← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5 SAU PHIÊN THẨM VẤN

Jane vừa bước ra ngoài thì gặp ngay Norman Gale.

Ông nói:

- Tôi thắc mắc quan điều tra còn thiếu sót gì nữa không trong bản cáo trạng này?

- Tôi có thể nói cho quý vị nghe đây? - giọng nói vừa phát ra từ phía sau lưng hai người.

Cả hai ngoái lại nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ của ông Hercule Poirot.

- Đó là một bản án, - ông khách nhỏ thó, - gán cho tôitội cố sát.

- Ôi, thật sao - Jane la lên một tiếng.

Poirot hân hoan gật đầu.

- Thật đấy. Lúc vừa bước ra tai tôi còn nghe thấy lời nói của hai người ngồi cạnh nhau. "Cái anh chàng nhỏ thó xa lạ kia - tôi nói cho mà nghe - chính hắn ra tay đó!" Ngài Bồi thẩm cũng cho là vậy.

Nàng Jane không biết nên cười hay mếu. Nàng cảm thấy buồn cười. Poirot cười theo.

- Mà này quý vị biết không, - ông nói - dứt khoát là tôi phải làm sao để thanh minh cho bản thân tôi.

Ông nhếch mép cười nghiêng người rồi cáo lui ra ngoài.

Nàng Jane và ông Norman trố mắt nhìn theo:

- Ông này mới thật lạ đời, - Gale nói. - Hắn tự xưng là thám tử. Tôi nghĩ bụng không biết gã có làm nên trò trống gì đây. Dù gã đang đứng ở đàng xa cả cây số thì bọn tội phạm đã nhìn ra rồi. Tôi không hiểu làm sao gã có thể hóa trang mặt mũi cho khác đi.

- Ông có một khái niệm nào lâu đời nhất về chuyện mấy chàng thám tử? - Jane hỏi. Để râu giả là chuyện xưa rồi diễm. Thám từ thời nay chỉ ngồi một chỗ nặn óc ra mà suy đoán thôi.

- Đỡ mệt hơn.

- Người thì đỡ mệt, nhưng cần có một cái đầu lạnh lùng, minh mẫn.

- Tôi hiểu. Người nào hay bộp chộp thì không thể ngồi mà suy đoán như vậy được.

Cả hai người phá ra cười.

- Nghe này! - Gale nói. Ông đỏ mặt một chút vội nói ngay. - Này cô, tôi muốn nói nếu cô có thiệt tình - dù có hơi trễ - uống trà với tôi được chứ? Tôi nghĩ là - người cùng cảnh ngộ - vả lại...

Ông không nói nữa. Chợt ông nói một mình.

- Có việc gì vậy hở tên điên rồ kia? Sao lại có thể mời nàng cùng ngồi uống trà mà không cảm thấy ngọng miệng hay mắc cỡ sao? Rồi nàng sẽ nghĩ sao về lời mời?

Ông Gale cảm thấy lúng túng thì nàng Jane lại tỏ ra thản nhiên kỳ lạ.

- Cảm ơn ông. - nàng nói - Tôi cũng thích uống trà.

Gần đấy có một quán trà, người nữ tiếp viên vẻ mặt khinh khỉnh, thái độ phục vụ kém niềm nở, buông một câu:

- Xin quý vị bỏ qua cho. Đây là chỗ khách ngồi uống trà. Thế mà tôi chưa nghe khách nào gọi.

Giờ này trong quán vắng tanh. Thế nhưng khung cảnh tạo nên vẻ ấm cúng cho buổi uống trà chỉ hai người. Nàng Jane tháo găng tay nhìn qua phía ông, trông ông thật điển trai, nhất là đôi mắt xanh và nụ cười kia. Ông lại tử tế nữa chứ.

- Chỉ là một trò bịp, cái vụ án này. - Ông Gale nói vội vã mở đầu câu chuyện, vẻ bối rối chưa xua tan hết trên gương mặt ông.

- Tôi biết, - nàng Jane nói. - Tôi cũng quan tâm chuyện đó, theo kinh nghiệm nghề nghiệp. Tôi không hiểu sao người ta lại hành động như vậy?

- Ờ ờ. Tôi chưa nghĩ ra chuyện đó.

- Antoine không thích thuê mướn người làm có dính dáng tới chuyện vụ án lại phải làm nhân chứng và đủ thứ chuyện.

- Người đời khó hiểu lắm, - Norman Gale trầm ngâm. - Đời thật bất công - bất công lắm. Cô đây có tâm tình gì - ông nhăn mặt cau mày. - Đời tệ thật!

- Ồ, chưa thấy gì. - Jane nhắc nhở ông. - Cho nên lo xa chi cho mệt. Rốt cuộc tôi nghĩ là còn một số điểm khuất khúc trong đó - biết đâu tôi là thủ phạm. Và khi ta đã can tội giết một người thì có thể giết nhiều người khác nữa, vậy là không ai đến nhờ ta làm lại đầu tóc.

- Ai mà dám nghi cho cô là một kẻ sát nhân được. - Norman Gale vừa nói vừa nhìn chăm chăm về phía nàng.

- Tôi không nhắc chuyện đó. - Jane nói. - "Đã có lúc tôi có ý định giết vài thân chủ - nếu biết chắc là tôi có thể thoát tội!" Có một bà khách - bà có tật nói như con gà nước kêu hay càu nhàu đủ thứ. Có lúc tôi nghĩ giết bà được thì hay biết mấy nếu như không mắc tội gì. Ông biết là tôi mới nghĩ ra trong đầu thôi.

- Vậy là cô không phạm tội giết người trong trường hợp này. - ông Gale nói. - Tôi không nói sai.

- Tôi cũng dám nói là ông không làm chuyện đó đâu. - Jane nói. - Nhưng mà cũng chẳng ích gì nếu thân chủ lại nghi cho ông phạm tội.

- Ờ, thân chủ. Đúng thế - ông Gale nét mặt trầm ngâm. - Tôi nghĩ là cô nói cũng có lý - thật ra tôi không hề nghĩ tới chuyện đó. Một nha sĩ có thể nào là một kẻ cuồng sát - không, làm gì có chuyện đó.

Chợt ông buột miệng nói.

- Tôi biết cô chẳng màng đến chuyện tôi là một nha sĩ đâu, phải không?

Jane nhướng mày.

- Tôi à? Để tâm mà làm gì?

- Ý tôi muốn nói là, lắm lúc - ờ - mấy anh chàng nha sĩ nghĩ thật dễ tức cười. Dù sao đó cũng chẳng phải là cái nghề đẹp đẽ gì. Một ông bác sĩ được kính nể hơn.

- Yên chí, - nàng nói - một nha sĩ thì có địa vị cao hơn một người thợ làm tóc.

Cả hai nhìn nhau cười, ông Gale nói:

- Bây giờ có thể nói ta là bạn bè, phải vậy không?

- Ờ, tôi cũng nghĩ như ông.

- Tôi hẹn sẽ mời cô dùng bữa cơm tối rồi ta...

- Cảm ơn ông.

Một lát sau ông Gale lại hỏi:

- Cô thấy bãi biển Le Pinet ra sao?

- Thật là tuyệt vời!

- Trước đó cô đã đến đấy chưa?

- Dạ chưa, ông biết là...

Chợt nàng Jane tự hào kể lại câu chuyện tấm vé trúng thưởng, ông cũng thích được trúng thưởng và lại chê trách nhà nước Ănglê kém thân thiện.

Câu chuyện chợt cắt ngang do một anh chàng trong bộ đồng phục màu nâu vàng đứng gần đó nãy giờ.

Gà giở mũ chào, đưa mắt về phía Jane đang ngồi.

- Cô là Jane Grey phải không? - gã hỏi.

- Dạ phải.

- Tôi thay mặt tạp chí Weekly Howl. Rất mong cô sẽ viết cho chúng tôi một bài tường thuật ngắn về vụ án xảy ra trên chuyến bay được chứ?

- Không, ông ạ. Cảm ơn ông.

- Ôi có gì ầm ĩ đâu, cô Grey. Chúng tôi sẽ trả nhuận bút cao.

- Bao nhiêu? - Jane hỏi lại.

- Năm mươi bảng Anh - hay là - có thể cao hơn - cụ thể là sáu mươi bảng.

- Không đâu, - nàng Jane đáp. - Tôi không dám, tôi biết gì đâu mà kể.

- Được thôi, - Anh chàng nhà báo nói tỉnh như sáo. - Cô không cần phải viết một bài báo, cô nên hiểu cho. Chúng tôi chỉ cần nêu ra một số câu hỏi rồi viết thay cho cô. Tôi nghĩ không có gì phiền phức.

- Tôi đã nói là, - nàng Jane đáp, - tôi không dám đâu.

- Thôi thì một trăm bảng được chứ? Này, tôi dám trả một trăm bảng nếu cô có ảnh đăng báo kèm theo.

- Không, - nàng Jane nói. - Tôi không chấp nhận chuyện đó.

- Vậy thì cậu chuồn đi cho xong. - Norman Gale nói. - Cô Grey không thích ai quấy rầy.

Anh chàng nhà báo vẫn bám theo.

- Có phải là ngài Gale đây không? - gã hỏi. - Xin ngài hãy nghe đây, nếu cô Grey đây còn ngại ngùng vậy thì ngài hãy chụp một pô ảnh. Một bài viết năm trăm chữ với cái giá như đã đưa ra ban nãy - được giá lắm bởi một bài báo đáng tin cậy do một nhân chứng nữ nói về cái chết của một nữ nạn nhân. Tôi nghĩ đây là dịp may hiếm có.

- Tôi không cần. Tôi không viết dù chỉ một chữ.

- Tên tuổi ông được đưa lên báo. Không kể đến chuyện tiền nong. Một nhân vật quyền cao chức trọng - tương lai sáng sủa - thân chủ sẽ đọc được tin tức về ông.

- Chuyện đó, - Norman Gale nói - thì tôi ngại lắm.

- Ồ, thời buổi này đi đến đâu cũng phải giới thiệu đầy đủ tên tuổi mình ra.

- Cậu nói có lý, nhưng mà còn tùy thuộc cách phô trương danh tánh. Chỉ cần một vài thân chủ không coi báo rồi cứ như thế sẽ chẳng ai thèm để ý tới chuyện tôi có can dự vào vụ án. Giờ cậu đã moi được một số thông tin, cậu muốn lặng lẽ ra về hay là phải đuổi ra khỏi đây?

- Tôi không dám làm phiền quý vị đâu, - anh chàng nhà báo nói, không nhắc đến chuyện hăm dọa. - Chào quý vị, nếu quý vị nghĩ lại thì gọi đến cơ quan chúng tôi. Địa chỉ đây.

Gã hân hoan ra về, nghĩ trong đầu: - Cũng không đến nỗi nào. Ta vừa thực hiện xong một cuộc trao đổi ý kiến thật hữu ích.

Quả thật, qua tuần sau số báo Weekly Howl có đăng một bài báo gây xôn xao dư luận nêu ý kiến hai nhân chứng trong vụ án trên chuyến bay. Nàng Jane Grey cho hay là cảm thấy đau buồn khi kể lại câu chuyện thương tâm. Nàng bị một cú sốc choáng váng và muốn quên đi chuyện đó. Ông Norman Gale bày tỏ một cách chân tình với tư cách là một nhà chuyên môn lại có liên quan đến vụ án dù là ở vị trí khách quan. Ông Gale còn có ý mỉa mai biết đâu thân chủ của ông dù thích đọc các mục thời trang lại không ngờ là đang dõi theo một bản án "ngồi ghế điện".

Khi anh chàng phóng viên đi khỏi, nàng Jane mới nói:

- Không hiểu sao gã lại không đòi gặp các nhân vật quan trọng hơn?

- Để chuyện đó cho mấy tay thích chơi đánh cuộc? - ông Gale nghiêm giọng nói. - Gã toan tính nhưng rốt cuộc lại thua.

Ông ngồi đăm chiêu một lát rồi mới lên tiếng:

- Jane (cho tôi được gọi là Jane. Cô bỏ qua cho, được chứ? ) Này Jane - theo ý cô thì ai là thủ phạm giết bà Giselle?

- Tôi không có ý kiến.

- Cô nghĩ sao? Thiệt tình nghĩ sao?

- Ồ, không nghĩ sao cả. Tôi nghĩ mình có dính dáng một chút trong chuyện đó, lo lắng một chút. Thật ra tôi không thiết nghĩ là - ai trong số khách đi máy bay là thủ phạm. Cho đến lúc này tôi chưa nghĩ ra được ai là thủ phạm.

- Ồ, quan điều tra tư pháp đã công khai nêu lên chuyện đó. Tôi không làm chuyện đó, cô không làm chuyện đó, bởi - ờ, bởi tôi để ý theo dõi cô suốt cả chuyến bay.

- Vậy hở, - Jane nói. - Tôi nghĩ ông không làm chuyện đó - cũng như tôi. Còn tôi thì biết là mình không làm chuyện đó. Vậy thì phải có một kẻ khác, nhưng mà chưa biết là ai. Tôi không có ý kiến. Còn ông thì sao?

- Không.

Norman Gale đang suy tính trong đầu. Ông phải tìm cho ra lối thoát. Jane nối lại câu chuyện.

- Ông và tôi chẳng nghĩ ra được. Ý tôi muốn nói ta chẳng thấy gì - riêng tôi thì không. Còn ông?

Gale lắc đầu:

- Chả thấy gì.

- Lạ thật. Tôi nói ngay là ông chẳng thấy gì đâu. Ông ngồi ngồi nhìn ra hướng kia. Còn tôi thì hướng này. Tôi ngồi ngay ở hàng ghế giữa. Ý tôi muốn nói - tôi có thể nhìn thấy...

Jane không nói nữa mặt ửng đỏ. Nàng sực nhớ lúc đó nàng để mắt theo dõi anh chàng mặc áo pull xanh nên không để tâm đến chuyện khác, chỉ chú tâm theo dõi hành vi của anh chàng mặc áo áo pull kia.

Norman Gale nghĩ trong đầu:

- "Không hiểu sao nàng bỗng dưng đỏ mặt... nàng xinh đẹp vô cùng. Ta định cưới nàng làm vợ... ờ, ta phải... Nhưng mà chớ nên nghĩ trước. Ta phải kiếm cơ để được nhìn nàng mỗi ngày. Ta lấy chuyện vụ án này làm cớ, có lý đấy... hơn nữa ta phải nghĩ cách làm một việc gì đó - đối phó với anh chàng nhà báo nhố nhăng và bài báo..."

Chợt ông nói oang oang:

- Ta coi lại vụ này. Ai là thủ phạm? Ta phải điểm mặt từng người. Trước hết là hai anh chàng tiếp viên.

- Không được. - Jane nói.

- Tôi nghe theo vậy. Còn mấy bà khách ngồi đàng trước. Tôi không nghĩ một người như Bá tước phu nhân Horbury lại là thủ phạm. Còn cô nàng Kerr, trông đúng là một dân tỉnh lẻ. Làm sao nàng phải đi giết một bà già người Pháp?

- Vậy chỉ còn một người không giống ai là M. F. H. sao? Tôi nghĩ cô không nên nhầm lẫn. Rồi anh chàng để ria mép rậm mà quan điều tra tư pháp cho có khả năng gã là thủ phạm. Vậy ta loại ra. Còn ông bác sĩ? Lại hoàn toàn không phải rồi.

- Nếu ông muốn giết bà ta thì không ai có thể tìm ra dấu, chẳng có ai biết được.

- Ờ, ờ, - Norman nửa tin nửa ngờ. - cái món độc hại kia không ai nhận dạng ra được, không mùi vị lại rất tiện lợi nhưng tôi thấy coi bộ khó kiếm ra cái thứ đó. Còn anh chàng người nhỏ thó kia khai báo có đem theo cái ống xì đồng thì sao?

- Tay này đáng nghi lắm. Gã làm như biết điều khi tự khai báo chuyện cái ống tiêu để cho thấy mình không có vẻ đáng ngờ.

- Đến phiên Jameson - ờ không - tên là gì nhỉ - ừ phải Ryder.

- Ôi, hình như là vậy.

- Còn hai cha con người Pháp?

- Nên để ý. Hai cha con từ đâu tới không rõ. Vậy nên ta chưa biết lai lịch. Tôi để ý thấy anh chàng trẻ tuổi có vẻ lo lắng bồn chồn.

- Có tịch thì mới rục rịch chớ. - Norman Gale nghiêm giọng nói.

- Anh chàng dễ thương đấy chứ? - Jane nói. - Còn ông bố thì lịch sự. Chắc không phải đâu.

- Có phải ta đi quá xả? - Norman Gale nói.

- Ta cần phải tìm hiểu thêm về lai lịch nạn nhân. Bà ta có thù oán gì với ai, ai là người thừa kế gia sản và các thứ?

Norman Gale ngẫm nghĩ nói:

- Cô có nghĩ việc điều tra chỉ là vô ích không?

Jane bình thản đáp:

- Vậy à.

- Chưa hẳn. - ông Gale lưỡng lự rồi thủng thỉnh nói. - Nghĩ lại cũng có cái hay.

Nàng Jane nhìn ông như dò xét.

- Đây là một vụ án, - Norman Gale nói ra ngay. - Không những chỉ liên quan giữa nạn nhân và kẻ phạm tội mà còn dính dáng tới những người vô tội. Tôi với cô đều vô tội nhưng bóng ma vụ án vẫn bám theo ta. Rồi cuộc sống chúng ta sẽ ra sao với bóng ma ám ảnh đó.

Là người thờ ơ với mọi chuyện nhưng nghe thế, Jane rùng mình.

- Ông không nên nói vậy, - nàng nói. - Ông làm tôi sợ.

- Ta cũng sợ chứ. - ông Gale nói.