← Quay lại trang sách

Chương 62

Làm sao em có thể sống sót sau chuyện này?

Nhà tù thật khắc nghiệt. Kinh khủng. Nhiều tuần liền khiến thần kinh em trầy trượt trên những chấn song, những sợi dây thép gai. Nhiều tuần liền em mệt mỏi trong chín mét vuông.

Thật khắc nghiệt, đúng thế.

Nhưng ở đây mới là địa ngục. Địa ngục thật sự.

Cứ như thể người ta chôn sống em. Như thể em đang ở trong quan tài, hai mắt mở to để quan sát chính mình đang hấp hối.

Hấp hối chậm chạp.

Em đến đây sáng nay. Sau một chuyến đi trong xe hòm, bị trôi như một con vật mà người ta đưa đến lò mổ.

Người ta không nói là em đi đâu. Chỉ khi nhìn thấy tòa nhà em mới hiểu ra.

Rằng em đã đến chặng cuối của hành trình. Đến nơi ở cuối cùng của em.

Đầu tiên, em gặp một bác sĩ. Một lần nữa, em kể lại cậu chuyện của mình. Từ đầu đến cuối. Em đã đau đớn, đúng thế. Vì cứ phải nhắc đi nhắc lại cùng những chuyện đó, cuối cùng em đã bị rối trí, đã tự mâu thuẫn với chính mình. Em lẫn lộn ngày tháng, em lẫn lộn tên người và hình ảnh.

Em mệt mỏi quá rồi, anh yêu! Thậm chí là suy kiệt.

Viên bác sĩ đó có vẻ dễ mến. Ông ta tươi cười, tốt bụng. Thế nên lúc đó, em cũng đã cầu nguyện. Rằng cuối cùng thì em cũng nhìn thấy ánh lên trong mắt một người nào đó tia sáng của sự minh mẫn. Của tình người.

Rằng cuối cùng em sẽ nghe thấy lời giải thoát từ miệng một người nào đó. Những lời lẽ thật đơn giản.

- Cô Beauchamp, cô chẳng có việc gì ở đây cả! Chúng tôi sẽ thả cô!

Nhưng em chỉ nghe thấy những lời lẽ phức tạp, những lời dối trá. Những lời khủng khiếp.

Khủng hoảng hoang tưởng.... Thuốc thần kinh... Thuốc an thần... Liệu pháp thần kinh. Miễn tố... Quyết định của thị trưởng... Điều trị nội trú.

Thế là em hét lên.

Em tin mình chưa từng hét to đến thế.

Cuối cùng, em muốn bỏ trốn. Bởi vì gã bác sĩ không chịu mở cửa, em đã đánh ông ta. Thậm chí em nghĩ mình đã định giết ông ta.

Em không thể chịu đựng hơn nữa, anh hiểu không...?

Các y tá đến ngay lập tức. Họ có ba người.

Ở đây, áo blu trắng đã thay thế cho cảnh phục màu xanh.

Anh muốn em tự vệ thế nào đây? Đấu tranh thế nào đây?

Họ đã lôi em đến tận một phòng ngủ, có một chiếc giường gắn chặt xuống đất, ở giữa căn phòng trống trải. Rồi họ trói em lại bằng dây đai, sau đó tiêm cho em một mũi.

Em có cảm giác não đang chảy ra khỏi đầu, chảy qua tai.

Cơn giận dữ trong em dần dần tan biến, bị thay thế bởi nỗi tuyệt vọng.

Từ đó trở đi, em khóc. Em khóc đến hết nước mắt trong người, người em chẳng mấy nữa sẽ khô khốc và héo hon.

Em đã khóc suốt nhiều tiếng đồng hồ. Một mình, trong quan tài của chính mình.

Bố mẹ em đâu? Các em gái của em đâu? Bạn bè em đâu? Tất cả những người biết về em, biết rằng em không điên.

Họ đã quên em rồi sao? Hay những người này ngăn cản họ đến gần em?

Một mình, trong quan tài của chính mình. Bị buộc tội phải ở đây đến hết đời, em hiểu rõ như thế.

Không có ai để trò chuyện, trừ anh. Anh, một bóng ma.

Một mình, trong chiếc quan tài của chính mình.

Dưới nhiều mét khối vô tình.

⚝ ⚝ ⚝

Họ đã cởi trói cho em. Nhưng cánh cửa bị khóa chặt và cửa sổ thì có chấn song.

Thế nên em đành trốn dưới đất. Trong một góc của căn phòng tang lễ đó.

Em run rẩy, như một con vật. Không phải do lạnh, vì ở đây nóng đến ngột ngạt. Do thứ khác.

Bị ngốn ngấu bởi nỗi sợ hãi, giằng xé bởi nỗi tuyệt vọng. Sắp bị tiêu hóa.

Họ đã buộc em phải uống thuốc. Uống đi, nếu không chúng tôi sẽ trói cô lại

Lũ khốn kiếp.

Em có cảm giác đã bị một cú chùy đập vào đầu. Não em chỉ còn là một cục bông, những kí ức tả tơi. Các cơ bắp không còn vâng lời nữa. Nghị lực trong em lụi tắt dần, như thể ngọn lửa của một cây nến bị thiếu ô xy.

Em biết em đang ở đâu. Em biết em là ai. Em cảm thấy hết, em không quên bất cứ điều gì.

Nhưng sức lực đang từ bỏ em, mắt em trở nên mờ mịt.

Tại sao lại kết tội em trong khi em chỉ tự vệ?

Tại sao lại giam em ở nơi của những người điên trong khi em không bị điên?

Có chuyện gì đã xảy ra với em, hả anh yêu?

Chúa ơi, có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?..

⚝ ⚝ ⚝

Em tin là em đã thiếp đi.

Trong vài phút hoặc vài giờ. Làm sao mà biết được? Ở đây không có đồng hồ đeo tay, không có đồng hồ treo tường. Những mũi kim duy nhất chỉ là những mũi kim mà họ tiêm vào ven chúng em.

Không còn dấu mốc nào nữa. Chỉ có những bức tường trắng lặng lẽ. Đôi khi có thêm một tiếng hét kinh hoàng xuyên qua chúng và khiến em lạnh giá đến tận tim.

Có lẽ em sẽ lại chìm vào giấc ngủ. Có còn lối thoát nào khác đâu? Có còn lối thoát nào, ngoại trừ cái chết?

Em hi vọng sẽ mơ thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh. Em đã yêu nó biết bao, giọng nói của anh...

Nhưng em tin rằng em sắp quên nó...

⚝ ⚝ ⚝

Một tiếng động buộc em mở mắt ra.

Một chiếc chìa khóa xoay trong ổ.

Họ lại đến đánh thuốc em? Tra tấn em?

Em khẽ gọi mẹ. Nắm chặt hai tay, em thì thầm: mẹ, mẹ, mẹ! Đến đón con đi, làm ơn! Đó chỉ là một tai nạn, con thề với mẹ! Thế nên đừng để họ giết con, con xin mẹ!

Một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu vào cõi hư vô, có ai đó lại gần em.

Một chiếc áo blu trắng, đương nhiên. Nói cho cùng, ở đây chỉ có thứ đó. Thứ đó, và những người điên.

Em ngẩng đầu lên, và bỗng nhiên, một niềm vui vừa sâu lắng vừa bất ngờ tràn ngập trong em, cuốn em đi.

Một khuôn mặt quen thuộc. Rốt cuộc cũng có một điểm tựa. Một hi vọng.

- Quentin!

Nhẹ nhõm khiến em có thêm những sức lực không ngờ. Em lao vào trong tay anh ấy, mặc dù chỉ mới quen biết sơ sơ. Đột nhiên, anh ấy trở thành người bạn duy nhất của em, ánh sáng của em, trung tâm của thế giới.

Em ôm chặt anh ấy, bíu lấy anh ấy như thể đó là một cái phao còn em là người đang chết đuối.

Em gục vào vai anh ấy khóc nức nở, anh ấy lùa tay vào trong tóc em.

- Quentin, giá mà anh biết em hạnh phúc thế nào khi nhìn thấy anh...

Anh ấy vẫn không nói, chỉ lau nước mắt lăn trên má em. Nhưng anh ấy mỉm cười với em. Và điều đó khiến em dễ chịu. Vô cùng dễ chịu.

Em lại áp đầu vào hõm vai anh ấy.

- Anh sẽ đưa em ra khỏi đây, đúng không? Hãy nói là anh sẽ đưa em ra khỏi đây, em xin anh!

Em chưa bao giờ đặt nhiều hi vọng đến thế chỉ trong một câu nói.

Em hít thở mạnh, mê đi trong mùi nước hoa của anh ấy.

Mùi gỗ. Thoảng chút mùi xạ hương.

Cổ họng em liền nghẹn tắc, ruột gan em xoắn lại.

Lúc đầu, em không hiểu tại sao. Tại sao mùi thơm đó lại hồi sinh trong em những hình ảnh, kinh hoàng.

Ta sẽ quay lại. Và ta sẽ kết liễu em.

Em vội vàng tách khỏi hắn, bắt gặp ánh mắt hắn trong luồng ánh sáng yếu ớt. Mắt hắn màu xanh xám.

Nụ cười của hắn mở rộng trong khi em lùi ra sau.

- Chào em, thiên thần của ta... Ta đã nhớ em, em biết đấy. Ta rất vui được gặp lại em.

Em lùi ra sau ba bước, lưng em đập mạnh vào tường. Miệng em vẫn há hốc trong nỗi kinh hoàng tột độ.

Tận cùng của thế giới.

Em bị nhốt trong chiếc quan tài của chính em.

Nhưng không phải một mình, không.

Cùng với Cái Bóng.

Em đổ sụp xuống dọc theo tấm vách cứng, cho đến khi chạm đất. Em không đứng nổi nữa.

Hắn ngồi xuống trước mặt em, vuốt ve khuôn mặt em.

Tự vệ đi, đẩy hắn ra đi... nhưng em không còn đủ sức. Những viên thuốc khốn kiếp.

- Em đã vượt quá mọi hi vọng của ta, Cloé! Em thật sự hoàn hảo.

Bàn tay hắn trượt xuống cổ em, khẽ phanh chiếc áo bệnh nhân của em.

Tim em sắp vỡ tung, em cảm thấy thế. Em hi vọng thế.

- Em đã trở thành một kẻ giết người, thiên thần của ta... Martins tội nghiệp, Bertrand tội nghiệp! Em nhận ra là em đã lạnh lùng giết hại hai người vô tội chưa, em yêu?

Đầu em lắc lư từ phải sang trái, để nói là không. Để xua đuổi sự thật hiển nhiên.

Không thể có chuyện em đã sát hại hai người vô tội...!

- Ta đảm bảo với em, họ chẳng có liên quan gì. Không ai thuê ta, không có người đặt hàng... Chỉ có mình ta! Em và ta. Và bây giờ em đã ở đây, ta sẽ có thể tận hưởng em. Chuyện đó sẽ kéo dài nhiều tháng, thậm chí nhiều năm liền... Và rồi, ta sẽ chán em và sẽ chọn một người khác. Lúc đó, ta sẽ nhìn em chết dần giữa những bức tường này.

Hắn khạc ra thứ nọc độc đau rát đó vào khuôn mặt lạnh giá của em. Cùng với nụ cười lấp lánh của hắn.

- Tao sẽ nói với họ mày là ai! Tao sẽ nói với họ mày đã làm gì!

Em đã cố kêu lên, nhưng chỉ có tiếng thì thầm đáng thương thốt ra khỏi đôi môi.

- Làm đi, em yêu, cứ nói với họ tất cả những gì em muốn. Họ sẽ không tin em đâu. Họ không bao giờ tin những người điên, nhất là người hoang tưởng như em... Họ sẽ nghĩ là em đã lôi ta vào cơn điên loạn của em, bởi vì em biết ta. Họ sẽ chỉ tiêm liều mạnh hơn cho em thôi.

- Không!

- Có đấy, Cloé. Lời nói của một người điên không có chút giá trị gì. Họ sẽ giả vờ coi là em đang nói nghiêm túc, và sẽ tăng liều điều trị cho em... Ở đây, em chẳng còn là gì hết. Không gì khác ngoài một bệnh nhân tâm thần, một tội phạm nguy hiểm không phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Một bệnh nhân tâm thần cần phải cách ly, giam cầm, ngăn không cho làm hại đến xã hội đẹp đẽ của chúng ta... Em vừa lĩnh án tù chung thân, em yêu ạ. Và không ai còn gì để quan tâm đến em nữa. Không ai cả, trừ ta.

Em không biết đã làm thế nào, nhưng đột nhiên em tìm thấy sức mạnh để xô hắn ra. Hắn ngã sang bên, em lao chạy ra tận cửa. Em ra sức giật tay nắm, em kêu cứu với chút giọng còn lại, nắm tay đấm liên hồi vào cánh cửa.

Khi em quay lại, tên khốn kiếp đó nhìn em với vẻ ma quái. Hắn khẽ lắc lư chùm chìa khóa trước mắt em.

- Em muốn thứ này hả, thiên thần? Lại đây lấy đi... Nào, lại đây! Em muốn thoát khỏi ta? Ở đây, em và ta chẳng phải đang rất vui sao?

Gáy em đập ra sau, đầu em va vào cánh cửa đóng kín.

Em những muốn đập vỡ đầu. Để không nhìn thấy nụ cười của hắn nữa. Không nghe thấy giọng hắn nữa.

Để đến một chiếc quan tài nơi không có hắn.

Em vừa lĩnh án tù chung thân, em yêu ạ!

Những liều thuốc an thần đã đánh gục em. Khí lực bỏ rơi em, từng chút một. Em khụy xuống bên cánh cửa.

Ngồi trên giường, hắn tiếp tục quan sát em, như thể hắn có thể xâm nhập vào trong em chỉ bằng ánh mắt.

- Em đã thay đổi diện mạo, Cloé ạ. Tuy nhiên, ta thấy em còn xinh đẹp hơn trước... Chắc hẳn là bởi em đã trút bỏ cái mặt nạ chết tiệt đó! Cuối cùng em đã từ bỏ cái cảm giác bề trên, cái thái độ cao ngạo từng khiến mặt em biến dạng. Bây giờ, em thật sự là em... Và thật sự là của ta. Bây giờ, ta tin chắc là em sẽ nhìn ta. Thậm chí em sẽ chỉ nhìn ta. Em sẽ chỉ nghĩ đến ta. Ta, duy nhất mình ta, sẽ là cả vũ trụ của em, em có nhận ra điều đó không?

Hắn cười gằn, bỏ chìa khóa vào sâu trong túi. Rồi hắn nhẹ nhàng bước về phía em.

Em ước mình biến mất biết chừng nào! Em ước mình chưa từng đến thế giới này biết chừng nào!

- Và em sẽ mất trí, Cloé. Dần dần, em sẽ quên em là ai.

- Không...

- Có đấy, thiên thần ạ. Và ta biết là em sẽ yêu ta, như thể em chưa từng yêu bất kì ai. Bởi vì em sẽ chỉ còn có ta.

Hắn nhấc bổng em lên, mang em đến tận hang ổ của hắn.

Đúng ra là ngay đằng sau chiếc giường.

Em nằm trên mặt đất, trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt nhìn xoáy lên trần nhà.

Hắn nói, em nghe. Không thể trả lời.

Em chỉ có thể khóc. Khóc mãi, khóc mãi.

Trong khi hắn chậm rãi cởi quần áo em, như thể người ta cởi quần áo của một con búp bê bằng vải bị lòi ruột.

- Em biết không, em là người đầu tiên đến tận đây cùng ta. Thông thường, họ tự giết mình để thoát khỏi ta. Nhưng em... em không giống với những người khác, em là ngoại lệ. Em là thành quả đẹp đẽ nhất của ta.

Em kêu cứu, nhưng những lời kêu cứu đã lịm tắt ngay trong cổ họng em.

Trong khi đôi môi bệnh hoạn của hắn dạo chơi trên thân thể trần trụi của em. Để lại những vết bỏng đau đớn.

- Kiệt tác của ta...

Em cầu xin trái tim em ngừng đập.

Trong khi em nghe thấy hắn cười.

Em cầu xin thần chết mang em đi, nhưng em hiểu rằng nó sẽ không đến. Sẽ không ai đến đây làm uế tạp chiếc quan tài của em.

Trong khi hắn đang làm uế tạp thân thể em.

- Cuộc tàn sát đẹp đẽ nhất của ta.