CHƯƠNG 2 PHÁT HIỆN TỘI PHẠM
Người tiếp viên Henry Mitchell, tổ trưởng phục vụ chậm rãi bước tới từng bàn đưa phiếu tính tiền. Năm tiếng đồng hồ nữa đến phi trường Croydon. Gã lo thu tiền, nghiêng đầu:
- Cảm ơn quý ông, quý bà.
Đến bàn hai cha con người Pháp, gã dừng lại chờ hai cha con đang còn tranh cãi. Có cho thêm tiền trà nước chẳng đáng là bao, gã buồn xo. Đến lượt hai vị khách còn ngủ - một ông khách nhỏ thó để bộ ria mép, một bà già ngồi ở dãy ghế cuối. Bà thì cho tiền trà nước hậu hĩ - gã hãy còn nhớ.
Ông khách nhỏ thó để bộ ria mép vừa thức dậy móc tiền trả chai nước ngọt, bánh bích quy chỉ có bấy nhiêu.
Mitchell tranh thủ lo cho xong việc. Còn năm phút nữa máy bay đến phi trường Croydon, gã bước tới đứng gần bên nghiêng người xuống chỗ bà khách ngồi.
- Xin lỗi bà, phiếu tính tiền đây?
Gã trịnh trọng đặt tay xuống một bên vai bà. Bà không nhúc nhích. Gã ấn mạnh xuống khẽ lay người bà, không thấy động tĩnh toàn thân bà gục xuống trên ghế ngồi. Mitchell cúi sát người xuống, chợt gã ngẩng đầu lên mặt mũi biến sắc
Albert Davis, người tiếp viên phụ nói ngay:
- Chà! Cậu đừng nói giỡn chứ!
- Tớ nói thật mà.
Mitchell mặt mũi tái nhợt rùng mình.
- Henry có thiệt không đấy?
- Chết thật mà. Tớ đoán bà bị một cú sốc - chắc vậy?
- Gần tới phi trường Croydon?
- Nếu bà vừa mới chết...
Hai bên đang còn lưỡng lự - rồi mới tính chuyện ra tay. Mitchell trở lại chỗ khoang cuối, gã đi tới từng bàn, nghiêng người nói khẽ riêng từng người.
- Xin lỗi, quý ông có phải là bác sĩ?
Norman Gale nói ngay:
- Tôi là nha sĩ. Tôi có thể giúp gì? - Ông nhún người ngồi dậy.
- Tôi là bác sĩ đây. - Bác sĩ Bryant lên tiếng. - Có việc gì vậy?
- Có bà khách ở hàng ghế cuối - trông bà ta làm sao ấy?
Bác sĩ Bryant đứng ngay dậy bước theo người tiếp viên. Ông khách người nhỏ thó lặng lẽ bước theo sau không ai hay biết.
Bác sĩ Bryant nghiêng người xuống bên gương mặt co rúm ngồi ghế số 2, một bà khách to béo tuổi trung niên mặc đồ đen.
Bác sĩ nhìn qua một lượt.
Ông nói ngay:
- Bà ta chết rồi.
Mitchell nói xen vào, - Ngài cho đó là chứng đột quỵ hay sao?
- Không thể cho là vậy nếu chưa khám nghiệm.
- Anh nhìn thấy bà khách, ý tôi muốn nói lúc còn tỉnh táo là lúc nào?
Mitchell cố nhớ lại.
- Lúc tôi dọn cà phê ra bàn bà còn tỉnh táo.
- Ồ, vào khoảng bốn mươi lăm phút trước đây - khoảng đó. Đến khi mang phiếu tính tiền ra tôi cứ tưởng bà còn ngủ...?
Bác sĩ Bryant nói ngay:
- Bà ấy chết đã được nửa tiếng.
Cuộc hội ý diễn ra ngay, mọi người ngóng cổ ra nghe.
- Có thể đây là một ca đột quỵ, phải không? - Mitchell nghĩ như vậy.
Gã cứ cho là vậy.
Gã có bà chị vợ đã trải qua một cơn đột quỵ, người nhà có thể biết tìm cách cứu chữa.
Bác sĩ Bryant thì không muốn nhúng tay vào, ông lắc đầu ra vẻ khó hiểu.
Người khách ngồi gần đó lên tiếng, giọng nói nghe như mắc nghẹn điểm thêm hàng ria mép.
- Tôi thấy, - gã nói - một đốm nhỏ ở trên cổ bà ấy.
Gã nói dè dặt, như là người hiểu hết vậy.
- Đúng thế. - Bác sĩ Bryant nói theo.
Bà khách nghiêng hẳn đầu qua một bên. Một vết thương nhỏ xíu lõm xuống, gần bên cổ họng.
- Xin lỗi quý vị - hai cha con Dupont xin góp ý, nãy giờ ngồi lắng nghe. - Bà khách ấy chết rồi và ông có nhìn thấy một vết thương bên cổ?
Anh chàng Jean, con trai nhà Dupont lên tiếng.
- Tôi có thể góp ý được không? Tôi thấy con ong vò vẽ bay tới và đã lấy tay đập cho nó chết? - Gã chỉ vô xác con ong nằm gọn trên chiếc đĩa đựng tách cà phê. - Làm sao có chuyện bà khách kia chết vì ong chích được?
- Vậy mà có đấy? - Bác sĩ Bryant cho là vậy. - Tôi đã từng thấy qua rồi. Đúng thế, ta có thể giải thích được nếu nạn nhân từng có bệnh về tim?
- Vậy thì tôi biết làm gì hơn, thưa bác sĩ? - người tiếp viên hỏi lại. - Máy bay sắp đáp xuống Croydon?
- Đấy, đấy. - Bác sĩ Bryant đứng xích qua một bên, - Ta chẳng làm được gì. Này anh tiếp viên để nạn nhân ngồi yên đó.
- Dạ vâng. Tôi biết mà.
Bác sĩ Bryant trở lại chỗ ngồi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt ông khách lạ mặt người nhỏ thó đang còn đứng đó.
- Thưa ngài. - Gã nói. - Ngài nên trở về chỗ. Chúng ta sắp đáp xuống Croydon trong chốc lát.
- Dạ phải, thưa ngài, - người tiếp viên đỡ lời. Chợt gã cất tiếng. - Xin mời quý vị ngồi yên tại chỗ.
- Xin lỗi, - ông khách nhỏ thó nói. - Tôi thấy có một việc.
- Việc gì thế?
- Phải đấy, người ta quên mất một việc? - Để chứng minh gã lấy mũi giày gì xuống sàn. Bác sĩ Bryant và người tiếp viên nhìn theo. Một mảnh màu đen vàng nằm khuất nửa chừng dưới lai chiếc váy đen.
- Vậy là còn một con ong vò vẽ nữa? - ông bác sĩ kinh ngạc hỏi lại.
Hercule Poirot quỳ xuống, gã rút trong túi ra một chiếc nhíp rồi khéo tay gắp lấy đứng ngay dậy.
- Đây rồi, - gã nói, - trông chẳng khác một con ong vò vẽ, nhưng nhìn lại thì không phải!
Gã xoay qua xoay lại cho hai ông khách nhìn thấy mảnh vải lụa hai sọc màu cam và đen nối trên chiếc gai nhọn đã phai màu.
- Ái chà! Trời ơi! - ông Clancy vừa bước ra khỏi chỗ ngồi thò đầu nhìn qua vai người tiếp viên. - Lạ, lạ thật, tôi chưa hề nhìn thấy vật nào lạ mắt như thế này. Nói thật, tôi không thể tin vào mắt mình?
- Ngài có thể nói rõ hơn chút nữa được chứ? - người tiếp viên hỏi lại - Ngài biết rõ cái vật lạ đó?
- Biết được à? Dĩ nhiên tôi biết quá đi chứ? - ngài Clancy ra vẻ tự hào đắc ý. - Quý vị nên biết là cái gai nhọn đó là thứ vũ khí lắp vô ống xì đồng thổi đi xa của một bộ tộc - ờ - tôi không rõ là bộ tộc nào, có thể là của thổ dân ở Nam Mỹ hay là ở đảo Borneo nhưng mà tôi nhớ chắc chắn đó là cây phi tiêu của một bộ tộc, tôi nghĩ là đằng trước mũi nhọn...
- Có phải là tên độc của dân da đỏ Nam Mỹ? - Hercule Poirot nói xen vô. Rồi gã rút gọn. - Nhưng mà! Có thật như vậy sao?
- Nó lạ vô cùng. - Ngài Clancy nói, vẻ say sưa. - Tôi đã nói là nó lạ lắm. Chính tôi là nhà văn viết truyện trinh thám, nhưng mà ngoài đời thì... - chợt ngài lặng thinh.
Máy bay đảo nghiêng một vòng làm mấy ông khách đang đứng lắc lư, rồi hạ độ cao chuẩn bị đáp xuống phi trường Croydon.