← Quay lại trang sách

Chương 26

Laval kéo cao cổ áo blu dông.

- Tôi chết cóng rồi đây...

Gomez chỉnh điều hòa lên 25 độ.

- Cảm ơn. Tôi rất nhớ khi làm việc với anh, sếp ạ.

- Thôi nói linh tinh đi được không?

Laval thở dài, hôm nay không phải là một ngày dễ dàng. Anh có cảm giác đang đi trên trứng mỏng. Và lại còn... Anh vẫn có chỗ tốt hơn những người khác, họ đã bị vẻ mặt mới của sếp giáng cho một đòn chính diện. Vẫn cứng rắn, vô cảm như thế. Nhưng ít hài hước hơn.

Kinh khủng.

Viên thiếu úy trẻ không thể ngăn mình có chút thương hại khi nghĩ đến kẻ tình nghi sắp rơi vào tay viên thiếu tá.

Hai cảnh sát nhanh chóng đến địa điểm, ở Kremlin-Bicêtre, phố Michelet. Nơi ẩn náu của Alban Nikollê, gã bạn trứ danh của Tomor Bashkim. Nói đúng ra là cánh tay phải của hắn. Kẻ quản lý việc làm ăn của hắn trong vùng Petite và vùng Grande Couronne. Bị theo dõi từ mấy tuần nay, nhưng hắn vẫn chưa dẫn họ đến tận hang ổ của ông chủ.

216 Karine Giébel

Đột nhiên, Alexandre tự hỏi anh đến đây làm gì. Tệ hơn: anh đang làm gì ở đây. Trong chiếc xe này, trong con phố này. Trong cuộc đời này.

Hình như là công việc của anh.

Để có thêm dũng khí, anh nhớ lại những hình ảnh trong đoạn phim. Một tối, sáu tháng trước, bên bờ sông. Thi thể của một cô gái trẻ, đã qua tay Bashkim. Cô đã tìm cách thoát khỏi cảnh nô lệ. Và đã phải làm gương cho những cô gái khác.

Alexandre nhớ đến những cảm giác của anh khi cúi xuống xác cô. Ruột gan lộn tùng phèo. Thậm chí anh nhớ cả vẻ mặt của cậu Nhóc, ngay trước khi cậu ta chạy ra cách đó khoảng chục mét để nôn.

Bashkim, một gã khốn trong số những gã khốn. Một tên dắt gái công khai, hiếm khi mạo hiểm đến lang thang trên đất Pháp bởi vì hắn đang chịu lệnh dẫn độ quốc tế, do một dự thẩm viên tòa án Paris ban hành, trong khuôn khổ điều tra về vụ án giết, hay đúng hơn là tàn sát, một gái điếm 17 tuổi. Một cô gái giống như thiên thần.

Alexandre đỗ xe cách tòa nhà nơi Alban Nikolle sinh sống chừng năm mươi mét. Rồi anh gọi cho các cảnh sát đang cắm chốt từ chiều.

- Báo cáo... Chúng tôi đã đến nơi, các cậu có thể nhổ rồi.

Thế là thời gian chờ đợi dài dằng dặc bắt đầu. Gomez châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xe. Laval không nói gì, chỉ kéo cao cổ áo khoác pacca.

- Cậu lạnh à, Nhóc?... Tôi cũng thế, tôi lạnh.

Giá mà cậu biết tôi lạnh thế nào. Tôi đóng băng từ bên trong.

- Thật tốt là anh đã trở lại, viên thiếu úy thì thầm.

- Có lẽ sẽ tốt hơn cho các cậu nếu tôi không trở lại, Alexandre báo trước.

- Tại sao anh lại nói thế? Chúng tôi rất nhớ anh.

Viên thiếu tá vẫn thản nhiên. Như thể chẳng lời nói nào chạm được đến anh.

- Không có anh, chúng tôi hơi mất phương hướng.

Một chiếc xe màu đen đi vào phố theo hướng ngược lại và chậm lại khi đến ngang tòa nhà. Xe của Đức, xi lanh dung tích lớn. BMW dòng 7, kính mờ.

Phút sau, Nikolle ra khỏi nhà, chui vào chiếc xe hòm, xe lao đi ngay và đi ngang chiếc Peugeot. Laval và sếp của anh ẩn náu thật cẩn thận, rồi Alexand nổ máy. Có vẻ như tối nay họ đã không đến đây vô ích.

Chiếc BMW đã dẫn họ đi dạo nhiều kilomet.

Không rời mắt khỏi chúng, không để chúng phát hiện. Một phương trình khó mà dường như Alexandre đã giải được một cách điêu luyện.

Mấy gã du côn dừng lại ở một nơi yên tĩnh. Chiếc Peugeot tắt đèn, dừng sau đó chừng năm mươi mét. Gomez và Laval ra khỏi xe và kín đáo lại gần, với sự trợ giúp của một hàng cây lúp xúp.

Chiếc BM ở ngay bên dưới họ, trên bãi đỗ xe vắng vẻ của một cửa hàng bán đồ sửa chữa. Và khi hai cảnh sát nhìn thấy Bashkim và Nikolle tranh cãi và châm thuốc hút ở gần chiếc xe, họ khó mà tin vào mắt mình.

- Chết tiệt, hắn đó! Laval thì thầm. Bashkim ở đây, chết tiệt!

Phần mình, Gomez giữ im lặng. Anh nhìn sững vào chiếc xe vẫn đang để nổ máy. Điều đó có nghĩa là một người vẫn đang ngồi trước tay lái, hoặc Bashkim đã cẩn thận để có thể rời đi càng nhanh càng tốt

- Mình làm thôi.

- Hả? Không, không thể làm thế được!

Laval cố gắng giữ bình tĩnh.

- Tôi tin chắc là có một gã thứ ba trong xe. Trong khi chỉ có hai chúng ta!

- Thế thì sao? Hiệu quả của đòn bất ngờ, cậu nhóc ạ. Không bao giờ được đánh giá thấp nó. Thường hiệu quả hơn một khẩu súng.

- Tôi gọi hỗ trợ đây.

- Không kịp. Bỏ điện thoại xuống, Nhóc. Mệnh lệnh đấy.

Laval làm theo. Bản năng mách bảo anh hãy vắt chân lên cổ mà chạy. Tuy nhiên, anh vẫn ngồi xổm sau bụi cây. Có lẽ anh còn sợ Gomez hơn là Toinot

- Đeo phù hiệu vào, thiếu úy, viên thiếu tá ra lệnh và chỉnh lại phù hiệu của mình.

- Gã này phủ phấn rồi...

Không thể biết anh đang nói gì.

- Ta sẽ tóm gọn hắn... Theo tôi!

Alexandre ra khỏi chỗ nấp, Laval mất một giây rồi làm theo. Không có lựa chọn nào khác.

Bashkim ngẩng đầu nhìn về phía hai người đàn ông đang chạy qua bãi đất trống. Hắn dập điếu thuốc, có vẻ chần chừ chưa muốn leo vào xe.

Gomez tăng tốc, chỉ vài giây anh đã đến ngang chiếc xe.

- Xin chào các anh, Cảnh sát quốc gia đây. Tomor Bashkim, xin mời theo tôi.

Gã người Albani không để lộ chút cảm xúc nào.

- Chúng tôi không có quyền ở bên ngoài vào giờ này sao? Có lệnh giới nghiêm à?

- Tôi bắt anh theo lệnh dẫn độ chống lại anh do thẩm phán Mercier ban hành, trong khuôn khổ cuộc điều tra về vụ án Ilna Prokova.

Bashkim nở một nụ cười bỉ ổi. Có lẽ hắn đang nhớ đến niềm khoái lạc khi xử lý cô hoặc nhìn lũ tay chân làm việc đó thay hắn.

Gomez cũng mỉm cười đáp lại hắn, hai người thách thức nhau bằng ánh mắt trong vài giây.

- Ilna gì nhỉ? Gã người Albani chỉ đáp lại thế.

- Pokova.

- Không biết.

- Anh sẽ giải thích điều đó với thẩm phán.

Laval đứng lùi ra sau, cách chiếc xe khoảng năm mét, sẵn sàng rút súng ra.

- Tôi nghĩ có sự nhầm lẫn về người rồi, anh... Anh gì nhỉ?

- Thiếu tá Gomez, Cảnh sát hình sự.

Alexandre đưa thẻ ra, tay trái đặt trên cò khẩu Sig-Sauer.

- Và đằng sau tôi, ở kia, là thiếu úy Laval.

- Cho tôi xem lệnh triệu tập, tôi sẽ sẵn lòng trả lời tất cả các câu hỏi của anh.

Mặc dù giọng nói khàn đặc, Bashkim làm chủ tiếng Pháp một cách đáng ngưỡng mộ.

- Tôi nghĩ là anh không hiểu rồi, Gomez đáp trả. Tôi sẽ không dẫn anh về theo kiểu triệu tập. Anh phải theo tôi, và ngay bây giờ. Anh đang bị bắt.

- Rất tiếc, nhưng tôi dự kiến việc khác rồi. Một cô gái trẻ hấp dẫn đang đợi tôi.

- Mày định đập vỡ sọ cô ta bằng một thanh sắt sao? Gomez bình thản hỏi.

- Thật là ý tưởng buồn cười đấy, thiếu tá ạ!

Một tiếng động từ những hàng cây bao quanh bãi đỗ xe khiến ánh mắt viên thiếu tá chệch hướng mất một khoảnh khắc.

Chỉ trong một giây, Bashkim lao vào anh. Alexandre định nổ súng, nhưng không kịp.

Laval chĩa súng đúng lúc gã khốn dí súng của hắn vào cổ họng Gomez.

Viên thiếu úy sững người, tay vẫn cầm khẩu súng.

- Bắn đi! Gomex hét lên mặc dù đang trong thế yếu. Bắn đi!

Không phải là một mệnh lệnh. Mà đúng hơn là một lời cầu khẩn.

Chết như một anh hùng. Chấm dứt, ngay lúc này. Trở thành nguyên nhân để tên khốn này bị kết án tù chung thân. Hoặc án tử hình. Nếu Laval đủ bản lĩnh.

Nikolle can thiệp bằng cách giằng lấy khẩu Sig-Sauer của Gomez và vứt vào mép đường, khiến một con chuột đói khát bỏ chạy.

Chuột đen, đương nhiên.

- Bắn đi, chết tiệt!

- Đưa súng của mày đây! Bashkim ra lệnh. Nếu không, tao giết bạn mày!

- Đừng nghe hắn, khốn kiếp! Bắn đi!

Laval lưỡng lự thêm một giây và quyết định nhẹ nhàng trượt súng trên nền đất về phía hai gã người Albani.

- Bỏ anh ấy ra, anh yêu cầu. Bỏ anh ấy ra rồi đi đi.

Gomez nhận một cú báng súng vào giữa đầu và gục xuống, trong khi Bashkim và đồng bọn của hắn trèo lên chiếc BM.

Tomor lao xe hết tốc độ, Laval lao về phía khẩu súng và cúi xuống nhặt đúng lúc Gomez ngẩng đầu lên.

Kịp để nhìn thấy chiếc xe lao thẳng vào viên thiếu úy.

Đâm sầm vào anh, làm anh bắn ra nhiều mét.

Đèn dừng của chiếc BM sáng lên, rồi đến đèn lùi.

- Không! Gomez gào lên và đứng dậy.

Chiếc xe lùi với tốc độ điên cuồng, chèn qua người Laval, phanh thêm lần nữa. Rồi lao đi đúng hướng, lần này là bên cạnh những gì còn lại của cậu Nhóc, trước khi bốc hơi trong màn đêm.

Gomez lại quỳ sụp xuống.

Trong im lặng chết chóc.