Phần Mở Đầu
Tôi sắp kể cho các bạn câu chuyện đời tôi, một cuộc đời đầy ắp những sự kiện vô cùng tồi tệ.
Thật sự thì tôi cũng chẳng muốn viết ra làm gì, vì lẽ mỗi lần nhắc đến là tôi thấy nó quá ư kinh khiếp. Song, không thể nào chất chứa mãi trong lòng nên tôi phải kể: một phần cho tâm tư mình vơi bớt nặng nề, nhưng phần quan trọng hơn là tôi muốn tất cả các bạn đều biết.
Sự kiện đó đã kéo dài không ngừng trong suốt mười một năm rưỡi. Bạn thử hình dung xem khi cuộc sống của mình đầy ắp những điều đau khổ: chẳng hạn khi một người thân yêu của mình qua đời, hoặc chính mình bị thương trầm trọng trong một tai nạn, hoặc một việc gì đó xảy ra quá ư kinh khủng đến mức bạn không thể chịu đựng được. Bạn nghĩ sao nếu như những việc tương tự cứ liên tục trong bốn ngàn ngày đồng thời với một việc hóc búa mà bạn bị bắt buộc phải đương đầu?
Tôi viết ra câu chuyện này không có mục đích gợi lòng thương hại từ độc giả, vì tôi biết chắc những hành động mà tôi đã làm khiến cho nhiều người rất ghét tôi, không những ghét mà còn muốn cho tôi bị hành hạ thêm, càng nhiều càng tốt. Tôi xin hỏi những ai, sau khi đọc đến trang cuối, có còn nghĩ là bất cứ một người nào cùng hoàn cảnh như tôi xứng đáng chịu đựng những hình phạt mà tôi đã trải qua trong từng ấy thời gian không? Giả sử lúc bấy giờ bạn cũng là một trong số những phạm nhân, tàn bạo và đầy lòng căm thù. Nếu bạn cho là xứng đáng thì có thể vì bạn chưa bị ‘tóm’ đó thôi.
Tôi sẽ kể cho bạn những điều tôi đã chứng kiến tại Bang Kwang, một nhà tù ở Thái Lan, nơi tôi bị giam giữ trong suốt chín năm. Và đây mới chỉ là một trong rất nhiều sự kiện đã xảy ra ở đó, nhưng hình ảnh dưới đây đã ăn sâu vào tiềm thức khiến tôi không tài nào quên được, nó cứ diễn đi diễn lại trong đầu tôi như một đoạn phim ngắn hết sức kinh hoàng.
Vào một đêm khá khuya, bỗng dưng tôi bị đánh thức bởi một tiếng hét ghê rợn, tiếng hét đó phát xuất từ xà lim của một thanh niên người Pháp còn rất trẻ. Tiếng hét không những biểu lộ sự đau đớn về thể xác mà còn pha lẫn nỗi điên loạn về tinh thần. Một loại âm thanh chắc bạn không bao giờ muốn nghe, thoát ra từ miệng của một CON NGƯỜI, vì vậy tôi không làm sao quên được. Anh ta cứ hét như thế từ giờ này qua giờ khác. Đến lúc tôi và David, người bạn ở xà lim đối diện, không chịu nổi nữa cũng bắt đầu hét lại hỏi xem việc gì đang xảy ra bên đó. Nhưng hình như anh ta đang đau đớn dữ dội khiến không còn đủ sức để nghe tiếng la của chúng tôi.
Vào thời điểm khuya khoắt thế này chắc chắn không một nhân viên y tế nào thèm quan tâm đến tù nhân. Biết như thế nên cuối cùng David và tôi quyết định xin tên cai ngục cho chúng tôi vào thẳng xà lim của chàng thanh niên đó để xem sự thể ra sao. Vì đã từng phục vụ trong quân đội Mỹ nên David biết khá nhiều về việc cấp cứu, anh ta muốn xem có thể giúp gì cho ông bạn này không. May mắn đêm hôm đó chúng tôi gặp phải người cai ngục khá tử tế.
Bước vào phòng, chúng tôi thấy chỉ có mỗi một mình anh đang nằm cuộn người như một quả bóng, mặt quay vào tường. Anh vẫn hét không ngừng và hình như đau quá nên không biết có sự hiện diện của ai bên cạnh. Hai đứa tôi lật anh ta quay lại thì thấy ngay trên cổ, bên dưới mang tai có một khối u to bằng quả lê. Nhìn kỹ, khối u này đang động đậy. David nhận ra ngay đó là hiện tượng gì nên anh chạy vội về phòng mình lấy một lưỡi dao cạo (cất giữ bất cứ vật bén nhọn nào ở nhà tù Bang Kwang cũng đều là bất hợp pháp nhưng trong trường hợp khẩn cấp đó anh lính gác buộc lòng phải làm ngơ). David bảo tôi đè anh Pháp này xuống để anh ta rạch khối u. Lưỡi dao vừa lạng qua da, khối u đó toét ra như một đoá hoa mới nở. Từ vết mổ, hàng trăm con vật nhỏ li ti túa tràn xuống cổ, ngọ ngoạy như những cọng mì spaghetti. Thật là một giấc mơ kinh hoàng! Nhưng hình ảnh này không phải là mơ nữa mà là thật, sự thật đó xảy đến cho một CON NGƯỜI và đang phơi bày trước mắt chúng tôi. Theo các nhân viên y tế của nhà giam, nguyên nhân này là do một con gián đã bò vào tai; đào hang thông qua cổ và đẻ trứng tại đó. Thật đau lòng: một con người; có cha có mẹ có gia đình; đã bị bỏ rơi để trở thành một cái ‘tổ sống’ cho loài giòi bọ! Mỗi lần nhớ lại tiếng hét ghê rợn của anh chàng Pháp này tôi thật sự bàng hoàng và tin rằng, lúc bấy giờ, anh ta cũng ý thức được điều gì đang xảy đến cho mình.
Cảnh tượng nhỏ nhặt này lúc bấy giờ không làm cho tôi sửng sốt. Lẽ ra có đấy, nhưng nó lại không vì còn quá nhiều những cảnh tượng ghê gớm khác nữa, những cảnh tượng đó đã đánh dấu ngày tháng của tôi trong ngục tù như tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ.
Một việc xui xẻo nào đó cũng đều mang rất nhiều ý nghĩa của chính nó. Nhưng khi ta đặt cái xui đó vào trong hàng triệu cái bất hạnh khác thì nó không có nghĩa gì cả.
Tôi nhớ có lần gặp một thanh niên Mỹ, vừa mới đến trại giam anh ta đã khóc và khóc suốt đêm. Tôi hỏi anh việc gì đã xảy ra, nhưng mỗi khi nghĩ lại tự dưng tôi thấy câu hỏi của mình lúc bấy giờ thật quá ngớ ngẩn. Bởi vì trường hợp nào cũng đều có nguyên nhân riêng của nó cả.
Bây giờ tôi thật sự đã mất hết tất cả những xúc cảm đến độ không còn nhớ và cảm nhận được đời sống thật của một con người bình thường ra sao. Trong lòng tôi nặng trĩu bao nỗi chán chường.
Ngày hôm nay, trong khi rảnh rang đi tản bộ, tôi thỉnh thoảng tự hỏi có phải sự kiện đó, tất cả những cảnh tượng tôi đã trải qua và chứng kiến ở trại giam bên Thái Lan, đã thật sự xảy ra hay không? Tôi cứ cho đó chỉ là một ác mộng. Còn lúc khác, tôi lại cảm thấy cuộc đời mình đang sống đây rất là xa xôi và không có thật - cho dù nó đang vây bọc xung quanh tôi. Tôi nghĩ chính ngục tù bên Bangkok mới là nơi tôi thực sự đã sống và hiện nó vẫn còn tồn tại để chờ tôi về. Đầu óc tôi cứ loanh quanh mãi và đôi khi lý luận rằng không thể nào cả hai thế giới đều hiện hữu cùng một lúc, vì hai thế giới đó đối lập nhau hoàn toàn giống như hai kẻ thù. Vậy thì chắc chắn cái này phải thống trị cái kia.