← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21 BA MANH MỐI

Ngài Japp vừa trở về lại trụ sở Scotland Yard thì mới hay ông Hercule Poirot đang chờ.

Japp niềm nở chào.

- Ồ, ông Poirot, ông đến có việc gì đây? Có tin gì mới?

- Tôi đến hỏi thăm đây, ông bạn Japp.

- Chắc là khác tin của ông. Đây, chẳng có gì ầm ĩ sự thật đây. Ông bạn hàng ở Paris nhìn ra được cái ống xì đồng. Ông Fournier theo hỏi tôi cho bằng được về cái chuyện thời điểm thuận tiện lúc còn ở Paris. Tôi hỏi tới tấp hai anh chàng tiếp viên, tất cả đều đinh ninh cho là làm gì có chuyện thời điểm thuận tiện. Suốt chuyến bay không thấy dấu hiệu lạ hay đáng ngạc nhiên gì xảy ra.

- Biết đâu nhằm lúc hai anh chàng tiếp viên lo lu bu công việc ở khoang phía trước.

- Tôi hỏi luôn cả hành khách. Không ai nói sai.

- Trong một phiên thẩm vấn tôi nghe mọi người đều nói sai!

- Chỉ có trường hợp ông thôi! Nói cho ngay, ông Poirot, tôi thấy không vui. Càng đi sâu vô vấn đề tôi chẳng thấy ra được gì hết. Cấp chỉ huy có vẻ lạnh nhạt với tôi. Còn tôi biế làm gì đây. Cũng may những trường hợp có xen người nước ngoài. Tôi đưa ra ví dụ hai cha con người Pháp đây - lúc còn ở Paris họ khai thủ phạm người Ănglê, nội vụ để chúng ta giải quyết.

- Vậy ông cho hai cha con người Pháp là thủ phạm?

- Ồ, nói ngay tôi không cho là vậy đâu. Trước mắt tôi là một anh chàng khảo cổ lập dị. Nói mãi chuyện khai quật dưới lòng đất, phóng đại chuyện mấy ngàn năm trước-làm sao họ hiểu được điều tôi muốn biết? Ai dám nói ngược lại? Có nhiều xâu chuỗi hạt cách nay năm ngàn ba trăm hai mươi hai năm, ai dám nói là không đúng? Đấy, bọn chúng một lũ láo phét - cho là những điều nói ra - vô hại. Mới hôm kia đây một ông bạn cố tri bị bọ cạp cắn - đau dữ dội - không kêu cứu gì được, tội nghiệp. Không, giữa chỗ bạn bè tôi nói cho ông nghe tôi hoàn toàn không tin hai cha con nhà khảo cổ là thủ phạm.

- Vậy thì ông nghi cho ai?

- Ồ - chỉ còn ông Clancy chứ ai. Tôi thấy lạ lắm. Vừa đi ông vừa nói lầm bầm trong miệng, như đang nghĩ chuyện gì trong đầu.

- Có thể là một bố cục cho cuốn tiểu thuyết lần tới.

- Có lẽ là thế - nhưng biết đâu chuyện lại khác. Nhưng tôi cố nghĩ cho ra, tôi không thấy có động cơ nào đưa đẩy. Tôi cho người mang bí số CL 52 được ghi chú trong cuốn sổ bìa đen chính là Phu nhân Horbury; vậy mà tôi chưa tìm thấy bằng chứng về bà ta. Nói cho ông biết bà ta bản lĩnh lắm đấy.

Poirot cười một mình. Ngài Japp nói với theo:

- Còn hai anh chàng tiếp viên - ồ, tôi không cho là có dính dáng tới vụ bà Giselle.

- Còn bác sĩ Bryant?

- Tôi đang nghĩ tới chuyện đó đây. Tôi nghe phong phanh ông có liên lụy tới một thân chủ. Bà này xinh đẹp - còn ông chồng chẳng ra gì - hình như nghiện ma túy thì phải, không khéo thì loại ra khỏi ngành y tế. Đến đây trùng hợp với người người mang bí số RT 362, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi chưa kể ông nghe làm cách nào hắn tìm ra được nọc rắn độc. Tôi gặp hắn ngay và hắn khai ra chẳng bao nhiêu. Nói vậy chứ chỉ đoán mò thôi - chưa thấy đâu manh mối. Trong vụ này tìm cho ra manh mối chẳng khác gì mò kim đáy biển. Ryder thì cởi mở - gã qua Paris thu nợ rốt cuộc không được một xu - ghi đầy đủ tên địa chỉ - đã kiểm tra. Cách mấy tuần trước tôi tìm ra hãng xưởng gần nơi phố Queer, hình như mới khởi động trở lại. Cũng chẳng tìm thấy gì khác hơn. Rối như mớ bòng bong.

- Tôi thấy chả có gì rối mù, thật đấy - rối mù là do ở tinh thần ông chưa ổn định.

- Ông muốn nói sao cũng được, rồi cũng chẳng đi tới đâu. Cả ông Fournier cũng chịu thua. Tôi đoán ông đã cho thu băng hết, chưa muốn nói ra đó thôi.

- Ông nói giỡn chơi hoài. Tôi có thu được quái gì đâu. Tôi làm theo từng bước một có trật tự phương pháp hẳn hoi, phải nói chặng đường còn dài.

- Tôi thấy coi bộ muốn nghe cho biết coi. Ông kể ra từng bước cho nghe đi.

Poirot nhếch mép cười.

- Tôi bày ra đây chiếc bàn nhỏ đấy. - Ông rút mảnh giấy trong túi ra. Tôi có ý kiến thế này, giết người là một hành vi nhằm thỏa mãn một ý đồ.

Ông thong thả mà nói.

- Chả có gì khó khăn.

- Tất nhiên - vậy mà tôi cứ tưởng.

- Không - không. Đơn giản thôi. Ví dụ ông đang cần tiền - một người dì chết, ông có tiền ngay. Được rồi-ông phải ra tay - là để giết chết người dì - vậy là đạt yêu cầu - được hưởng một món tiền.

- Ước gì tôi có được mấy người dì như ông nói, - Japp thở ra một hơi. - Ông kể tiếp đi, tôi hiểu ý ông, phải do một động cơ thúc đẩy.

- Tôi thích cách đặt vấn đề vừa rồi. Thực hiện một hành vi - giết người - hậu quả sẽ ra sao? Phân tích hiệu quả nhiều mặt của hành vi phạm tội ta thấy ngay lời giải đáp. Hiệu quả của một hành vi đơn phương hoàn toàn không giống nhau - bởi hành vi đó làm hại tới nhiều người. Này, cho tới hôm nay - tức là ba tuần lễ từ bữa xảy ra vụ án - tôi đã dò kết quả mười một trường hợp khác nhau.

Ông trải mảnh giấy ra trên bàn.

Japp nghiêng người ra trước chăm chú đọc qua vai ông Poirot.

- Đối tượng nàng Grey. Kết quả - có tiến bộ tạm thời. Được tăng lương.

- Ông Gale. Kết quả - kém. Không hoàn thành nhiệm vụ.

- Phu nhân Horbury. Kết quả - khá, nếu đối tượng là người mang bí số CL52.

- Nàng Kerr. Kết quả - kém, sau cái chết của bà Giselle không thấy có khả năng Bá tước Horbury đòi ly dị vợ.

- Hừm, - ngài Japp cắt ngang. - Vậy ông cho bà còn thương ngài bá tước? Ông chỉ có cái tài chĩa mũi vô chuyện ái tình lăng nhăng.

Poirot nhếch mép cười. Ngài Japp nghiêng người xem lại một lần nữa.

- Ông Clancy. Kết quả - khá - có khả năng kiếm ra tiền nhờ cuốn sách liên quan vụ án.

- Bác sĩ Bryant. Kết quả - khá nếu đối tượng là người mang bí số RT 362.

- Ông Ryder. Kết quả - khá. Nhờ món tiền ít ỏi kiếm được qua mấy bài báo về vụ án, giải quyết được khó khăn trước mắt. Nếu đối tượng là người mang bí số XVB 724 thì càng hay.

- Dupont cha. Kết quả - không hay biết.

- Jean Dupont. Kết quả - cũng vậy.

- Mitchell. Kết quả - không hay biết.

- Davis. Kết quả - không hay biết.

- Ông cho vậy là có lợi cho ông? - Japp nửa tin nửa ngờ hỏi lại. - Tôi thấy trong tờ khai ghi lại Tôi không biết. Tôi không biết. Tôi không thể nói ra, liệu có giúp gì được hơn nữa không?

- Giúp ta sắp xếp lại rõ ràng hơn, - Poirot nói, - trong bốn trường hợp - ông Clancy, nàng Grey, ông Ryder và có thể bổ sung thêm Phu nhân Horbury - xếp về bên có. Trường hợp ông Gale và nàng Kerr xếp về bên không - bốn trường hợp trên hoàn toàn không có kết quả - cho đến ngày lúc này - có một trường hợp, bác sĩ Bryant, không kết quả mà cũng không được lợi lộc gì.

- Vậy là, - Japp hỏi.

- Vậy thì, - Poirot nói - ta phải đi tìm cho ra.

- Cũng chẳng có gì mà tìm với kiếm, - ngài Japp chán nản nói. Rõ ràng ta phải trì hoãn lại cho đến lúc có thông tin gì mới hơn từ bên Paris. Ta cần phải tìm hiểu rõ hơn trường hợp bà Giselle. Tôi dám cuộc là sẽ moi được nhiều thông tin từ người hầu hơn cả ông Fournier.

- Chưa chắc đâu, ông bạn. Cốt lõi của vấn đề còn tùy thuộc ở nhân thân của nạn nhân. Một người phụ nữ không có bạn bè - không thân thích - không có ngay cả như nhân gian thường nói một cuộc sống riêng tư. Một phụ nữ từng trải qua tuổi thanh xuân biết yêu và biết đau khổ thế mà giờ - đến lúc màn buông xuống - thế là hết; không tìm thấy một hình ảnh, một kỷ vật, một món đồ lặt vặt cũng không. Nàng Marie Morisot ngày nào nay đã là Madame Giselle - người cho vay nặng lại.

- Ông có cho là còn một manh mối từ thời thanh xuân của bà ấy?

- Có đấy.

- Vậy là, ta có việc làm. Còn trước mắt ta không tìm thấy manh mối nào cả.

- Ấy, có mà, ông bạn, đây nè.

- Tôi biết rồi - cái ống xì đồng.

- Không phải là cái ống xì đồng.

- Vậy ông kể ra hết tất cả manh mối của vụ đó đi.

Poirot cười.

- Tôi sẽ kể ra một cái tựa - như tựa mấy tập truyện của ông Clancy. Dấu vết con ong vò vẽ - dấu vết trong chiếc va li hành lý - dấu vết hai chiếc thìa cà phê.

- Ông thật là tủn mủn, - Japp vui miệng nói, ông chêm vô. - Còn chiếc thìa cà phê thì sao?

- Madame Giselle gác hai chiếc thìa trên đĩa lót tách.

- Vậy là sắp có đám cưới.

- Trong vụ này, - Poirot nói - đám ma thì có.