ĐOẠN KẾT
Một năm ba tháng sau...
Em lại thay ổ khóa sao, thiên thần?
Tuy nhiên, em nên biết là việc đó chẳng có tác dụng gì... Không cánh cửa nào, không ổ khóa nào có thể ngăn được ta.
Cũng như không gì, không ai có thể giúp em.
Bằng chứng là ta đã ở nhà em. Trong khi em vừa đi làm. Người lính bé nhỏ dũng cảm! Ta nhìn em đi xa dần, trong bộ đồng phục vừa vặn khiến em thật rạng rỡ. Nhưng rồi ta sẽ tước bỏ nó của em, sớm thôi.
Em đã hụt chân rồi.
Em đã không thể ngủ được nếu không có thuốc ngủ. Em chỉ còn nghĩ đến ta, trong khi thậm chí em còn không quen biết ta.
Cuộc sống của em đã trở thành địa ngục.
Nhưng chưa là gì so với những điều ta dành cho em.
Thiên thân yêu dấu, Valentine yêu dấu của ta... Ta hi vọng em sẽ đi theo vết của Cloé. Em sẽ đi xa như cô ta.
Chính một phần vì thế mà ta đã chọn em, em biết không.
Trước hết là vì em xinh đẹp. Rõ ràng, Alex rất có khiếu về phụ nữ! Ta phải biết ơn hắn về điều đó. Nhưng không phải chỉ vì em nữ tính và hấp dẫn mà ta đã chọn em. Còn vì khẩu súng mà em đeo ở thắt lưng.
Một ngày nào đó, em sẽ dùng đến nó. Một ngày nào đó, em sẽ sa ngã. Và ta sẽ ở đó.
Sẽ có chỗ cho em, ở nơi của ta. Em có thể dùng chỗ của Cloé. Cloé tuyệt diệu...
Em có đủ khả năng không? Em có thể thay thế cô ấy không?
Em biết không, ta không thể hồi phục từ khi cô ấy ra đi. Chúng ta đã ở cùng nhau trong nhiều tháng ròng. Không thể chia cắt. Mỗi đêm, hoặc gần như thế, cô ấy đều thuộc về ta. Chỉ riêng mình ta.
Ta đã chiêm ngưỡng tác phẩm điên loạn đó. Một nghệ sĩ hấp dẫn.
Ta đã nhìn nó biến đổi Cloé, từng ngày một. Đẽo gọt tâm hồn, khuôn mặt và thân hình cô ấy. Bào mòn cô ấy như một thứ axit mạnh.
Cloé, Cloé yêu dấu của ta... Ta đã tin là cô ấy sẽ từ bỏ. Nhưng Cloé không bao giờ từ bỏ, em biết đấy.
Cô ấy đã gây ấn tượng mạnh với ta, làm sao có thể không thú nhận điều đó?
Không dễ dàng để tự gây cho mình cái chết. Nhất là khi người ta có rất ít phương tiện. Không có cửa sổ để nhảy xuống. Không có dao để cắt đứt mạch máu. Không có thuốc để tự đầu độc. Chỉ có đủ liều để làm em suy sụp, để xóa bỏ quyết tâm của em.
Thế nhưng, Cloé đã thành công.
Giữa hai lần khám, cô ấy đã buộc ga giường quanh cổ, đã buộc đầu còn lại vào chấn song tô điểm cho cửa sổ.
Và cô ấy đã quỳ xuống.
Chắc chắn là em không thể tưởng tượng việc đó khó khăn đến thế nào đâu. Không chỉ phải chịu đựng cơn ngạt thở. Phải đối mặt với nó, đến tận cùng. Chống chọi với nỗi đau đớn không tháo bỏ thứ đang ngăn không cho em hít thở, không đứng dậy... Một cực hình hiếm có.
Cô ấy đã chờ thời điểm thuận tiện. Cô ấy muốn ta là người nhìn thấy cô ấy. Mắt cô ấy vẫn mở, ta đã nhìn rất lâu.
Ta đã khóc, em biết không. Khóc nức nở như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt giận dữ, điên dại. Ta nghĩ ta cũng đau đớn. Vì đã mất cô ấy.
Cloé tuyệt diệu. Cloé dũng cảm... Cô ấy đã thành công trong việc khiến ta tổn thương. Nhưng không giết được ta.
Thật đáng tiếc cho em.
Thay ổ khóa cũng không có tác dụng gì thiên thần ạ. Ta đã ra ngoài rồi.
Ta đã chuẩn bị cho em một điều bất ngờ khi trở về nhà. Sau một đêm dài vất vả phụng sự luật pháp.
Một điều ngạc nhiên sẽ khiến em mất ngủ. Sẽ khiến em nghi ngờ. Nghi ngờ tất cả mọi thứ, nghi ngờ tất cả mọi người. Và nhất là nghi ngờ em.
Về tình trạng sức khỏe tâm thần của em.
Em sắp sẵn sàng rồi, thiên thần ạ...
⚝ ⚝ ⚝
Cái Bóng lách ra khỏi nhà. Kín đáo như một con thú hoang. Khó tóm bắt như một làn gió.
Hai tay xỏ trong túi quần, mũ trùm kín đầu, Quentin huýt sáo theo một giai điệu opera hắn đã nghe thấy trên đài. Hắn đưa mắt liếc nhanh, rồi lao vào con phố vắng vẻ.
Hắn không nhận thấy chiếc xe đỗ cách đó vài chục mét.
Cũng không nhìn thấy người đàn ông ngồi trước tay lái. Đang nhìn hắn qua chiếc máy ảnh có zoom cực mạnh, lưu lại cảnh tượng đó mãi.
Mày quá tự tin nên không nhìn thấy tao, đồ khốn kiếp bẩn thỉu.
Mày quá tự tin nên không thể tưởng tượng rằng từ giờ trở đi, con mồi lại chính là mày.
Tao không còn làm được gì cho Cloé. Nhưng mày sẽ không có được Valentine.
Từng giờ của mày đang đếm ngược, tin tao đi. Mày sắp thối rữa trong tù rồi.
Trừ khi người ta giam mày trong chính bệnh viện tâm thần của mày. Phải nói là việc đó cũng sẽ khiến tao rất thích thú đấy!
Nhưng điều đó không quan trọng. Dù thế nào, mày cũng sẽ lĩnh án chung thân.
Mặc dù tao không còn được điều tra thực địa, mặc dù tao chỉ còn là một người tàn phế làm việc trong văn phòng, tao vẫn giữ được tâm hồn của cảnh sát.
Phải nói là tao đã được dạy dỗ cẩn thận. Được đào tạo bởi người giỏi nhất.
Anh ấy tên là Alexandre Gomez.
Anh ấy vẫn luôn nói với tao: Hãy làm theo bản năng, Nhóc ạ... Đừng bao giờ rời mắt khỏi mục tiêu.
Trong khi tao đang lang thang ở biên giới của một thế giới khác, anh ấy đã không bao giờ bỏ rơi tao.
Mỗi ngày, anh ấy đều đến trò chuyện với tao. Khuyến khích tao. Lay động tao.
Mỗi ngày, anh ấy kể cho tao nghe những nỗi nghi ngờ, những niềm hi vọng. Hoặc những nỗi tuyệt vọng.
Mỗi ngày, anh ấy cũng ghi chép lại cho tao những điều mà tao không thể nghe thấy. Nhưng cũng là những điều tao đã nghe thấy.
Và khi tao quay trở về từ cõi chết, tao đã tìm thấy một cuốn sổ nhỏ bên cạnh giường. Mỗi lần đến thăm, anh ấy ghi vào đó những tiến bộ của tao, những lần tao giật mình, những giai đoạn trong cuộc đấu tranh của chính tao.
Và những diễn tiến trong cuộc điều tra của anh ấy.
Tao biết về Cloé, mặc dù chưa bao giờ gặp chị ấy. Tao biết những gì mày đã khiến chị ấy phải chịu đựng, đồ khốn kiếp.
Đối với chị ấy, thì đã là quá muộn. Nhưng với những người khác, thì vẫn còn kịp.
Tao đã hứa với Alexandre như thế.
Tao tin là anh ấy sẽ tự hào về tao, ngày hôm nay. Tự hào về cậu nhóc trước đây. Và về người đàn ông là tao ngày hôm nay.
HẾT.