CHƯƠNG 3
Maggie liếc nhìn ông chồng hờ của mình và cố không hoảng loạn.
Hơi thở dồn dập và trống ngực đập liên hồi cảnh báo cô đang gặp rắc rối. Cô nuốt xuống, giấu mặt sau cuốn Vogue[19] của Ý và cầu nguyện rằng mình giữ được bình tĩnh. Cô ghét ý nghĩ để bất kỳ ai, đặc biệt là Michael, biết về điểm yếu bản thân. Toàn bộ kế hoạch điên rồ này tông thẳng vào cô ngay sau khi chiếc máy bay riêng của anh lao vào không trung. Ngón tay cô ngứa ran với chiếc nhẫn bạch kim đính viên kim cương hai cara đang lấp lánh như một băng phản chiếu những tia sáng mặt trời. Màn kịch nghe có vẻ trôi chảy lúc còn ở nhà Alexa. Tuy nhiên, chỉ một ngày sau, với một chiếc nhẫn, một ông chồng hờ, và một gia phả cần học thuộc lòng, cô nhận ra mình hoàn toàn ngu ngốc.
Cô đã đồng ý cái quái gì vậy?
Và có chuyện gì giữa nhà Ryan và việc kết hôn giả thế này chứ? Cô đã cười như điên khi Nick nói với cô rằng anh cần phải kết hôn để được thừa kế công ty của ông chú - Tập đoàn Dreamscape. Ơn Chúa, quyết định mai mối anh ấy với Alexa hóa ra là đúng đắn, đặc biệt khi họ phải lòng nhau và mối lương duyên trở thành sự thật.
Dĩ nhiên, lý do duy nhất Alexa đồng ý kết hôn giả với anh trai cô là để giúp gia đình cô ấy. Maggie không có lý do cao cả như cần phải cứu một công việc kinh doanh hay ngôi nhà thơ ấu. Nhưng ngươi vẫn có cơ hội để bảo vệ gia đình, giọng nói trong cô thì thầm. Alexa và Nick thực sự dành cho nhau. Michael vẫn cứ là mối đe dọa thường trực: nụ cười gợi cảm, giọng nói du dương và đôi mắt gợi tình cứ quấn lấy bạn thân nhất của cô. Cuối cùng thì sự nghi ngờ của cô đã được xác nhận.
Anh ta đã thừa nhận mình yêu bạn thân nhất của cô. Khi những lời đó thoát ra, nỗi đau cắt vào tim cô. Nó thật vô lý và cô nhanh chóng chôn vùi thứ cảm xúc đáng xấu hổ đó. Tất nhiên, anh ta vẫn nhân danh tình bạn, nhưng đó chỉ là cách anh bao biện mà thôi. Một Bá tước kiêu hãnh như anh ta sẽ chẳng đời nào bằng lòng với việc chờ đợi bên lề trong khoảng thời gian dài - trừ khi anh ta tin rằng có một cơ hội với người phụ nữ mình yêu. Maggie sẽ không thể sống nổi với bản thân nếu cô không sử dụng toàn bộ số vũ khí cô có để giữ Michael tránh xa gia đình mình.
Nhưng cái giá phải trả là gì? Gặp gỡ mẹ và các em gái anh ta. Ngủ trong phòng anh ta. Giả vờ làm ai đó chứ không phải chính cô?
Ngón tay cô siết chặt quanh các trang giấy bóng loáng, và cô hít sâu bằng mũi, rồi thở ra qua miệng. Cô ép mình phải đi tập yoga và các bài tập giảm căng thẳng. Cô từ chối dùng đến thuốc hay để nỗi lo lắng kiểm soát. Cô đếm ngược từ một trăm, buộc bản thân phải nuốt chửng cơn cuồng loạn đang thống trị. Hình ảnh tưởng tượng làm nhịp tim cô chậm lại, cô hít thở.
Chín tám. Chín bảy. Chín sáu. Chín lăm.
“Đang nghiên cứu cho buổi chụp hình của em à?”
Cô chờ thêm vài nhịp cho đến khi có thể kiểm soát lại bản thân, sau đó nhìn lên. Anh đang dựa lưng vào ghế, cổ chân gác trên đầu gối, một nụ cười thoải mái nở trên gương mặt. Buồn cười là cô luôn bị thu hút bởi mái tóc dài của một người đàn ông, tận hưởng hình ảnh một anh chàng cướp biển thời hiện đại. Khung người mạnh mẽ của anh được bọc trong chiếc áo khoác thể thao đen, quần jean và đôi bốt đen thấp cổ. Đôi mắt anh ánh lên vẻ hài hước trong khi chỉ tay về phía cuốn tạp chí thời trang của cô.
Cơn bực bội trào qua khiến cô nghiêng đầu và sử dụng chất giọng miền Nam kéo dài. “Xin lỗi anh yêu, ảnh chụp là tất cả những gì em xử lý được. Quá nhiều chữ trên một trang tạp chí khiến em quá tải.”
Cô luôn ghét cái kiểu chụp mũ rằng cô không thể đọc thứ gì nhiều chữ hơn một cuốn tạp chí thời trang. Tất nhiên, cô chẳng làm gì để đính chính lại cả. Cô đã khoe khoang rằng mình không học lên tới đại học mà lao vào thế giới của nhiếp ảnh. Cô thích một mối quan hệ có kiểm soát giúp cô giữ được các bí mật. Đặc biệt là thói nghiện giải ô chữ và đam mê văn học thời Nội chiến. Nếu các anh chàng cô từng hẹn hò biết rằng cô thu đĩa lại Kênh Lịch sử chứ không phải Project Runway[20].
Anh với tới quầy bar mini và rót cho mình một ly Scotch với đá. “Chẳng có gì sai với Vogue cả. Nó là kinh thánh của em gái tôi đấy.”
“Tôi cũng đọc. Mấy bài viết trong Playgirl[21] khá vui.” Anh bật cười, âm thanh đó trượt chậm rãi trên làn da cô như lớp kem caramen. “Sao em không kể cho tôi đôi chút về công việc của em đi? Thế nào mà cuối cùng em lại trở thành nhiếp ảnh gia vậy?”
Câu trả lời thành thật lướt qua tâm trí nhưng cô từ chối thốt thành lời. Bởi vì thế giới tốt hơn khi được nhìn qua lăng kính? Bởi vì nhiếp ảnh cho cô sự kiểm soát để quan sát những người khác - gần như một sự tò mò hợp pháp? Cô nhấm nháp ly Chianti[22] của mình. “Vào một Giáng sinh, tôi được tặng chiếc máy ảnh Nikon với đầy đủ phụ kiện và bị gửi đi học nhiếp ảnh trong một tuần. Vú em được nghỉ lễ và không có ai trông chừng tôi cả, vậy nên tôi đi. Toàn là những giảng viên hàng đầu và họ đã dạy tôi rất nhiều điều. Thế là tôi theo nghiệp.”
Ánh mắt thăm dò của anh thiêu đốt hàng rào phòng thủ và đòi hỏi được biết sự thật. May mắn thay, những cảm xúc hỗn độn bị nhấn chìm trong sự lạnh lẽo kéo dài nhiều năm không dễ bộc lộ ra ngoài. “Nghe có vẻ như em được hỗ trợ tài chính nhưng lại không được quan tâm về mặt tình cảm. Ngành công nghiệp thời trang khá cạnh tranh, đặc biệt là ở Milan. Em hẳn phải cực kỳ tài năng và chuyên nghiệp mới nhận được lời mời như vậy.”
Cô nhún vai. “Tôi có con mắt thời trang mà.” Cô liếc mắt tinh nghịch. “Đặc biệt là với những anh chàng cơ bắp bán khỏa thân.”
Maggie mong đợi trông thấy một nụ cười nhưng anh vẫn giữ im lặng và quan sát cô. “Có bao giờ em thử sức ở mảng khác không?”
Cô duỗi chân và ngồi lại thoải mái trên ghế. “Chắc chắn rồi. Tôi đã chụp cho các hãng thời trang Gap và Victoria’s Secret trong suốt một đợt khó khăn đấy.”
“Em không thích nói nhiều về bản thân phải không, cara?”
Bầu không khí thân mật khiến thần kinh cô rung lên rối bời và cô muốn có mọi thứ. Những thứ không tốt. Như kiểu lưỡi anh sâu trong miệng cô và đôi tay anh vuốt ve cô. Ôi, người đàn ông này thật tuyệt. Tất cả sự quyến rũ, vẻ hài hước và gợi tình được gói lại thành một món quà chết người dành cho phụ nữ. “Ngược lại là khác. Cứ hỏi tôi bất kì điều gì anh muốn. Quần đùi hay quần sịp? Mets hay Yankees[23]? Disco hay hip-hop? Cứ hỏi thẳng tôi bất cứ điều gì.”
“Kể cho tôi về cha mẹ em đi.”
Cô không hề do dự. “Cha tôi đang ở với người vợ thứ tư. Ông ấy yêu tiền, ghét làm việc và chỉ gặp tôi để ghi điểm kiểu vớ vẩn với người vợ mới của ông ấy mà thôi. Có vẻ là bà ta thích việc gia đình gần gũi nhau và ông ấy đang cố làm đẹp lòng bà ta. Bây giờ thôi. Ông ấy đẹp trai, quyến rũ và hoàn toàn rỗng tuếch. Mẹ tôi thì ảo tưởng rằng mình là một người nổi tiếng. Bà khinh thường thực tế là mình đang ngày một già đi và có hai người con đã trưởng thành. Hiện giờ bà ấy đang cặp với một diễn viên và đang xin xỏ để được sắm một vai quần chúng rẻ tiền.”
“Còn các mối quan hệ của em?” Sự tò mò tỏa ra từ anh mạnh mẽ đến mức khiến cô thấy bứt rứt. “Họ thì sao, la mia tigrotta? Em có sợ phải cam kết vì ảnh hưởng từ cha mẹ mình không?”
Cô nín thở khi gặp phải sự thẳng thắn của anh nhưng giả bộ không quan tâm. “Tôi có nhiều mối quan hệ lành mạnh dựa trên nguyên tắc của bản thân.” Cô nói dối mà không có chút cảm giác tội lỗi nào. “Tôi có tin rằng việc tìm kiếm tình yêu đích thực trong cuộc đời này là điều không tưởng không? Trời ơi, đúng vậy. Nó được chứng minh hết lần này tới lần khác. Sao phải bận tâm nào? Sao phải bổ nhào vào nỗi đau và sự tan vỡ trừ khi anh tìm thấy người mà vì họ mình sẵn sàng chết? Và theo quan điểm cá nhân, tôi không nghĩ người đó có tồn tại. Nhưng tôi đang có khoảng thời gian tuyệt vời chết tiệt để đi tìm ý trung nhân cho mình đây.”
Tiếng vo vo của động cơ máy bay là âm thanh duy nhất giữa họ. “Tôi rất tiếc.”
Giọng nói nhẹ nhàng của anh khiến môi cô mím lại. “Sao nào?” cô thách thức. “Tôi không bị đánh đập, bỏ đói hay bị lạm dụng. Tôi lớn lên trong một biệt thự có bảo mẫu, đầu bếp và bất cứ thứ đồ chơi nào tôi đòi hỏi. Tôi làm những gì tôi muốn, khi tôi muốn và chẳng phải giải trình với bất cứ ai. Vì cái quái gì mà anh lại tiếc cho tôi chứ? Tôi có nhiều hơn cả những thứ mình muốn nữa.” Anh gật đầu, nhưng cô cảm thấy như anh không hề tin cô. “Tôi lại thấy tiếc cho anh hơn đấy.”
Michael giật mình. “Tôi sao?”
“Chắc rồi. Cuối cùng thì tôi đã biết bí mật của anh.”
Lời chế giễu nhắm đúng hồng tâm. Anh cứng người và thận trọng nhấp một ngụm Scotch của mình. “À, nhưng tôi cũng cảm thấy vậy đấy. Tôi là thứ mà người Mỹ bọn em gọi là một cuốn sách để mở mà.” Hình ảnh dàn nhạc đám cưới lóe lên khi anh khua tay trong không trung.
Cô mừng thầm đầy khoan khoái khi chủ đề trò chuyện không còn tập trung vào mình. “Anh có một gia đình thân thiết luôn ủng hộ anh. Tiền bạc và thành công tự mình gây dựng. Và anh không thể tìm nổi một người phụ nữ giả vờ yêu anh trong vòng một tuần tệ hại. Thảo nào mẹ anh khăng khăng muốn duy trì truyền thống. Liệu anh đã bao giờ có một mối quan hệ nghiêm túc trong quá khứ chưa?”
Sự giận dữ lóe lên trong đôi mắt đen như than của anh. “Tôi có hẹn hò,” anh trả lời lạnh lùng. “Chỉ vì tôi chưa tìm thấy Người Đó không có nghĩa là tôi không nghiêm túc.”
“Trả đòn tốt đấy. Thế anh đang tìm kiếm gì vậy, Bá tước? Kiểu phụ nữ nào sẽ khiến anh nóng bừng và đứng ngồi không yên?”
Anh lẩm bẩm thứ gì đó bên trong hơi thở và cô ngồi đó thưởng thức màn trình diễn. “Tôi cũng muốn ổn định và cho mẹ những gì bà muốn,” cuối cùng anh lên tiếng. “Nhưng không phải bằng cách hi sinh bản thân. Em thấy đấy, cara, tôi tin vào tình yêu mà em nói rằng nó là không thể. Tôi chỉ tin là nó khó tìm và tôi từ chối thỏa hiệp.”
“Thế tất cả những người phụ nữ mà anh mang lên giường, anh quyến rũ họ vì thấy thách thức, để tiêu khiển hay anh hy vọng cô ta chính là Người Đó?”
Đôi mắt anh lấp lánh trong khi cô ném ra lời thách thức. Một lần nữa, anh lại khiến cô ấn tượng bởi khả năng trưng ra vẻ quyến rũ gấp đôi khi một người đàn ông từ chối bị kéo vào trò chơi. “Tôi có hy vọng chứ. Tôi đưa họ lên giường, tập trung vào khoái cảm của họ và hy vọng vào buổi sáng, tôi sẽ muốn nhiều hơn nữa.”
Hơi thở của cô nghẹn lại. Cảnh vật xung quanh cô nghiêng ngả khi những lời anh nói vang vọng trong cô. Cuộc kiếm tìm vô vọng một người có thể giết chết lũ quỷ trong đêm đen và vẫn ở bên cô dưới ánh sáng khắc nghiệt của sớm bình minh. Tim cô căng lên, nhưng lần này không phải hoảng loạn làm dòng máu mạnh nữa chảy mạnh nữa.
Mà là Michael Conte.
Những ngón tay cô siết chặt quanh chân ly thủy tinh mỏng manh. Những cảm xúc như đang lan tỏa từ anh và mời gọi cô tới gần để tóm lấy cô trong tấm mạng nhện của mình. Anh chăm chú quan sát cô rồi đột nhiên nhận ra. “Em cũng trải qua điều đó rồi, phải không?”
Câu hỏi gay gắt khiến cô nao núng.
“Em có đưa họ lên giường để thoát khỏi sự cô đơn, hy vọng nó sẽ kết thúc tốt đẹp hơn thế không? Em có tỉnh giấc vào mỗi sáng với cảm giác nôn nao trong dạ dày, biết rằng em đang lừa dối chính mình lần nữa không? Em có tự hỏi liệu mình có phải sinh ra là để cô đơn không? Băn khoăn xem có điều gì đó sâu thẳm bên trong kìm giữ mình lại không?”
Chúa ơi, có.
Nước mắt đột nhiên chực trào. Nỗi kinh hoàng trước những cảm xúc lộn xộn khiến cô phải chiến đấu giành lại sự kiểm soát bản thân. Cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình mềm yếu và ham muốn người đàn ông này. Anh ta sẽ dùng nó để chống lại cô, để bò xuống bên dưới làn da cô và thăm dò những bí mật của cô. Cô biết điều gì đã khiến mình như vậy, biết rằng sự trống rỗng bên trong bắt đầu từ năm mười sáu tuổi khi một chàng trai cô tin tưởng đã lấy đi mọi hy vọng cùng những điều tốt đẹp, tươi sáng và nghiền nát nó dưới gót giày anh ta. Nhưng cô đã tự vực dậy mạnh mẽ và chọn cách trả thù của riêng mình. Cô không bao giờ còn để bất cứ ai lấy mất sự tự chủ trong tình dục hay khả năng kiểm soát của cô nữa.
Nếu Michael lột trần cô, cô sẽ chẳng còn lại gì.
Vậy nên cô mỉm cười và nâng cao ly của mình. “Xin lỗi nhé, Bá tước. Tôi đưa họ lên giường bởi vì họ trông thật tuyệt. Nhưng cảm ơn vì đã chia sẻ.”
Lời xúc phạm mang lại kết quả đúng như cô mong đợi. Không khí cởi mở đóng sập lại như một đám mây giông che mất mặt trời và chặn lại mọi tia sáng. Bụng dạ cô nhộn nhạo khi tia thất vọng cùng ánh nhìn hối tiếc lóe lên trong đôi mắt anh. Trong khoảnh khắc, cô đã cảm nhận được sự kết nối với một người đàn ông hơn bao giờ hết. Hơn cả ở trên giường.
“Tôi hiểu rồi. Chúng ta phải chơi theo luật, đúng không?”
Cô không trả lời. Cô nhặt cuốn tạp chí lên và lờ anh đi một cách có chủ đích. Michael hiểu ý cô và họ dành vài giờ tiếp theo trong im lặng. Cuối cùng, hệ thống liên lạc sáng lên và giọng phi công thông báo qua loa.
“Thưa ngài, chúng ta sẽ đáp xuống Orio al Serio[24] trong vòng mười lăm phút nữa. Vui lòng thắt dây an toàn.”
Michael bấm nút. “Cảm ơn, Richard.”
Họ thắt dây an toàn. Maggie uống nốt ly vang của cô và lờ đi sự trống rỗng khắc khoải trong ruột gan mình.
Michael liếc nhìn người phụ nữ điềm đạm bên cạnh khi anh lao đi trên con đường uốn lượn quanh những ngọn đồi hướng về nhà. Đầu cô gục xuống, mái tóc vàng ánh đỏ rối tung bay trong gió nhưng dường như cô chẳng hề bận tâm. Đôi môi mím chặt cho thấy cô đang tập trung suy nghĩ, có thể là về việc nhập vai để gặp gia đình anh. Trong suốt hai mươi bốn giờ qua, anh đã hiểu được nhiều điều về Maggie Ryan.
Thật không may, những nhận thức thoáng qua đó chỉ khiến anh thèm muốn cô hơn.
Màu xanh tươi của cây cối và đất nâu hiện ra chào đón luôn khiến tâm hồn anh được xoa dịu. Gia đình anh đã sở hữu mảnh đất này từ thế hệ này qua thế hệ khác, tất cả giờ đều đã được chuyển giao cho anh. Nhưng anh luôn biết ngay từ lần đầu tiên tới New York rằng anh khao khát đặt dấu ấn của mình ở đó. Cha đã đưa anh tới thăm chú anh và sự nhộn nhịp của Manhattan đã thu hút anh bởi cảm giác thách thức. Thật không may, đám đông và cả sự hỗn loạn không hề hợp với nhu cầu riêng tư và bình yên anh mong muốn. Khi quyết định mở rộng La Dolce Famiglia tại Hoa Kỳ, anh đã tìm kiếm giữa sự nhộn nhịp của Manhattan một nơi có bầu không khí thoải mái. Lúc thăm thú vùng ngoại ô, một viên ngọc ẩn mình dần lộ ra bên dưới những dãy núi hùng vĩ của thung lũng Hudson và anh biết cuối cùng anh cũng tìm thấy nơi mình có thể gọi là nhà.
Dù anh hạnh phúc ở New York, nơi chôn rau cắt rốn vẫn luôn cho anh một nguồn sức mạnh. Một lời nhắc nhở về việc anh là ai và anh đến từ đâu. Trên mảnh đất của chính mình, không có những sự dối trá hay lừa lọc. Trong thế giới quay cuồng của công nghệ, tiền tài và sự cạnh tranh trong kinh doanh, anh cần phải nhắc nhở chính mình rằng điều gì mới là quan trọng.
Bức tường bao quanh Bergamo gợi nhớ về kho báu được bao quanh bởi một pháo đài. Nằm ngay dưới chân dãy Anpơ và được phân thành hai thành phố, hai Thế giới Mới và Cũ hòa quyện lại thành một sự hoàn hảo tuyệt đối. Anh thích chiếc xe hơi thể thao của mình lướt đi từ Città Bassa[25] tới Città Alta[26] và sức sống nhộn nhịp của thành phố xa dần cho đến khi chỉ còn sự yên lặng, tĩnh mịch. Một cảm giác bình yên và thỏa mãn trào tới khi anh hướng về nhà.
Anh bắt được mùi thơm của gỗ đàn hương trong không khí và dịch người trên ghế lái. Tất cả mọi thứ về Maggie đều mang vẻ quyến rũ đối lập. Tay thợ săn trong anh mong mỏi được tìm xem điều gì đã khiến cô như vậy.
Ánh nhìn sửng sốt của cô khi anh thú nhận bí mật của mình giờ đang đục xuyên ngực anh. Anh chưa bao giờ hé mở về cuộc tìm kiếm trong vô vọng người phụ nữ sẽ hoàn thiện anh. Sau tất cả thì phần lớn đàn ông sẽ bật cười, còn phụ nữ có thể coi đó như một thách thức để lao vào phá vỡ hàng phòng thủ trong trái tim anh. Cô đã khiến anh cực kỳ giận dữ với những lời buột miệng của mình. Nhưng vẻ mặt thừa nhận rõ ràng của cô đã tiết lộ khao khát sâu thẳm trong chính tâm hồn.
Anh lái xe lên tới đỉnh đồi, hướng về phía ngôi biệt thự màu gạch nung trải dài và tắt động cơ. “Chúng ta có một phút trước khi họ ào ra ngoài.”
“Đẹp quá. Nhưng không giống căn biệt thự của một tỷ phú như tôi mong đợi.”
Anh liếc nhìn ngôi nhà của gia đình qua khóe mắt và thở dài. “Mẹ từ chối rời khỏi đây. Tôi định sẽ xây dựng một tòa lâu đài hoành tráng nhưng mẹ đã cười vào mặt tôi. Nói là bà từ chối rời khỏi mảnh đất của gia đình, ngôi nhà nơi cha tôi từng sống.”
“Tôi thấy thích bà rồi đấy.”
“Bà thậm chí còn từ chối sự giúp đỡ. Không cần người giúp việc hay đầu bếp gì cả. Tôi đã thuê một người phụ nữ lẻn tới để lau dọn kỹ càng mọi thứ trong khi mẹ đi nhà thờ.” Anh lắc đầu. “À, được rồi. Em sẵn sàng chưa?”
Gương mặt cô bình thản và điềm tĩnh. Tuy nhiên, đôi mắt xanh ngọc bích vẫn chấp chới một ánh lửa ngần ngại. Anh bắt lấy tay cô và đan những ngón tay họ vào nhau. Hơi thở hổn hển của cô ca hát trong tai anh. Chúa ơi, cô đáp lại trước sự đụng chạm của anh dễ dàng làm sao. Móng tay sơn hồng rực bấm sâu vào lòng bàn tay anh, còn ngón tay cái của anh đang ấn vào điểm mạch nhạy cảm nơi cổ tay cô để xác nhận câu trả lời. Phải. Anh đã dấy lên phản ứng trong cô. Dù vậy cô từ chối để bị khóa chặt và hất đầu với vẻ ngang tàng.
“Tiến lên nào,” cô đáp.
Cô trèo ra khỏi xe ngay khi cánh cửa bật mở và các em gái anh ào xuống con đường lát đá.
Tiếng hét đồng thanh, họ ném mình vào vòng tay anh. Sự mừng rỡ bùng nổ trong anh khi anh ôm lại họ, những tiếng líu lo phấn khích là âm thanh quen thuộc với đôi tai anh. Anh hôn lên trán từng người và ngắm nghía.
“Các em đều đẹp hơn anh nhớ đấy.” Ánh nhìn bao quát tới mái tóc dày, vẻ chững chạc và những cặp mắt đen nhánh trước mặt anh. Những đường cong hào phóng của Venezia từng khiến anh phải thẩm vấn biết bao anh chàng cô đang hẹn hò về ý định của cậu ta, còn tính cách độc lập của Julietta đã làm anh mất ngủ nhiều đêm. Hai chị em đều cứng đầu và bướng bỉnh, nhưng luôn ngoan ngoãn, nghe theo những tối hậu thư của anh trước khi theo quy tắc gia đình. Carina ở tuổi hai mươi ba là sự bùng nổ cuối cùng. Anh nhận ra ngay lập tức dáng vẻ cắm cúi khó xử khi con bé cố gắng che giấu chiều cao và những đường cong bên dưới bộ đồ rộng thùng thình. Sự hối tiếc lướt qua anh vì đã không thể để mắt đến con bé ở độ tuổi này.
Con bé cười khúc khích trước câu nói của anh nhưng hai cô chị thì chỉ đảo mắt.
“Đây là cách anh tán tỉnh cô dâu của mình đấy à?” Venezia hỏi. “Những lời có cánh cùng nụ cười ngọt ngào là nỗ lực để xoa dịu bọn em sao? Dù anh không ghé thăm nhà cả tháng liền và rồi bất ngờ đưa về một cô vợ cho mẹ mà không thấy hẹn hò chút nào.”
Carina liếc qua lại giữa hai cô chị gái và Maggie, nhay nhay môi với vẻ bất an đột ngột.
“Để ý thái độ của em, Venezia,” anh yêu cầu. “Có lẽ vợ anh còn hiểu hơn em rằng anh sẽ làm điều tốt nhất cho gia đình.”
Maggie bước ra khỏi xe, hông cô lắc lư trong nhịp điệu đầy nữ tính. Mái tóc bóng mượt đung đưa quanh vai và cô dừng lại bên cạnh anh, trong vẻ đầy ủng hộ. “Chị là Maggie, vợ mới cưới của anh trai các em. Và không, anh ấy không tán tỉnh chị bằng những lời khen ngợi. Anh ấy tán tỉnh theo cách cổ xưa thôi.” Cô ngừng lời để câu nói gây được ấn tượng và cong môi trong vẻ tán tỉnh giả vờ. “Bằng chuyện ấy.”
Tiếng chim chiêm chiếp là âm thanh duy nhất phá vỡ bầu không khí im lặng. Michael nhắm hờ mắt trong nỗi kinh hoàng tột độ. Anh sẽ giết cô. Các em gái anh nhìn chằm chằm cô với cái miệng há hốc. Carian thở hổn hển.
Sao anh có thể nghĩ rằng mình kiểm soát được cô nhỉ? Venezia cố nín cười. Julietta nhìn cô với chút gì đó ngưỡng mộ và giờ cả Carina trông như vừa gặp nữ anh hùng mới của mình.
Đã thành thạo trong việc hạn chế thiệt hại, tâm trí anh tìm kiếm một câu đáp trả thích đáng để dẹp chủ đề này đi.
“Chẳng có gì sai trái khi sử dụng tình dục để nô dịch một người đàn ông cả.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ ngưỡng cửa, một hình dáng nhỏ nhắn bước xuống đường. “Cái cháu làm sau đó mới đáng kể. Ít nhất là cháu đã kết hôn với nó và khiến nó trở nên trung thực.”
“Mẹ?”
Mọi người đều quay ngoắt lại để quan sát người phụ nữ nhỏ nhắn chống cây gậy gỗ chạm khắc. Với mỗi bước đi, chiếc gậy lại đập xuống đầy quả quyết khiến những cơn run rẩy chạy dọc sống lưng anh. Mái tóc bạc dài của bà được búi gọn gàng, làn da ô-liu đã hằn đầy những nếp nhăn dưới ánh mặt trời và cả nét cười đã nhuốm màu thời gian. Bà đã sinh ra bốn người con cao lớn vượt bà và tự hào rằng chúng đều mang gen của cha mình, nhưng giọng nói uy quyền như những vết roi khiến bất kỳ ai ngáng đường bà hay khiến bà thất vọng đều phải e sợ. Bà mặc chiếc quần thoải mái, đi xăng-đan cùng chiếc áo trắng đơn giản và áo len khoác ngoài.
Bà dừng lại trước mặt họ. Môi bà cong lên nhưng khuôn mặt bà chẳng có chút hài hước nào khi quan sát Maggie với đôi mắt sắc sảo. Khoảnh khắc thật dài trôi qua khi họ chờ đợi phản ứng của bà.
Cuối cùng, Maggie là người phá vỡ sự im lặng. “Signora[27] Conte, cháu rất vinh dự khi cuối cùng cũng được gặp bác.” Giọng cô đậm sự tôn trọng khi đáp lại ánh nhìn của mẹ anh. “Con trai bác quả là có thiếu sót vì đã không báo với bác về hôn ước của chúng cháu sớm hơn. Thay mặt anh ấy, cháu xin lỗi bác.”
Mẹ anh gật đầu. “Ta chấp nhận lời xin lỗi của cháu. Chào mừng cháu đến với gia đình.” Mẹ anh hôn lên má Maggie, sau đó cau mày. “Cháu gầy quá. Mấy cô gái trẻ luôn quá gầy. Chúng ta sẽ khắc phục điều đó ngay lập tức.” Bà xoay đầu. “Các cô gái? Các con không chào đón chị dâu mới của mình sao?”
Sự căng thẳng tan biến khi các em gái anh ôm hôn Maggie. Anh thở phào nhẹ nhõm và ôm mẹ mình. Khuôn người nhỏ nhắn của bà tương phản với ánh mắt sắt đá. “Chào mẹ.”
“Michael. Mẹ rất giận con nhưng con sẽ phải trả giá sau.” Anh cười khúc khích và lướt một ngón tay lên gò má nhăn nheo của bà. “Mi dispiace[28]. Con hứa sẽ đền bù cho mẹ.”
“Si. Vào nhà và nghỉ ngơi thôi nào.”
Anh đắm mình trong khung cảnh và mùi hương quen thuộc của ngôi nhà. Anh quan sát kỹ lưỡng mái nhà dốc bằng đất nung, ban công bằng sắt rèn và các cột đá được dựng hai bên cửa chính. Màu vàng và đỏ đan xen giữa đám hoa dại đầy màu sắc. Ngôi nhà ba tầng nằm trên đỉnh đồi như một nữ hoàng ngự trên ngai vàng của mình, đầy tự hào với hơn 20.000 m2 đồng cỏ. Con đường lát đá dẫn lên sân thượng và hồ bơi riêng được bao quanh bởi khu vườn xanh tốt và lối đi bộ. Dãy Anpơ ẩn hiện phía xa xa, đỉnh núi trắng xóa của nó có thể nhìn được từ trên ban công.
Trong khi các em gái anh phát cuồng với chiếc nhẫn trên tay Maggie, anh bước qua cửa chính và bị tấn công bởi hương tỏi, chanh và húng quế. Lớp gạch men sáng bóng sạch sẽ làm nổi bật những tủ gỗ thông và chiếc bàn nặng. Mặt bàn lớn được bày đầy các loại thảo mộc tươi, cà chua, cùng một dãy xoong nồi. Đây là địa hạt của mẹ anh và là thiên đường trên mặt đất khi lần đầu họ được tiếp cận những chiếc bánh ngọt ngào đầy quyến rũ và các món ăn ngon lành. Bà đã truyền lại tài năng của mình cho các con, nhưng không cô con gái nào đạt được kỹ năng chuyên nghiệp như của bà, họ hầu như dựa dẫm vào các đầu bếp nổi tiếng để duy trì vương quốc bánh mì. Thật buồn cười khi tất cả con cái dường như đều hưởng gen kinh doanh của cha mình, nhưng mẹ chưa bao giờ buộc họ phải trở thành ai đó ngoài chính mình.
Ký ức về những giấc mơ riêng mình chờn vờn trong tâm trí nhưng anh từ chối nán lại đó để mà hối tiếc. Không phải sau này. Không phải bây giờ.
Không bao giờ.
Anh liếc nhìn Maggie. Cô đang trò chuyện với các em gái anh và dường như vô cùng thoải mái sau lời phát biểu gây sốc của mình. Rõ ràng cô cho rằng anh sẽ ngoan ngoãn chấp nhận những hành động quái đản của cô trong sự biết ơn vô hạn vì cô đã đồng ý với toàn bộ màn kịch này.
“Maggie, anh cần nói chuyện với em một chút.”
Như thể cảm nhận được sự khó chịu của anh, cô lườm anh và nhăn trán. Anh cố nín cười.
“Mang theo hành lý lên phòng đi,” mẹ anh yêu cầu. “Mẹ đã chuẩn bị phòng sẵn sàng cho các con rồi. Sau khi sắp xếp xong xuôi, chúng ta sẽ gặp nhau ngoài vườn để uống cà phê và ăn nhẹ.”
“Si.”
Anh lấy đống hành lý trong ô tô, bước vào nhà và ra hiệu cho Maggie đi theo. Cô rời khỏi chỗ các em gái anh và họ lên cầu thang về phía phòng mình. Anh thả đống hành lý xuống, đá cánh cửa đóng lại bằng gót chân và quay người đối diện cô.
“Một lời mở màn rất thú vị cho tuần tới của chúng ta, la mia tigrotta. Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc em nhận ra ai mới là người thiết lập quy tắc ở đây.” Anh bước một bước tới gần hơn và nhìn xuống cô. “Bây giờ.”
Chú thích:
[19] Tạp chí thời trang nổi tiếng ra đời ở Mỹ vào năm 1892.
[20] Chương trình truyền hình thực tế của Mỹ tập trung vào những nhà thiết kế thời trang. Trong chương trình, các thí sinh cạnh tranh với nhau để thiết kế những bộ trang phục đẹp nhất trong khi bị giới hạn về thời gian, vật liệu và chủ đề.
[21] Tạp chí của Mỹ dành cho phụ nữ ra đời lần đầu năm 1973.
[22] Một loại vang đỏ của vùng Tuscan, Ý.
[23] New York Mets và New York Yankees là hai đội bóng chày vẫn ngầm ganh đua nhau trong các trận đấu.
[24] Sân bay quốc tế nằm gần Bergamo, Italia.
[25] Thành phố dưới thấp, một trong hai thành phố của Bergamo, được xây dựng dưới chân đồi vào thế kỷ XIX, có lối kiến trúc hiện đại hơn.
[26] Thành phố trên cao, một trong hai thành phố của Bergamo, được xây dựng trên ngọn đồi vào thế kỷ XVI, gồm nhiều công trình cổ.
[27] Phu nhân, quý cô.