← Quay lại trang sách

Chương 14 NGÀY CUỐI

Một tên lính đến báo tôi được phóng thích. Anh ta nói lệnh ân xá đã được chấp thuận. Tôi chẳng tin chút nào. Cái loại trò chơi này bây giờ đã trở thành thú tiêu khiển phổ biến của bọn lính canh; vì vậy, tôi không để mình thất vọng một lần nữa.

Tuy nhiên, vào xế ngày hôm đó, ngày lễ Giáng Sinh năm 1989, có một người trong hội truyền giáo đến thăm và xác nhận cho tôi điều này, điều mà tôi cho rằng không bao giờ có thể xảy ra. Cảm xúc lúc bấy giờ ra sao, tôi không còn nhớ rõ, chỉ có cảm giác như tôi đã mở gói quà trên tay mà vẫn nhìn thấy một gói quà khác bên trong.

Nếu đây là sự thật thì tôi vẫn phải đợi chờ.

Vào ngày 11 tháng Giêng năm 1989, một tên lính đến mở cửa xà lim bảo tôi thu dọn đồ đạc và gấp giường lại. Hắn cho biết tôi sẽ được thả vào một giờ chiều. Sự việc đó có thật và đã xảy ra. Những người cùng cảnh ngộ bắt đầu lần lượt đến gặp tôi để nói lời từ biệt. Tôi thấy mình run lên như một cậu bé đang sợ hãi. Lạ lùng làm sao, có vài anh bạn tù ôm tôi và khóc. Một nỗi thương xót cho người còn ở lại dấy lên trong tôi. Tôi thông cảm với sự kinh hoàng của họ khi họ nhìn người ta ra về, cho dù đó là những người không quen biết, mà mình thì còn ở lại.

Tôi bước xuống con đường dẫn ra cổng, cũng cùng con đường này cách đây rất nhiều năm tôi đã bước lên. Tôi thấy xung quanh chẳng có gì thay đổi, cũng những khu vườn xum xuê, ruồi nhặng, mùi hôi thối của cống rãnh và của đống rác cao ngất bên cạnh đường. Dường như không có mảy may điều gì xảy đến. Bang Kwang như thể một khoảng chân không trong đó thời gian như ngừng lại, trong khi phần còn lại của thế giới thì tiếp tục trôi đi… Tôi quay đầu lại nhìn nơi đây một lần nữa. Nó vẫn còn ở đó. Nó là một vật sống.

Tôi đứng ngoài cổng trại cùng với mấy tên lính để chờ xe cảnh sát đến chở đi. Trong lúc chờ đợi chúng tôi nói chuyện với nhau - nói chuyện ngang hàng - về những chuyện lạ lùng xảy ra ở thế giới bên ngoài. Một tên nói khi tôi về hắn sẽ rất nhớ tôi. Một tên khác dặn tôi khi nào ra khỏi cổng rồi thì đừng quay lại nhìn. “Đừng nhìn lại,” hắn nói. “Đừng nhìn lại.”

Khi cảnh sát đến, tôi thấy một tên lính móc ra chiếc chìa khóa và tra vào ổ của hai cánh cổng đồ sộ. Nhìn hành động này tự nhiên tôi sững sờ một lúc bằng bản năng kỳ quái. Thì ra đây là người đã nắm giữ chìa khóa đời tôi. Vào bất cứ thời điểm nào, hắn cũng làm một động tác như nhau, một động tác không hề có chút ráng sức nhưng đã thay đổi hoàn toàn sự sắp xếp cuộc đời tôi. Một cái xoay nhẹ của cổ tay thật đơn giản đó đã làm tan nát lòng người. Sự lo lắng và nỗi đau khổ hẳn đã chết đi trong thoáng chốc. Vào bất cứ thời điểm nào, áp lực của ý nghĩ này khiến tôi gần như muốn xỉu.

Tôi bước ra khỏi Bang Kwang để đi vào thế giới mà trước đây tôi không ý niệm được nó là gì, hình như nó giống một cuộc đời. Tiếng cánh cổng khép lại rít lên một cách giận dữ như thể cảnh cáo tôi đừng bao giờ trở lại nữa.

Tôi ngồi vào trong xe và nó bắt đầu lăn bánh. Tôi muốn nhìn lại Con Cọp Khổng Lồ. Tôi có cảm tưởng như nó quên bẵng tôi một cách quá dễ dàng và có cái gì bên trong đã khiến tôi không quyết tâm.

Tôi nhìn thẳng về phía trước khi chiếc xe chạy dọc theo một con sông. Nước sông khá trong và chảy thật êm đềm, nhưng tận cùng dưới đáy của nó là xác những con vật đang trôi…