← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22 JANE TÌM ĐƯỢC VIỆC LÀM

Bộ ba, Norman Gale, Jane và Poirot họp mặt tại bữa ăn tối sau "sự cố tống tiền", Norman mới thấy mình nhẹ người không còn sắm vai "anh chàng Robinson" nữa.

- Anh chàng Robinson tốt bụng đã chết, - Poirot nói. - Ông nâng ly mở lời. Ta uống cạn ly để tưởng nhớ gã.

- R. I. P, - Norman vừa cười nói.

- Chuyện gì vậy? - Jane hỏi lại Poirot.

Gã nhếch mép cười.

- Tôi đã tìm ra được cái tôi muốn biết.

- Có phải nàng có dính dáng tới bà Giselle?

- Đúng thế.

- Quả đúng như nội dung tại phiên thẩm vấn do tôi chủ trì, - Norman nói.

- Thật vậy, - Poirot nói. - Tôi cần biết rõ thêm chi tiết hơn nữa.

- Vậy là ông đã được thỏa mãn?

- Tôi đã nắm vững.

Cả hai vị khách kia nhìn Poirot ngỡ ngàng, Poirot thì muốn lên mặt ta đây, huênh hoang chuyện sinh nghề tử nghiệp.

- Hiếm có ai cảm thấy mình bị lạc lõng. Phần đông bỏ mặc ngoài tai tiếng thị phi họ đi tìm một nghề hợp với khả năng. Sẽ có lúc bạn nghe được một anh chàng đang ngồi ở văn phòng nói. - "Tôi muốn mạo hiểm - sống khắc khổ nơi xứ sở xa lạ." Thật ra hắn thích đọc truyện mạo hiểm còn thực tế lại thích được yên thân ngồi trong văn phòng đủ tiện nghi.

- Ông cho là, - Jane nói - chuyện tôi thích đi du lịch nước ngoài làm gì có - thích xâm lo vô chuyện mấy bà - ồ, làm gì có chuyện đó.

Poirot cười.

- Cô em hãy còn trẻ. Tất nhiên ai cũng phải ra sức thử trước thử sau, đến khi ổn định xon rồi mới thấy thích cái mình chọn lựa.

- Giả sử tôi muốn làm giàu thì sao?

- Ồ, cái này mới là khó đấy.

- Tôi không nhất trí, - Gale nói. - Tôi làm nghề nha sĩ cũng nhờ tình cờ - không lựa chọn, tôi thích làm công việc mạo hiểm để được đi khắp thế giới. Tôi bỏ nghề nha sĩ bỏ đi qua trang trại ở Nam Phi. Nhưng không được ngon lành - tôi chưa có đủ kinh nghiệm. Tôi đành nghe lời ông chủ quay về lại hành nghề.

- Giờ đây ông lại đòi bỏ nghề nha sĩ qua Canada. Ông mặc cảm sợ ai sai khiến.

- Lần này tôi phải tự mình quyết định.

- Ồ, làm sao mà tin được một khi ta bị ràng buộc phải lao vô cái mà ta thích.

- Không có sức mạnh nào buộc tôi phải thích đi du lịch, - Jane nói mỉa mai. - Tôi mong được vậy.

- Này, tôi đưa ra đề nghị ngay. Qua tuần sau tôi đi Paris - nếu thích cô em đóng vai người thư ký - tôi trả lương hậu hĩ.

Jane lắc đầu.

- Tôi không thể bỏ sở làm Antoine. Việc làm vững chắc.

- Tôi cũng có một chỗ làm ngon lành vậy.

- Dạ, nhưng mà tạm bợ.

- Tôi sẽ dành cho cô em một chỗ làm không thua kém gì.

- Cảm ơn ông, tôi thì không dám mạo hiểm.

Poirot nhìn nàng, một nụ cười bí hiểm thoáng hiện trên gương mặt nhà trinh thám.

Ba bữa sau ông nhận được cú điện thoại.

- Ông Poirot, - Jane đang ở bên kia đầu dây. - Ông còn để dành việc làm cho tôi đấy chứ?

- Có chứ! Thứ hai tôi mới đi Paris.

- Ông nói thiệt sao? Ông chờ tôi đến nhé.

- Được, nhưng mà sao cô em lại đổi ý rồi.

- Tôi vừa cãi nhau với Antoine. Tôi có lỗi gây gổ với khách hàng. Phải nói thật là - tôi không biết nói sao, bà ta ở bên kia đầu dây. Tôi đang bồn chồn nên thay vì làm dịu căng thẳng, tôi nói toẹt ra điều mình thật sự nghĩ về bà.

- Ồ, chỉ do suy nghĩ thôi mà.

- Nghĩa là sao?

- Là lúc đó cô em đang lo nghĩ một việc trong đầu.

- Không phải trong đầu mà vì tôi lỡ miệng nói ra. Tôi thích nói vậy - cặp mắt bà nhìn như con chó Pekinese - muốn lòi cả ra ngoài - còn tôi bây giờ đây - muốn vỡ cả tai ra, ông hiểu giùm cho. Thôi thì tôi phải tìm việc khác mà làm - nếu có bỏ đi thì tới Paris trước.

- Hay lắm, mọi sự do trời định đoạt. Thể nào tôi sẽ dặn dò thêm mấy việc.

Ông Poirot và cô thư ký mới tuyển không đi máy bay bởi nàng Jane đã khéo từ chối. Nhớ lại chuyến bay kinh hoàng lần trước thần kinh nàng đang còn dao động, không muốn nhớ lại hình ảnh nạn nhân ngồi ngoẻo đầu một bên trong bộ đồ đen ảm đạm.

Trên đường đi từ Calais về Paris, ông Poirot mới kể sơ qua kế hoạch hành động sắp tới.

- Tôi còn phải gặp gỡ rất nhiều người ở Paris, - như là luật sư - thầy kiện Thibault, ông Fournier, sở mật thám - nhân vật có bộ mặt buồn, nhưng rất thông minh. Hai cha con nhà Dupont. Nghe này cô Jane trong lúc tôi làm việc với người cha, cô lo phần người con. Cô em còn trẻ đẹp - chỉ nhìn thấy lần đầu qua buổi sơ vấn anh chàng Dupont sẽ nhớ cô em mãi.

- Sau lần đó, tôi đã gặp lại anh ta. - Jane nói, nét mặt nàng đỏ bừng.

- Vậy à? Như thế nào đâu?

Jane càng luống cuống đỏ mặt tía tai, nhắc lại lúc gặp nhau tại quán bar Corner House.

- Hay lắm - càng hay hơn vậy nữa kia. Ồ, tôi vừa nghĩ ra một sáng kiến độc đáo mời cô em qua Paris. Này, nghe cho kỹ, Mademoiselle Jane. Ráng giữ đừng nhắc chuyện bà Giselle nhưng nếu Jean Dupont gợi ý thì mới nói ra. Càng hay vì ta không nói ra là để cho Phu nhân Horbury tưởng đâu là còn nghi vấn vụ án. Lý do tôi đến Paris có thể nói ra đây là để gặp ông Fournier dò hỏi cho biết trước đây phu nhân có quan hệ làm ăn gì với nạn nhân.

- Tội nghiệp Phu nhân Horbury - ông dựa vô đó để làm cái cớ.

- Tôi không tôn sùng bà ta - mà này, kể ra thì đôi lúc bà cũng được việc.

Jane nghĩ ngợi một lúc mới nói.

- Ông không nghi cho anh chàng Dupont là thủ phạm sao?

- Không - không - không - tôi chỉ cần moi được thông tin. - Ông chăm chú nhìn nàng. - Có phải hắn mê hoặc cô em - ờ - phải không. Nhìn hắn có mã ngoài khêu gợi hở?

Nghe ông nói Jane phá ra cười.

- Không, tôi không có ý vẽ lại diện mạo của gã. Nhìn anh chàng rất là giản dị, khá dễ thương.

- Cho nên cô em mới cho là gã - rất là giản dị?

- Gã là vậy đó. Tôi nghĩ bởi cuộc sống gã có phần thanh cao.

- Thiệt vậy đó, - Poirot nói. - Gã không biết gì chuyện răng cỏ. Thế nên khi nhìn thấy một người hùng của quần chúng run rẩy ngồi trên chiếc ghế nhổ răng, gã cũng cho chuyện đó bình thường.

Jane thích thú cười.

- Tôi nghĩ làm gì có chuyện ông Norman lôi kéo một người hùng của quần chúng làm thân chủ của ông ta.

- Nghĩ lại uổng công, nếu ông qua bên Canada.

- Ông đang kể chuyện ở New Zealand, tưởng là tôi thích khí hậu bên đó.

- Coi vậy chứ ông là một người yêu nước, ông còn luyến tiếc về vùng bảo hộ của Ănglê.

- Tôi thì cho, - Jane nói, - chuyện đó không đáng lưu ý.

Nàng nhìn theo Poirot như dò xét.

Nghĩa là cô em hoàn toàn tin tưởng Bố già Poirot này? Ồ, thế đấy, tôi sẽ trổ tài - cam đoan với cô em. Vậy mà tôi còn thắc mắc hoài, Mademoiselle, còn một nhân vật nữa chưa được lôi ra ánh sáng - vai này chưa có ai diễn.

Ông lắc đầu, cau mày.

- Này cô em, trong vụ này còn một manh mối ta chưa tìm thấy. Tất cả nhắm vô đó.

Qua hai bữa sau đến Paris, ông Hercule Poirot và cô thư ký đến dùng bữa tại nhà hàng, hai cha con nhà Dupont là khách mời của ông Poirot.

Nàng Jane nhìn ông Dupont cha cũng dễ thương như người con trai, tiếc là không thể gặp được ông. Poirot làm việc với ông ta hết buổi. Jane thấy khó tiếp cận với anh chàng hơn là lúc ở London. Nhìn vẻ mặt non choẹt vẫn hấp dẫn như ngày nào, tâm hồn gã chất phác.

Dù đang cười cười nói nói bên này, nàng để tai nghe ngóng hai ông kia nói gì bên kia. Nàng nôn nóng muốn biết Poirot đang tìm kiếm tin tức gì trước mắt. Nàng lắng nghe nhưng mà câu chuyện không đề cập gì đến vụ án vừa qua. Ông Poirot khéo léo dẫn dắt người đối thoại nhớ lại những chuyện thời xa xưa, nào là những cuộc khai quật đồ cổ nước Ba Tư khiến ông say sưa kể lại, ông Dupont cảm thấy hân hạnh được chiêu đãi buổi tối hôm nay. Hiếm khi ông được gặp một người biết lắng nghe có trình độ hiểu biết về công cuộc khảo cổ.

Hai người bạn trẻ kia rủ nhau đi xem phim mà không ai hay biết bên nào gợi ý trước, chờ họ đi rồi ông Poirot kéo ghế xích lại gần sát bàn muốn tìm hiểu thêm về chuyện khảo cổ.

- Tôi hiểu ra, - ông nói. - Thời buổi này khó gậy được quỹ tài trợ. Ông cần tư nhân tài trợ không?

Ông Dupont cười.

- Này ông bạn, chúng tôi thỉnh cầu như van xin. Nhưng công việc của chúng tôi không được đông đảo quần chúng quan tâm ủng hộ. Ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy những thành tích khai quật! Họ còn thích cả vàng, vàng - vàng thật nhiều! Hiếm có những người thích nhìn mấy món đồ gốm sứ - đồ gốm sứ - đó là một thiên tình sử của nhân loại còn để lại dưới hình dạng đồ gốm sứ. Nghệ thuật thể hiện bằng đường nét - kiểu dáng.

Ông Dupont nói thao thao bất tuyệt. Ông thúc giục Poirot không nên đi ra ngoài vấn đề do những bài báo lừa bịp của bên B, vụ án ghi sai ngày tháng của bên L - công cuộc thăm dò phản khoa học một cách vô tội vạ của bên G - ông Poirot cam đoan không để bị lôi kéo do những bài báo của những giới thông thạo vừa nêu.

Ông kể lại.

- Cụ thể như một khoản tiền trao tặng là năm trăm bảng Anh.

Ông Dupont suýt nữa ngả người lên bàn vì xúc động.

- Ông - ông tặng món tiền đó? Gởi cho tôi? Đóng góp cho công cuộc sưu tầm. Thật là tuyệt vời như một phép lạ. Một món tiền do tư nhân đóng góp lớn nhất từ trước đến nay.

Poirot húng hắng ho.

- Tôi chỉ mong - được ngài ban một đặc ân.

- Ồ, đúng thế, một món quà-mấy mẩu vật đồ gốm sứ...

- Không, không, ông hiểu lầm. - Poirot nhanh miệng nói không để ông Dupont kịp kể tiếp. - Chính là cô thư ký đây - rất dễ thương mà ông vừa gặp tối nay - nếu có thể được cùng tham gia vô công cuộc khai quật.

Ông Dupont có vẻ ngỡ ngàng trước câu nói.

- Ồ, - ông nói, tay vân vê hàng ria mép, - để coi lại thử coi. Tôi còn hỏi lại đứa con trai. Có cả hai vợ chồng đứa cháu tham gia đoàn khảo cổ, có một đại gia đình. Dù thế nào tôi sẽ hỏi lại Jean.

- Mademoiselle Grey rất say sưa với đồ gốm. Nàng thích sưu tầm về thời cổ, ấp ủ cả đời được làm nghề khảo cổ. Nàng còn đảm đang cả việc may vá.

- Đấy là một việc hữu dụng.

- Có phải không? Tôi vừa nghe ông kể - về đồ gốm thời đại Susa.

Ông Dupont lại được dịp thao thao bất tuyệt về học thuyết thời Susa I và Susa II.

Về tới khách sạn, ông Poirot nhìn thấy nàng Jane chào từ giã Jean Dupont bên ngoài hành lang.

Bước vô bên trong thang máy Poirot mới nói.

- Tôi vừa tìm cho cô em một việc làm xứng đáng. Mùa xuân năm tới đi theo đoàn khảo cổ nhà Dupont qua nước Ba Tư.

Jane trố mắt nhìn ông.

- Ông điên mất rồi phải không?

- Một lời mời đưa ra, cô em nên vui vẻ nhận lời chứ.

- Ông không thể nào đi qua nước Ba Tư, cho em ở lại Muswell Hill hay là New Zealand với Norman thôi.

Poirot nheo mắt nhìn nàng.

- Này cô em, - ông nói - vài tháng nữa là tới tháng ba. Nhấn mạnh là không cần phải mua một chiếc vé. Như tôi đây vừa mới nhắc chuyện hiến tặng - nhưng còn tấm séc thì chưa viết! Nhân tiện, sáng mai tôi sẽ tìm cho cô em cuốn sổ tay ghi chép về đồ gốm sứ Trung Đông Thời kỳ Tiền Sử, tôi không quên nhắc lại cô em rất ham thích bộ môn khảo cổ.

Jane thở dài.

- Làm thư ký cho ông chắc là ngồi không ăn lương, phải chứ? Ông thấy cần nói gì thêm?

- Có. Tôi còn nói là cô em đảm đương thêm việc may vá nữa đó.

- Vậy thì sáng mai em có thể biểu diễn mấy đường thêu thùa được chứ?

- Được quá đi chứ, - Poirot nói, - nếu họ còn nhớ lời tôi.