← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6 CUỘC HỘI Ý

Hercule Poirot gặp lại bạn đồng nghiệp, ngài thanh tra mật thám Japp. Ngài nhếch mép cười nói.

- Kìa ông bạn mình, - ngài nói - may cho cậu không thì bị giam vô bót cảnh sát.

- Đúng - ông nghiêm trọng nói - nếu mà có chuyện đó thì ảnh hưởng đến đời binh nghiệp.

- Ồ, - Japp cười gằn nói, - bọn thám tử cũng có khi phạm tội - nhưng mà chỉ thấy trong tiểu thuyết,

Giữa chừng câu chuyện thì một ông cao gầy, lanh lợi có bộ mặt buồn đến nơi, ngài Japp giới thiệu ngay.

- Đây là ngài Fournier ở bên sở mật thám, hay tin đến đây hợp tác với bọn mình.

- Hình như tôi có gặp ông đâu một lần mấy năm trước đây, ông Poirot - ngài Fournier nói và nghiêng người chìa tay ra bắt - tôi cũng nghe ông Giraud nhắc tên ông.

Một nụ cười nhạt thoáng hiện trên gương mặt ông bạn. Poirot thì biết rõ ý đồ của ông bạn Giraud (ông ta tự gán cho mình biệt hiệu "chó săn đội lốt người") muốn ám chỉ mình điều gì rồi nên ông nhếch mép cười thâm trầm đáp lại.

- Tôi đề nghị, - Poirot nói - hai ông ở lại dùng bữa với tôi. Tôi có mời luật sư Thibault. Mong quý ông và bạn đồng nghiệp Japp của tôi sẽ không bỏ qua dịp may này.

- Được thôi, ông bạn, - ngài Japp nói, dang tay vỗ vô lưng Poirot - vậy là cậu tham gia ngay từ đầu.

- Rất hân hạnh được hợp tác với quý vị, - ông bạn ngươi Pháp trân trọng đáp lời.

- Quý vị thấy đó, - Poirot nói, - tôi vừa mới trình bày với một cô bạn trẻ, tôi đang tìm cách thanh minh cho bản thân tôi.

- Quan điều tra tư pháp không cảm tình với cái hình của ông, - Japp nhếch mép cười nhắc lại. - Lâu lắm tôi mới được nghe một câu chuyện khôi hài như vậy.

Suốt bữa cơm thân mật hôm đó mọi người nhất trí không nhắc lại chuyên án.

- Phải nói là ở bên Ănglê ăn cũng ngon miệng đấy chứ, - ông Fournier vừa lấy tăm xỉa rằng vừa khen.

- Món ăn tuyệt vời, ông Poirot. - Thibault nói.

- Nấu theo lối Tây, ngon hết chỗ chê, - ngài Japp khen.

- Ăn lưng chừng bụng mới thấy ngon, - Poirot nói. - Ăn nặng bụng sẽ đờ người ra chẳng còn cảm nhận được gì nữa.

- Bụng tôi còn khỏe lắm, - ngài Japp nói. - Nói như ông tôi không nhất trí. Thôi, ta bắt đầu nói qua chuyện thực tế. Tôi biết tối nay ông Thibault có hẹn khách, ta nên tranh thủ hội ý với ông ngay đi.

- Tôi sẵn sàng giúp cho các vị. Tất nhiên tôi thấy tự nhiên hơn là khi ngồi đối diện quan điều tra tư pháp. Trước buổi thẩm vấn tôi có trao đổi mấy việc với ngài Thanh tra Japp, ông đề nghị cần phải dè dặt - là những yếu tố cần thiết.

- Đúng thế, - ngài Japp nói. - Chớ nên để lộ thông tin quá sớm. Tất cả nên tập trung nghe ông trình bày về nạn nhân Giselle.

- Thật tình mà nói tôi chỉ biết sơ qua. Chuyện tôi nói ra đây - là chuyện mọi người đều biết. Còn đời tư của bà tôi chỉ biết mù mờ. Có thể ông Fournier đây còn hiểu rành hơn tôi. Tôi xin kể ra đây: Madame Giselle là một phụ nữ "lập dị" theo như người địa phương ở đây nhận xét. Một nhân vật độc đáo. Không ai biết rõ tông tích bà ta. Tôi nghĩ chắc thời con gái bà đẹp lắm thì phải. Cũng vì bệnh đậu mùa mà nhan sắc bị tàn phá. Theo chỗ tôi được biết - bà là một nhân vật say mê quyền lực; mà sự thật bà có đủ quyền lực. Bà có tài kinh doanh. Là một phụ nữ Pháp bản lĩnh không để chuyện tình cảm vụn vặt chi phối những tính toán làm ăn, bà có tiếng làm ăn sòng phẳng không mích lòng ai.

Ông dò xét Fournier coi có đồng ý không. Ông Fournier gật.

- Đúng thế, - ông nói. - Bà ta sòng phẳng theo lối sống của bà. Nếu cần sẽ đưa ra những bằng chứng trước mắt; như vậy thì - ông chán nản rùng mình. - Thiệt tình mà nói đố ai lấy thước đo được lòng người.

- Ý ông muốn nói là...

- Chantage. (Tống tiền)

- Một vụ tống tiền? - ngài Japp nhắc lại.

- Đúng thế, một vụ tống tiền lạ lùng không giống ai. Bà Giselle có lối cho vay tiền theo tục lệ tại xứ này là làm "giấy nợ vay", bà cho ai vay bao nhiêu chỉ có bà mới biết và phải trả theo lời bà dặn; tôi có thể nói cho quý vị biết bà có ngón nghề để thu hồi cả vốn lẫn lãi.

Poirot nghiêng người ra trước lắng nghe.

- Theo lời kể của luật sư Thibault thì thân chủ của Madame Giselle thuộc giới thượng lưu, rất dị ứng với công luận đàm tiếu. Madame Giselle có cả một đường dây tình báo riêng... bà có lệ mỗi khi cho vay (với một khoản tiền lớn) phải nắm vững lai lịch con nợ; còn đường dây tình báo của bà phải nói rất là chính xác. Tôi xin nhắc lại đây một vài nhận xét của một số bạn bè là: Madame Giselle vốn là một người làm ăn lương thiện đâu ra đó. Bà làm ăn biết người biết ta. Thiệt tình mà nói bà không lợi dụng lòng tin để ẵm trọn số tiền của con nợ trừ phi họ còn mắc nợ bà.

- Ông muốn nói là... - Poirot lên tiếng - sự tin tưởng lẫn nhau đó là thủ thuật bảo đảm món nợ chăng?

- Đúng thế, cho nên bà chơi thẳng tay không thương tiếc, thưa quý vị tôi dám nói ra đây: bà có luật chơi! Hiếm khi bà xóa nợ cho bất kỳ ai, dù ông hoặc bà có địa vị vất vả lắm mới kiếm ra tiền để lo chạy chọt một vụ tai tiếng. Tôi đã nói chuyện làm ăn của bà đã rõ nhưng mà lối hành xử - chợt ông rùng mình. - Đây mới là chuyện khó nói. Trời sinh ra con người bắt sao chịu vậy.

- Nhưng giả sử, - Poirot nói, - cũng có khi bà xóa một món nợ khó đòi - lúc đó thì sao?

- Nếu vậy thì, - ông Fournier thủng thỉnh nói, - bà tung tin hoặc là giao cho người khác lo?

Một lát sau Poirot mới lên tiếng.

- Nói theo cách làm ăn, bà đâu có lợi lộc gì?

- Không đâu, - Fournier nói - không phải là cái lợi trước mắt.

- Nếu lâu dài thì sao?

- Về lâu dài? - ngài Japp nói. - Thì con nợ phải lo trả cho xong, phải không hở?

- Đúng quá, - Fournier nói. - Thật xứng đáng với câu ông thường nói thói đời là vậy.

- Thói đời bất công thì đúng hơn. - ngài Japp nói. - Vậy là... - ngài lấy tay gãi mũi ngẫm nghĩ - vậy là ta đã rõ có biết bao duyên cớ để thủ phạm ra tay - một đầu mối thuận lợi. Phải xét đến trường hợp ai là người thừa hưởng món tiền kếch sù bà để lại. - ngài nhắn nhủ ông Thibault. - Ông có thể giúp chúng tôi một tay được chứ.

- Tôi biết có một người con gái, - ông luật sư nói, cô nàng không ở chung với bà mẹ - theo chỗ tôi biết bà mẹ này chưa hề nhìn thấy mặt đứa con; bà viết di chúc cách đây mấy năm bỏ lại tất cả gia tài chỉ chừa một món tài sản nhỏ chia cho người hầu và cho đứa con gái Anne Morisot. Tôi được biết bà không làm thêm một bản nào khác.

- Gia tài bà để lại lớn lắm thì phải? - Poirot hỏi.

Vị luật sư rùng mình nhún vai.

- Tôi đoán chừng tám, chín triệu francs gì đó.

Poirot huýt lên một tiếng sao. Ngài Japp nói:

- Trời, bà ta không màng chuyện đó. Để tính coi, quy ra - là - ôi, phải hơn một trăm ngàn đồng bảng Anh. Khiếp thật!

- Cô nàng Anne Morisot chắc phải giàu to? - Poirot nói.

- Vậy mà chuyến bay hôm đó không có cô nàng đi theo? - ngài Japp lạnh lùng đáp. - Người ta nghi cho cô nàng giết mẹ, để chiếm đoạt tài sản. Công nàng bao nhiêu tuổi nhỉ?

- Tôi thì không biết rõ, đoán đâu tuổi độ hăm bốn, hăm lăm gì đó.

- Vậy là ta có thể nói ra đây cô nàng không dính dáng gì tới vụ án. Ta nói qua về vụ tống tiền. Hành khách trên chuyến bay không ai biết mặt Madame Giselle. Trong số hành khách có một người khai gian, ta phải tìm cho ra mới biết. Ta cho tiến hành kiểm tra giấy tờ tùy thân ngay đi, ông Fournier.

- Này ông bạn, - ông khách người Pháp nói, - hay được tin tôi báo ngay cho sở mật thám Scotland Yard, sau đó mới tới nhà riêng của bà. Đến nơi tìm thấy một két sắt đựng giấy tờ tất cả đã bị thiêu hủy.

- Thiêu hủy à? Sao vậy? Ai làm?

- Madame Giselle có một người hầu gái trung thành tên là Elise. Bà này đã được dặn trước nếu bà chủ có mệnh hệ nào thì phải mở két sắt (cách thức mở khóa đã được chỉ dẫn) thiêu hủy hét các thứ giấy tờ.

- Ông nói sao? Chuyện là lùng thật! - ngài Japp trố mắt nhìn.

- Ông biết đó, - Fournier nói - Madame Giselle dùng khóa số. Bà biết mình biết người. Bà cam kết với khách hàng giữ bí mật chuyện làm ăn. Bà biết luật chơi và lại biết giữ lời.

Ngài Japp lặng lẽ lắc đầu. Bốn vị khách mỗi người nghĩ một hướng chưa biết lai lịch nạn nhân ra thế nào.

Luật sư Thibault đứng dậy.

- Xin phép quý vị cho tôi được cáo lui, vì lẽ có hẹn trước. Nếu có thông tin gì khác hơn tôi sẽ báo ngay cho quý vị tỏ tường, địa chỉ tôi có ghi lại đây.

Ông trịnh trọng đưa tay ra bắt từng người rồi cáo lui.