anh có định bỏ vợ không?
- Anh thấy em tò mò quá đấy, Quentin trả lời, vẫn không thôi mỉm cười.
- Thứ lỗi cho em. Anh nói đúng. Chỉ là...
- Em lo lắng cho bạn em, điều đó là đương nhiên. Nhưng đừng lo: anh sẽ không làm gì tổn hại cô ấy đâu.
- Thế thì tốt. Em có thể yên tâm về ngủ rồi.
Anh nhìn cô vào trong xe, chờ cô đi khỏi rồi mới quay sang xe mình.
⚝ ⚝ ⚝
Bertrand nằm dài trên ghế, trước ti vi. Tối nay, gã không đi chơi.
Gã nghĩ đến Cloé. Đến những điều cô đã nói, lúc trước, qua điện thoại. Những lời van xin, che giấu đôi chút đằng sau giọng mệnh lệnh. Có vẻ cô đã sẵn sàng.
Trái đã chín, hoàn hảo để thưởng thức.
Sẽ là ngày mai, em yêu. Tối mai, buổi tối trọng đại...