← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Người đàn ông cao hơn một mét tám phía trước cô đang kích động. Dù anh không chạm vào cô, cơ thể cô vẫn cảm thấy như bị ghì chặt. Vẻ quyến rũ tự nhiên của anh biến mất và một bầu không khí đầy nguy hiểm đang nổ lách tách. Cô thực sự làm anh cáu giận. Thật không may, thay vì sợ hãi, sự phấn khích giờ đang râm ran dọc theo các đầu dây thần kinh của cô.

Thường thì cô luôn tránh thật xa bất kỳ người đàn ông nào có thái độ gia trưởng hoặc khuynh hướng thích kiểm soát, nhưng Michael không hề khiến cô e sợ. Ít nhất, không phải theo cách tồi tệ. Môi cô hé mở một lời mời gọi vô thức. Đôi mắt màu mã não nhìn chằm chằm khuôn miệng cô và tối lại. Cô tha thiết muốn biết anh có vị ra sao. Khao khát trải nghiệm cảm giác lưỡi anh trong miệng mình, không cho cô sự lựa chọn.

Một nhịp trôi qua. Thêm một nhịp nữa.

Những từ ngữ tuôn ra trước khi cô kịp ngăn lại. “Chuyện gì vậy, Bá tước? Mèo ăn mất lưỡi anh rồi à?”

Anh quay đi và bắn một tràng những lời nguyền rủa vào không khí. Cơ thể cô thả lỏng trước sự rút lui của anh, nhưng mối đe dọa từ anh vẫn gây nên một cơn rùng mình dọc theo cột sống. Cô lờ đi sự thất vọng dâng cao trước cơ hội vừa bỏ lỡ.

“Cẩn thận đấy, cara. Đùa giỡn với tôi có thể vui nhưng cuối cùng tôi sẽ mệt mỏi và trói tay em lại.”

Maggie khịt mũi. “Anh nói cứ như mấy cuốn tiểu thuyết khiêu dâm tôi thích ấy. Nhưng tôi không phải người dễ phục tùng đâu, cưng. Và anh không phải kẻ thống trị của tôi. Tôi đã lật bài ngửa trước. Tôi gây ấn tượng với gia đình anh ngay từ đầu để không cần phải diễn một vai khiến bản thân mình kém thoải mái. Cuối cùng thì họ sẽ nhận ra tôi hoàn toàn không phải kiểu người vâng lời hay cô vợ Ý truyền thống.” Cô cười toe toét. “Mẹ anh sẽ phát điên.”

“Bà bị ốm vậy nên làm ơn cẩn thận.” “Ôi không, Michael. Bà bị ốm thế nào?”

Anh thở dài và đưa tay vuốt mặt. “Bên cạnh việc bị viêm khớp gối, tim bà cũng có vấn đề. Bà phải để ý những hành động dẫn tới căng thẳng. Vậy nên tôi muốn bà hài lòng trong chuyến thăm viếng này.” Lông mày anh hạ xuống. “Và tôi hy vọng em cũng sẽ làm vậy.”

“Tôi có thể chơi đẹp trong một tuần.”

“Tôi sẽ tin khi tôi thấy,” anh lẩm bẩm. “Đừng cố hạ đo ván tôi khi tôi hôn em.” Anh trông như đang ngẫm nghĩ và Maggie gần như phải nuốt xuống cảm giác bất an. “Thực ra thì có lẽ tôi nên hôn em ngay tại đây. Ngay bây giờ. Tất nhiên là để thực hành thôi.”

Cô rít lên như con rắn giận dữ. “Tôi có thể cố không nhảy dựng lên khi một người đàn ông chạm vào mình.”

“Tôi không tin.” Anh bước tới và xâm lấn không gian cá nhân của cô. Hơi nóng từ làn da anh như đang hút cô lại. “Một sai lầm thôi là màn kịch này kết thúc. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Đặc biệt khi một nụ hôn đơn giản có thể tạo nên sự khác biệt.”

“Tôi thực sự là người giỏi giả vờ đấy.” Cô ném cho anh một nụ cười chế giễu. Mùi xạ hương ngon lành và mùi đàn ông như đang vẫy tay ra hiệu mời gọi cô nếm thử. Tim cô trượt xuống khi nghĩ đến việc anh gọi cô là đồ giả dối và cô thêm khó chịu. “Không ai biết là tôi chẳng hề có hứng thú hôn hít anh. Không cần phải hành hạ bản thân bằng việc tập luyện đâu.”

Anh quan sát cô trong im lặng và cô bắt đầu thư giãn. “Cứ thử kiểm tra giả thuyết đó đi, được không?”

Anh nắm lấy vai cô và kéo cô về phía trước. Cô ngã ập vào cơ thể rắn chắc như tạc và cánh tay cô đưa ra áp vào ngực anh. Những ngón tay cô siết chặt lớp vải áo phông mềm mại.

Chân anh kẹp chặt chân cô và khiến cô mất thăng bằng. Môi anh dừng lại cách môi cô chỉ vài phân.

“Bỏ tay anh ra khỏi người tôi.” Mồ hôi lấm tấm trên trán cô. Ôi Chúa ơi, nếu cô tan chảy vào anh như một con ngốc thì sao? Chuyện gì xảy ra nếu cô rên rỉ khi đôi môi đầy đặn kia trượt trên môi cô? Cô không thể phản kháng. Cô không thể phản kháng. Cô không thể…

“Em đang quá lo lắng điều gì vậy?” Sự thích thú nhảy múa trong đôi mắt anh. “Em đã hôn cả triệu lần rồi, nhớ không?”

“Tôi không thích bị đối xử thô bạo,” cô bắn trả.

Môi anh cong lên. Anh hạ giọng xuống thành tiếng rì rầm khàn khàn đầy hứa hẹn. “Có lẽ em đã không tìm được đúng người đàn ông có thể chăm sóc mình.”

“Thả tôi ra. Có phải phụ nữ thực sự gục ngã trước cái kiểu đó không? Bởi vì nếu vậy thì họ hẳn phải là những cô ả ngu ngốc. Bỏ tay anh…”

Môi anh bao phủ môi cô.

Khuôn miệng mềm mại, ấm áp của anh ngăn những lời giận dữ và khiến cô quên sạch bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoại trừ nụ hôn của người đàn ông này.

Các giác quan của cô dừng hoạt động. Cô thích hôn và có chút ít kinh nghiệm nhưng với Michael mọi thứ dường như thật khác biệt. Nhiệt lượng từ cơ thể anh nhắc cô nhớ về chàng người sói trong loạt phim Chạng vạng mà cô thầm yêu thích. Lưỡi anh thăm dò viền môi cô, sau đó đào sâu vào trong mà không cần xin phép. Cô có thể chống lại nếu anh trở nên tham lam, thay vào đó cách lưỡi anh cuộn lại như đang mời mọc và đòi hỏi cô nhập cuộc. Râu anh cọ xát vào đường cong quai hàm nhạy cảm của cô.

Cô rên rỉ. Anh bắt lấy thời cơ và nhấn sâu hơn nữa, Maggie mở miệng cô ra và đầu hàng.

Anh lèo lái trong từng cuộc đột kích. Cô cố ngoi lên giành quyền kiểm soát nụ hôn nhưng tâm trí cô sụp đổ và cơ thể cô ca hát. Anh thì thầm tên cô và đôi chân cô run rẩy khi cô níu chặt lấy anh và hôn đáp lại.

Đã bao lâu trôi qua? Vài phút? Một giờ? Cuối cùng anh cũng kéo người ra, chậm rãi, như thể anh đang hối tiếc vì mối tiếp xúc bị phá vỡ. Cô thấy ghét chính mình ngay lúc ấy. Thay vì tát anh hay bình luận lời nào đó thật sâu cay, cô chỉ nhìn chằm chằm một cách bất lực. Lưỡi cô đưa ra liếm làn môi dưới đang sưng lên.

Anh rên lên. Hơi thở hổn hển phập phồng. “Em nói đúng,” anh khẽ nói. “Em giả vờ giỏi đấy.”

Cô giật người lại và cầu cho má mình không đỏ bừng. Cô buộc bản thân phải đáp lời. “Đã bảo mà.”

Anh quay người sắp xếp đống hành lý ở góc phòng và mở cánh cửa tủ quần áo. “Có rất nhiều không gian cho cả hai ta. Đây sẽ là phòng của chúng ta trong tuần này.”

Hiện thực đổ ập xuống cô. Từng chi tiết của căn phòng ấm cúng mà vẫn nam tính, từ tấm thảm màu xanh hoàng gia, đồ nội thất bằng gỗ anh đào và không hề có bất kỳ sự lộn xộn nào. Một tấm chăn màu đỏ sẫm phủ trên chiếc giường đặt giữa phòng. Maggie nhìn chằm chằm chiếc giường, nhỏ hơn so với mong đợi, và phát hiện ra không có ghế sofa hay tấm thảm êm ái nào. Nhận thức rằng họ sẽ phải nằm chung giường khiến thần kinh cô rung lên. Chúa ơi, cô vừa mới tan chảy với một nụ hôn. Nếu cô trở mình trong khi ngủ thì sao? Nếu ngón tay cô vô tình chạm phải một trong những cơ bắp săn chắc đẹp đẽ kia và cô biến mình thành con ngốc thì sao?

Cô cảm thấy cáu kỉnh trước tình huống nực cười và làm điều cô khá nhất. Ra đòn tấn công trước. “Giường đẹp đấy.”

Anh hắng giọng. “Thế này ổn không? Nếu không tôi luôn có thể trải một tấm chăn trên sàn nhà.”

Cô đảo mắt. “Tôi lớn rồi, Bá tước, chỉ cần ở yên bên phía giường của anh. Tôi sẽ nằm bên trái.”

“Như em muốn.”

“Anh không ngáy đấy chứ?”

Ánh hài hước lấp lánh trong đôi mắt anh. “Tôi chưa từng bị ai phàn nàn cả.”

“Được rồi, tôi sẽ báo cho anh nếu họ nói dối.”

Anh ra hiệu về phía phòng tắm và cửa kính dẫn ra ban công. “Sao em không tắm rửa đôi chút sau đó xuống nhà khi đã sẵn sàng? Tôi sẽ giới thiệu cho em địa sản và phần còn lại tòa nhà sau. Khi nào diễn ra buổi chụp hình của em ở Milan?” “Ngày mai. Tôi sẽ ở đó gần hết ngày.”

“Được rồi. Tôi sẽ gặp em ở đó vào buổi chiều để chúng ta có thể nộp Atto Notorio[29] và Nulla Osta[30] ở lãnh sự quán. Tôi đã sắp xếp nhân chứng rồi. Đừng quên mang theo tất cả giấy tờ em có - tôi đã phải móc nối với một số người để mẹ không nghi ngờ rằng chúng ta muốn trì hoãn.”

Maggie nuốt xuống. “Tôi tưởng anh đã nói không thể kiếm được linh mục nào làm lễ kết hôn cho chúng ta cơ mà?”

“Khá khó khăn để tìm được một linh mục thực hiện buổi lễ vào phút chót và mẹ sẽ chỉ chấp nhận kiểu đám cưới này thôi. Không cách nào khiến họ phê duyệt trong vòng một tuần đâu.”

“Được rồi.”

Họ nhìn nhau vài giây trong im lặng. Anh di chuyển trọng tâm. Chiếc áo phông đen khoe ra bờ ngực và đôi vai rộng. Hay cánh tay dài gân guốc bao phủ bởi lớp lông tối màu.

Lần cuối cùng cô bị một người đàn ông thu hút đến thế là khi nào? Có lẽ đây chỉ là bản năng theo đuổi. Phụ nữ luôn khao khát những người đàn ông nằm ngoài tầm với. Đặc biệt là nếu anh ta yêu cuồng nhiệt người phụ nữ khác.

Phải không?

“Maggie? Em không sao chứ?”

Cô rũ bỏ suy nghĩ và đổ lỗi cho chuyến bay dài. “Chắc rồi. Tôi sẽ đi tắm. Gặp lại anh dưới nhà.”

Anh gật đầu và đóng cửa lại.

Maggie rên lên và nhanh chóng lục lọi vali để tìm quần áo. Tất cả những gì cô phải làm là trải qua bảy ngày mà không tự biến mình thành con lừa, rồi cô sẽ thoát khỏi Michael Conte mãi mãi. Cô sẽ không còn phải lo lắng về việc phải chạm mặt anh ở nhà Alexa nữa. Cô sẽ hoàn toàn có lại gia đình của chính mình.

Nỗi cay đắng đang chế giễu sự hài lòng của cô và hét lên rằng cô là đồ dối trá. Cô đã quen với sự có mặt của anh hơn một năm trời. Còn hơn thế. Mỗi khi cô nhìn sâu vào đôi mắt tối màu xấu xa kia, ký ức về nỗi hổ thẹn của bản thân lóe lên trong tâm trí cô và khiến cô bồn chồn.

Phòng tắm nhỏ nhưng có một bồn tắm bằng đá cẩm thạch lớn cùng vòi hoa sen. Cô quyết định tắm nhanh và sẽ ngâm mình trong bồn sau. Cô bước tới dưới vòi tắm để làn nước nóng đổ xuống và xoa dịu các múi cơ căng cứng của cô. Đã quen với việc bị đồng nghiệp ép đến các buổi hẹn hò giấu mặt, Maggie chẳng hề suy nghĩ nhiều khi Alexa thề là đã tìm thấy người đàn ông hoàn hảo cho cô. Cô nhớ lại lúc bước vào nhà hàng Ý ấm cúng đắt tiền đó và chờ đợi một mẫu đàn ông. Có một chút tự mãn. Một chút bóng bẩy. Một chút hấp dẫn.

Cô đã sai.

Ngoại trừ phần hấp dẫn.

Maggie kỳ cọ làn da và cố gắng xua ký ức đó đi. Nhưng những hình ảnh cứ chờn vờn trước mắt cô. Sự kết nối ngay lập tức khi tay họ chạm nhau, như tia sét bị nén chặt đang muốn bật tung khỏi sự kìm giữ. Cô đã gần như giật tay lại. Gần như thôi. Cô đã dựng lên bức tường để giữ khoảng cách nhưng cuộc trò chuyện của anh như kéo cô lại và bao bọc cô bằng một cái ôm ấm áp. Phải, anh thật tự tin, quyến rũ và vui tính. Nhưng cô cảm giác sự thành thật sâu trong anh đang trò chuyện với cô.

Khi món tráng miệng được đưa tới, lần đầu tiên trong cả cuộc đời mình, cô không muốn buổi tối kết thúc. Và cô cảm thấy rằng anh cũng vậy.

Cô đã rút ra châm ngôn sống của bản thân từ kinh nghiệm. Rằng kiểm soát được cuộc hẹn sẽ kiểm soát được kết quả. Vì lý do kỳ lạ nào đó, cô lại cởi mở và hé lộ cho anh thấy chút tâm hồn bên trong. Mối liên kết xoắn chặt giữa họ và cơ thể cô như được bao quanh bởi ánh hào quang. Có lẽ cuối cùng cô cũng sẵn sàng cho thứ gì đó ý nghĩa hơn. Có lẽ Alexa cuối cùng cũng đúng. Có lẽ cô sẽ khám phá ra cầu vồng hoặc một thác nước phía cuối con đường bí mật, hay thứ gì đó có thể khiến cô ngạc nhiên và lấp đầy sự trống rỗng tuyệt vọng trong cô.

“Buổi tối rất vui,” cô nói nhẹ nhàng. “Có lẽ, chúng ta có thể hẹn gặp thêm lần nữa.” Khi lời mời được thốt ra phía sau miếng tiramisu ngon tuyệt, cô gần như cắn lưỡi mình trong nỗi kinh hoàng nhưng đã quá muộn.

Anh quan sát cô trong im lặng. “Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu, Maggie.”

Tên cô vang lên dịu dàng nhưng lời anh nói chí mạng như một vết cắn. Cô chưa từng tính đến lời từ chối.

“Tôi xin lỗi, cara. Em là một phụ nữ xinh đẹp và tôi thực sự bị em thu hút. Nhưng tôi nghĩ chuyện này có thể kết thúc trong một mớ lộn xộn.”

Ánh hào quang mờ dần và lụi đi. Phải, cô hiểu nó là một tình huống khó tháo gỡ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô sẵn sàng nắm lấy cơ hội. Cô hẳn đã đánh giá sai tình hình. Hay mối liên kết giữa họ. Cô gần như nở một nụ cười miễn cưỡng, nhưng thoáng sợ hãi kỳ lạ trong đôi mắt anh khiến cô ngừng lại. Anh đang mỉm cười, nhưng cô nhận ra sự thiếu thoải mái của anh bởi cách anh cựa quậy trên ghế ngồi và siết chặt lấy ly rượu của mình. Gần như có thứ gì đó đang giữ không để anh đưa cô về nhà. Gần như là...

Nhận thức tràn qua cô. Các mảnh ghép của câu đố trượt vào đúng vị trí. Nỗi đau cứa mạnh vào sâu thẳm trong cô và cô khó có thể thốt thành lời. “Là Alexa phải không?” Cô thì thầm. “Anh có tình cảm với cô ấy.”

“Không! Alexa là bạn của tôi, không hơn.”

Lời phủ nhận đậm mùi dối trá khi anh nhìn lảng đi. Làn da cô ửng hồng và nỗi hổ thẹn khiến cô muốn bịt miệng rồi chạy khỏi phòng. Thảo nào anh không muốn hẹn hò với cô.

Tâm trí cô lướt qua cuộc trò chuyện và nhận ra toàn bộ những lời nhận xét bên lề của anh đều về Alexa. Rằng cô ấy tuyệt vời thế nào. Chu đáo ra sao. Thông minh thế nào. Thậm chí anh ta còn hỏi họ đã gặp nhau thế nào. Rõ ràng anh ta bị hấp dẫn bởi câu chuyện về cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ trên xe buýt trường, rồi họ lao vào ẩu đả, sau đó trở thành những người bạn tốt nhất. Anh ta chưa bao giờ có hứng thú với cô. Cuộc hẹn này chỉ xoay quanh việc thu thập thông tin về người phụ nữ khác.

Anh ta đang phải lòng Alexa.

Cô nuốt lại nỗi xấu hổ của mình và thề sẽ ra về với sự tự trọng. “Tôi hiểu rồi,” cô nói. Những lời cô thốt ra phủ một lớp băng dày xa cách. Ngón tay cô không hề run rẩy khi cô đẩy trả cái đĩa rồi thẳng lưng trượt khỏi ghế của mình.

“Maggie, chúng ta cần nói về chuyện này. Làm ơn đừng ra về với ấn tượng sai lầm.”

Tiếng cười của cô bật ra với chút tan vỡ. “Đừng có ngớ ngẩn thế, Bá tước. Tôi là một phụ nữ trưởng thành - tôi có thể xử lý chút lời từ chối đó. Miễn là anh nhận ra rằng tôi sẽ để mắt đến anh. Đặc biệt là khi ở quanh Alexa.”

Anh bật thở gấp nhưng Maggie đã nhìn thấu anh. “Tôi đã nói với em…”

“Nhảm nhí.” Cô với lấy túi xách tay của mình và quàng lên vai. Mắt cô nheo lại. “Hẹn gặp lại, Bá tước.”

Anh gọi tên cô một lần nữa nhưng cô lờ đi và rời khỏi nhà hàng.

Maggie tắt nước và túm lấy một chiếc khăn. Thật buồn cười bởi ngay cả bây giờ lời từ chối của anh vẫn khiến cô thấy tổn thương. Anh đã kéo cô trở lại cơn ác mộng lặp đi lặp lại trong suốt thời niên thiếu của mình.

Không bao giờ đủ tốt.

Giận dữ với những suy nghĩ và kỷ niệm tồi tệ, cô mặc vào chiếc quần jean, chiếc áo ba lỗ màu xanh lục và đi đôi xăng-đan da. Không gợi lại quá khứ nữa. Cô kiểm soát các mối quan hệ và sự lựa chọn của chính mình. Và cô chắc chắn là sẽ không bao giờ có thêm một giây yếu đuối nào nữa.

Đặc biệt là với Michael Conte.

Cô chải mái tóc ẩm ướt và đánh một lớp son bóng. Sau đó, cô đẩy những suy nghĩ phiền phức kia vào sâu trong tâm trí, bước xuống cầu thang để gặp gỡ gia đình mới của mình.

Maggie bước ra vườn sau và thấy mọi người đang tụ tập quanh chiếc bàn sắt cách điệu đồng bộ với những chiếc ghế đồng bộ. Góc nhỏ được bao quanh bởi bức tường hoa lá sinh động - sự pha trộn giữa vàng, đỏ và tím như đang gào lên đòi được chú ý. Mùi hương ngọt ngào hòa theo làn gió ấm áp chờn vờn trước mũi cô. Một đài phun nước tinh xảo với một thiên thần được chạm khắc đang đổ nước xuống cái ao nhỏ thả đầy rêu nổi. Ánh mặt trời phủ trên con đường lát gạch nung thô. Ngay lập tức, Maggie thư giãn trong không gian yên bình. Những ngón tay cô ngứa ngáy muốn chộp lấy chiếc máy ảnh trong nỗ lực nắm bắt bầu không khí tĩnh lặng gần như huyền bí này, ngay cả khi nó bị xâm chiếm bởi gia đình người Ý đang trò chuyện ồn ào bên chiếc bàn.

“Margherita, đến tham gia với chúng ta nào.” Cô gần như lưỡng lự khi được gọi bằng tên đầy đủ, nhưng mẹ Michael đọc nó lên như một câu thần chú, vậy nên cô bỏ qua. Quy tắc số một: không bao giờ chỉ trích nữ chủ nhân của gia đình mà bạn kết hôn.

“Grazie[31].”

Michael rót cho cô một ly vang đỏ, sau đó đan ngón tay anh vào tay cô và mỉm cười. Tim cô lỗi nhịp nhưng cô mỉm cười ấm áp đáp lại. Các em gái anh đều trông háo hức muốn nghe tất cả những chi tiết li kì. Maggie cuối cùng quyết định. Cô càng nhanh chóng kể câu chuyện, họ càng nhanh chuyển chủ đề sang đám cưới của Venezia.

Cô nhấp một ngụm rượu. “Các em muốn biết bọn chị gặp nhau thế nào phải không?”

Michael nhướn mày ngạc nhiên. Giọng nữ rì rầm vang lên đồng tình. Maggie cố không cười. Chuyện này sẽ dễ thôi.

“Bạn thân của chị, Alexa đã sắp xếp cho bọn chị một cuộc hẹn hò giấu mặt. Các em thấy đấy, bạn thân của chị có một cuộc hôn nhân viên mãn với anh trai chị. Khi cô ấy gặp Michael trong một bữa tối làm ăn, cô ấy nghĩ bọn chị sinh ra để dành cho nhau.” Maggie ném cho anh một nụ cười ngọt ngào giả tạo và bắt gặp tia nhìn cảnh cáo trong mắt anh. “Ngay khi bọn chị gặp nhau, anh ấy đã nói chị chính là Người Đó. Thường thì chị không bao giờ tin đàn ông ngay trong cuộc hẹn đầu tiên. Nhưng anh ấy đã tán tỉnh chị và cuối cùng cũng có được chị.”

Carina thở dài và tựa cằm lên tay. “Lãng mạn thật đấy. Cứ như duyên phận vậy.”

“Ừ, giống như duyên phận.” Maggie siết chặt ngón tay Michael. “Bọn chị dự định sẽ lên kế hoạch cho đám cưới nhưng khi nghe tin Venezia cũng đính hôn, bọn chị quyết định sẽ bỏ trốn. Chị hy vọng mọi người không quá khó chịu vì bọn chị đã bỏ lỡ đám cưới truyền thống, chị không thích là trung tâm của sự chú ý, vậy nên bọn chị nghĩ thế này là tốt nhất.”

Michael đưa tay cô lên miệng và đặt một nụ hôn lên đó khiến da cô râm ran. “Si, Maggie là một người thích sự riêng tư.”

Ánh mắt sắc bén của mẹ Michael hoàn toàn tương phản với vóc dáng mỏng manh của bà. Bụng dạ cô nhộn nhạo khó chịu. Bất cứ ai nuôi dạy bốn đứa con và lãnh đạo việc kinh doanh gia đình đều có bản năng vô cùng nhạy bén, Maggie nhắc nhở mình cần cẩn thận khi họ ở riêng với nhau. Biết chẳng có nhiều điều trong cuộc sống để mà trông chờ, cô dặn mình phải để ý đến lời ăn tiếng nói và không bao giờ được nói hớ. Vậy nên, được ăn cả, ngã về không.

“Chị đang làm gì vậy, Maggie?” Julieta hỏi. Ngón tay dài của cô quấn quanh ly rượu hoàn toàn tương phản với ánh nhìn nghiêm túc. Maggie nhớ ra cô ấy là người đứng đầu những thương vụ kinh doanh của La Dolce Famiglia. Bóng bẩy và tinh tế, Julietta chắc chắn là người thực tế, duy lý trí.

“Chị là nhiếp ảnh gia. Chị có buổi chụp hình ngày mai ở Milan, vậy nên chị sẽ ra ngoài gần như cả ngày.” “Tuyệt thật đấy. Chị chụp gì vậy?” Julietta hỏi.

“Nam giới. Mặc đồ lót.” Sự im lặng phủ xuống bàn và Maggie nhún vai. “Tất nhiên đó là những mẫu thiết kế đồ lót. Ngày mai chị chụp cho Roberto Cavalli.”

Venezia cười lớn. “Em thích nó! Chị có thể giảm giá cho em được không? Dominick sẽ cực kỳ thích một cặp quần Cavallis.”

Carina cười khúc khích. Phu nhân Conte bật ra tiếng thở dài đau khổ. “Venezia, chúng ta không cần biết Dominick mặc gì bên dưới trang phục của cậu ấy đâu.” Bà trừng mắt. “Và con cũng không nên biết, cho đến khi con kết hôn. Capisce?”

“Maggie là một nhiếp ảnh gia tài năng.” Michael nói. “Con chắc chắn cô ấy sẽ mở mang kinh nghiệm của mình, đặc biệt là khi có rất nhiều thứ để trải nghiệm ở Ý.”

Maggie cau mày. Tuyên bố gần như lời cáo lỗi của anh với gia đình thật khó chịu nhưng cô nuốt xuống cơn giận bộc phát đó bằng một ngụm Chianti. Chỉ vì cô không chụp ảnh chó mèo dễ thương hay các em bé sơ sinh không có nghĩa là sự chọn lựa của cô kém giá trị. Giá mà anh biết ruột gan cô đau đớn đến thế nào. Bực bội với những suy nghĩ của bản thân, cô tập trung trở lại cuộc trò chuyện.

Venezia líu lo trò chuyện trong khi khua tay với từng miêu tả kịch tính. Maggie khẳng định cô ấy chính là kiểu nữ hoàng đa sầu đa cảm trong những bộ phim truyền hình gia đình sướt mướt. Tuy nhiên, đôi mắt mang màu sô cô la của cô sáng lên ánh lửa và lòng nhiệt tình, cơ thể mềm mại giấu trong chiếc quần jean đắt tiền, áo yếm in hoa và đôi giày Jimmy Choo[32] cho thấy cô là người tôn thờ thời trang. Michael có vẻ không tán thành lựa chọn của Venezia khi cô không làm việc cho cửa hàng bánh của gia đình, nhưng công việc trợ lý cho một nhà tạo mẫu nổi tiếng dường như đã thỏa mãn được sự sáng tạo đầy tinh tế của cô. Maggie không thể hình dung nổi việc cô phun kem cho những chiếc bánh ngọt, mua quảng cáo hay làm việc với sổ sách kế toán.

“Bọn em muốn tổ chức lễ cưới ngay trên mảnh đất này,” Venezia nói tiếp. Gương mặt cô dịu lại. “Tất nhiên, bọn em sẽ đặt bánh cưới của cửa hàng nhà mình. Tháng chín là đẹp nhất.”

Julietta thở dốc. “Ba tháng nữa!”

Cô chị trừng mắt. “Chị không muốn chờ thêm một phút nào nữa để bắt đầu cuộc sống với Dominick. Giờ thì Michael đã lập gia đình, bọn chị có thể tiếp tục lên kế hoạch cho mình.

Cả hai đã quyết định ngày mười lăm rồi. Thế có ổn với lịch trình của chị không, Maggie? Và tất nhiên chị sẽ là một trong những phù dâu của em.”

Maggie nuốt khan vì cảm giác tội lỗi. Cô nuốt nó xuống bằng một ngụm rượu. “Tất nhiên rồi, chị sẽ xếp trống lịch trình của mình.”

Venezia reo lên vui sướng và vỗ tay. “Tuyệt vời. Ồ, sao chúng ta không đi mua vài bộ váy trong tuần này nhỉ?”

Julietta trợn mắt. “Em ghét cay ghét đắng việc mua váy.” “Cố đi. Em là phù dâu danh dự của chị đấy và nếu em làm hỏng việc bằng cách cứ than vãn thế, chị sẽ không bao giờ nói chuyện với em thêm một lần nào nữa.” “Em đang mong thế đây.”

Maggie xoay xoay chiếc nhẫn kim cương quanh ngón tay mình như thể nó đột nhiên thiêu đốt cô. Cô chiến đấu với cơn hoảng loạn trước tình thế hiện tại. “Ừm, chắc chị sẽ bận rộn với công việc và chị biết là Michael muốn cho chị tham quan vài điểm khi bọn chị còn ở đây.” Cô mỉm cười nhưng cảm nhận được nó giống một cái nhăn mặt hơn. “Em và các em gái cứ đi mua sắm tuần này đi. Nếu tìm thấy gì đó, chị sẽ cho em số đo của chị và em có thể đặt váy. Chị chắc chắn sẽ thấy nó khi Michael và chị quay lại thăm gia đình.”

“Chắc chắn là không.” Mắt Venezia bừng sáng với quyết tâm không lay chuyển. “Chị bây giờ cũng là chị gái em rồi, chị phải đi. Bên cạnh đó, em từ chối để chị mặc thứ gì không đẹp. Nó sẽ hủy hoại danh tiếng nhà thiết kế của em mất.”

Julietta cười khẩy.

“Maggie và anh đang trong tuần trăng mật và bọn anh cần thời gian riêng tư. Lang thang mua sắm váy áo không phải ý tưởng lãng mạn của anh.” Anh mỉm cười với cô thật dịu dàng và Maggie chiến đấu chống lại cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày cô.

Carina bắn cho Maggie tia mắt cầu khẩn, “Ôi, làm ơn tham gia với chúng em đi,” cô nói. “Chúng ta giờ là gia đình. Và bọn em đã bỏ lỡ tất cả sự phấn khích trong đám cưới của chị rồi. Chỉ một buổi chiều thôi mà.”

Cô cảm thấy như bị dồn vào chân tường. Sao cô có thể đặt một chiếc váy phù dâu và giả vờ sẽ có mặt trong đám cưới chứ? Michael mở miệng và Maggie thoáng thấy gương mặt mẹ anh.

Sự ngờ vực.

Một cái cau mày khẽ làm trán bà nhăn lại. Sự không thoải mái của cô thật rõ rệt và bà có thể nhận ra chuyện gì đó không ổn. Chính thế. Nhưng Maggie đã hứa rồi, vậy nên cô sẽ phải giả vờ thôi.

Cô đặt tay mình lên môi Michael để bảo anh im lặng. Đường cong mềm mại của miệng anh khiến cô nhức nhối muốn cảm nhận nó áp lên miệng mình lần nữa, nhấn sâu hơn và đòi hỏi mọi thứ. “Không, Michael, các em gái anh nói đúng.” Cô cố tỏ ra vui vẻ. “Em rất muốn dành ra một buổi chiều mua sắm váy áo. Sẽ vui lắm đấy.”

Mẹ anh ngả lưng ra sau, gật đầu và khoanh tay trước ngực với vẻ hài lòng. Tiếng trò chuyện lùng bùng bên tai Maggie. Cô đang tính toán xem còn bao nhiêu tiếng nữa trước khi cô được phép chìm vào giấc ngủ. Một bữa tối yên tĩnh, một lời cáo lỗi đi nghỉ sớm vì kiệt sức và một ngày sẽ kết thúc. Ngày mai cô sẽ làm việc cả ngày ở buổi chụp hình, đi nộp các giấy tờ ở lãnh sự quán, và - Julietta đã nói gì vậy?

“Tiệc sao?” Maggie hỏi. Từ đó lóe lên như đèn hiệu cảnh báo trong não cô. Michael trông cũng vô cùng kinh ngạc.

Phu nhân Conte đứng lên và chống cây gậy của mình xuống lớp gạch thô. “Si. Tiệc tối nay, Michael. Con không nghĩ là mẹ sẽ bỏ lỡ bữa tiệc vinh danh con trai mẹ và cô dâu mới chứ? Chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối thôi.”

“Max sẽ tới chứ ạ?” Carina hỏi với vẻ phấn khích.

“Si, tất nhiên cậu ấy sẽ tới. Và cả các anh chị em họ của con nữa.”

Michael nhăn mặt, sau đó bắn cho cô một cái gật đầu trấn an. Trời đất ơi, cô sẽ chết mất, ông chồng hờ của cô đã ném cho cô một cái áo phao với một lỗ thủng to tướng. Váy phù dâu và giờ là một bữa tiệc cưới. “Mẹ à, chúng con thực sự không lên kế hoạch cho một bữa tiệc tối nay. Chúng con đã có một chuyến bay dài và sáng mai Maggie còn phải làm việc nữa.”

Bà cắt ngang lời phản đối của anh bằng một cái phẩy tay. “Vớ vẩn. Chỉ là vài người muốn tới chúc mừng thôi. Không có gì đâu. Sao con không đi lấy ít rượu vang dưới hầm rượu nhà mình và đặt ít bánh từ cửa hàng đi? Nhớ lấy bánh tiramisu và cannolis[33], đen và trắng. Julietta sẽ đi với con.”

Maggie nuốt nước bọt. “À, có lẽ cháu nên…”

Phu nhân Conte quàng tay qua cánh tay Maggie. Người phụ nữ này dường như chẳng hề yếu đuối chút nào. Sức mạnh tuyệt đối từ những cơ bắp đang siết chặt cô như một cái bẫy. “Niente[34]. Cháu ở lại với ta, Margherita, và giúp ta chuẩn bị bữa tối.”

Michael lắc đầu. “Mẹ, Maggie không nấu ăn được đâu. Ở Mỹ, hầu hết phụ nữ đều đi làm và nhiều người không biết cả việc sơ chế thức ăn nữa.”

Câu đó thu hút sự chú ý của Maggie. Đầu cô xoay phắt lại và cô trừng mắt. “Đi chết đi, Bá tước, tôi biết nấu ăn.” Cô cười giả lả. “Em chỉ giả vờ không biết để anh đưa em ra ngoài ăn thường xuyên hơn thôi.”

Phu nhân Conte cười khẽ đầy tự hào và dẫn cô vào trong, bỏ lại anh chàng bá tước còn đang sửng sốt.

Với mỗi bước tiến gần nhà bếp khổng lồ sáng bóng là một giọt mồ hôi túa ra. Maggie càng kích động và một suy nghĩ nhảy múa trong trí não cô.

Nếu sống sót qua được chuyện này, cô sẽ giết anh.

Maggie cưỡng lại thôi thúc muốn la hét kinh hoàng trong khi bỏ chạy khỏi ngôi nhà. Cô ghét bếp. Khi còn nhỏ, tất cả đầu bếp đều trở nên khó chịu khi cô xâm phạm không gian linh thiêng của họ, đến nỗi chỉ thoáng thấy cảnh các thiết bị sáng bóng cũng khiến cô phải e sợ. Tuy nhiên, cô vẫn ngẩng cao đầu với một thái độ tích cực. Cô là một phụ nữ có năng lực và thừa sức nấu nướng theo công thức. Có lẽ, bữa tối sẽ là các món đơn giản thôi và cô có thể cho Michael thấy tài năng ẩm thực không thể tin nổi của mình và khiến anh ngậm miệng lại.

Mẹ Michael đã bày sẵn một loạt bát và cốc đong xếp chồng lên nhau trên chiếc bàn dài rộng. Các hộp đựng bột đang xếp hàng gọn ghẽ. Chắc chắn không phải căn bếp Iron Chef[35] với những người nháo nhào chạy quanh để chuẩn bị bữa ăn.

Maggie thường nấu ăn để khỏi chết đói - không phải vì niềm vui bếp núc. Kể từ khi kiếm được rất nhiều tiền, cô dành phần lớn số tiền đó để gọi đồ ăn sẵn. Cô cau mày và cố giả vờ nhiệt tình với nhiệm vụ phía trước. Chúa ơi, cô muốn uống thêm rượu. Nếu đủ say, cô sẽ thoải mái hơn với màn tra tấn sắp tới.

“Chúng ta sẽ làm gì đây ạ?” Cô hỏi với vẻ hào hứng giả tạo.

“Mỳ ống. Chúng ta sẽ nấu một bữa tối nhanh trước khi mọi người trong gia đình đến, sau đó sẽ phục vụ bánh ngọt và cà phê. Cháu biết nấu mỳ ống thế nào phải không, Margherita?”

Sự nhẹ nhõm khiến các cơ bắp đang căng cứng của cô thả lỏng. Ơn Chúa. Phu nhân Conte đã chọn món ăn mà cô xuất sắc. Cô thường nấu mỳ ống vào bữa tối muộn và biết làm sao để món ăn chín vừa hòa quyện một cách hoàn hảo. Maggie gật đầu. “Tất nhiên ạ.”

Sự hài lòng thấp thoáng trên gương mặt người phụ nữ lớn tuổi. “Tốt. Chúng ta cần vài mẻ bột. Ta sẽ chuẩn bị nguyên liệu.”

Mặt bàn bày một lượng bột, những quả trứng khổng lồ cùng dầu, cây cán bột và một loạt các dụng cụ khác. Cô liếc nhìn quanh tìm hộp mì ống và một chiếc nồi để đun nước trong khi Phu nhân Conte đưa cô một chiếc tạp dề. Maggie nhăn mũi trước sự lựa chọn trang phục chỉ để đổ thứ gì đó vào nước, nhưng khỉ thật. Khi ở Ý...

“Ta chắc là ở Mỹ, cháu nấu mỳ ống có hơi khác. Vậy nên cháu có thể quan sát ta làm trước, sau đó tự chuẩn bị phần của mình.”

Sự bối rối dâng lên trong đầu cô và Maggie từ chối khiến bản thân rơi vào hoảng loạn. Chiếc hộp màu xanh đâu rồi? Bà ấy đang nói gì vậy? Trong nỗi kinh hoàng ngày một tăng, cô quan sát bàn tay nhăn nheo di chuyển thoăn thoắt đập trứng, tách lòng đỏ và trộn tất cả trong một chiếc bát. Bột được rải lên một tấm bảng lớn và Phu nhân Conte chậm rãi đổ nguyên liệu ướt vào giữa, bắt đầu từ từ trộn tất cả lại với nhau. Như có phép màu, lớp bột nhão đột nhiên xuất hiện. Bà nhào, kéo giãn, và viên tròn bột trong nhiều phút bất tận. Hoàn toàn bị mê hoặc bởi nghi thức đầy thôi miên ấy, Maggie không thể tin được thứ này cuối cùng sẽ trông giống bất cứ món gì có thể ăn được. Không ngừng tay, Phu nhân Conte liếc nhìn về phía cô. “Cháu có thể bắt đầu ngay khi sẵn sàng.”

Ôi. Chết tiệt.

Thực tế tông thẳng vào cô khi cô nhìn chằm chằm vào những thứ chất đống trước mặt. Mỳ ống tự làm! Cô thật sự phải tự nhào bột sao? Không có chiếc hộp thiên đường mở sẵn hay một lọ nước sốt chỉ cần đun nóng. Ngã về không nhiều hơn được cả và Maggie cảm thấy sự vững vàng của bản thân đang bị bào mòn. Cô hít thở thật sâu. Cô có thể làm được chuyện này. Không đời nào cô suy sụp chỉ vì một cục bột và bà mẹ người Ý đang chờ để vồ lấy cô. Cô sẽ chứng tỏ cho họ thấy.

Maggie kéo chiếc bát lại gần. Đong bột thì dễ thôi, nhưng những quả trứng khiến cô phát hãi. Hừm, gõ một vết nứt ở giữa, tách vỏ ra và phần bên trong sẽ trượt ra dễ dàng. Với sự tự tin giả tạo, cô đập rầm quả trứng vào cạnh bát.

Chất lỏng nhơn nhớt rơi vào tay cô và vỏ trắng bắn tung tóe. Một cái liếc nhanh về phía Phu nhân Conte để chắc chắn bà không quay lại nhìn. Bà vẫn tin tưởng Maggie có thể làm tốt phần của mình và đang ngân nga một bài hát của Ý trong khi tiếp tục nhào bột.

Maggie cố hất càng nhiều vỏ trứng ra càng tốt và để kệ phần còn lại. Thêm chút nữa và cô sẽ có một hỗn hợp ươn ướt trông có vẻ chấp nhận được. Chắc vậy. Khỉ thật, cô cần di chuyển thật nhanh trước khi mẹ anh quay lại nhìn. Cô rải một lượng bột ra sau đó đổ những thứ trong bát vào giữa.

Hỗn hợp lỏng chảy qua cạnh bàn thành mớ hỗn độn trông như nước mũi. Cố không thở gấp, cô lau trán bằng khuỷu tay và hứng lấy đống lộn xộn bằng chiếc tạp dề. Cái dĩa chết tiệt chẳng khuấy được gì cả, vậy nên Maggie hít sâu một hơi và thọc cả hai tay vào đó.

Ôi, khốn kiếp.

Bột giắt vào kẽ móng tay. Cô bóp rồi lại bóp và cầu nguyện một phép màu biến chúng trông giống bột nhão. Bột bay tứ tung quanh cô trong một đám mây bụi. Cô càng hoảng loạn hơn và tay nhào bột càng nhanh. Cần thêm bột không hay thêm trứng? Mọi thứ trở nên mờ đi cho đến khi một đôi tay rắn chắc giữ cô lại. Maggie nhắm nghiền mắt trong nỗi thất bại. Sau đó từ từ mở ra.

Phu nhân Conte nhìn chằm chằm mớ lộn xộn được gọi là mỳ ống đó. Vỏ trứng trăng trắng nằm rải rác trong mớ hổ lốn dinh dính trên mặt bàn và đang nhỏ giọt xuống sàn nhà. Đám mây bụi tan dần quanh họ. Chiếc tạp dề dính đầy chất nhão nhoét và thứ được gọi là bột nhồi đang bao phủ hết cánh tay trần lên đến tận khuỷu tay cô.

Maggie biết mọi chuyện đã kết thúc. Michael sẽ không bao giờ kết hôn với một phụ nữ không thể tự làm nổi món mì ống. Phu nhân Conte sẽ không bao giờ chấp nhận một mối lương duyên như vậy hay thậm chí là tin vào chuyện đó. Với mảnh tự trọng nhỏ xíu còn sót lại, Maggie hếch cằm lên và nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ.

“Cháu đã nói dối.” Phu nhân Conte nhướn mày hoài nghi và Maggie vội nói tiếp. “Cháu chẳng biết phải nấu ăn ra sao cả. Cháu thường dùng mỳ ống đóng hộp và đổ nó vào nước sôi. Cháu cho sốt vào lò và quay nóng lên. Cháu gọi đồ ăn ngoài gần như mọi đêm.”

Đó. Thế là xong. Cô chuẩn bị tinh thần cho sự giễu cợt và những lời buộc tội. Thay vào đó, mẹ Michael đang cười toe toét.

“Ta biết.”

Maggie giật mình. “Gì ạ?”

“Ta muốn xem cháu sẽ đi xa tới đâu. Ta khá ấn tượng đấy, Margherita. Cháu không bao giờ để lộ nỗi sợ hãi của mình. Một khi cháu đã cam kết, cháu vượt qua nó, ngay cả khi cháu nghĩ sẽ thất bại. Đó chính xác là những gì mà con trai ta cần.”

Với một động tác nhanh gọn, Phu nhân Conte vứt đống hỗn độn đang nhỏ giọt vào thùng rác, phủi đám bụi bột mì đi và quay sang cô. “Chúng ta bắt đầu lại nào. Quan sát nhé.”

Maggie quan sát khi bà chỉ cho cô từng bước với độ chính xác cẩn trọng. Khi nỗi sợ bị phát hiện không còn, cô thư thái chú tâm vào bài giảng, bàn tay ngập trong bột khi cô nhào với lực khiến cô nhanh chóng thấm mệt. Cánh tay tê rần trong phòng tập thể dục chẳng là gì so với khi nấu ăn. Và các cơ bắp ở cánh tay và cổ tay phu nhân Conte dường như không bao giờ mỏi khi bà nhào nặn hỗn hợp hoàn hảo. Maggie bắt kịp giọng nói du dương đang ngân nga của mẹ Michael và cảm giác yên bình nảy nở trong cô. Cô chưa bao giờ nấu nướng với một phụ nữ nào trước đây, chưa bao giờ ở trong một không gian ấm áp nhường này. Khi cây cán bắt đầu lăn và bột được kéo giãn đầy tinh tế, Phu nhân Conte đưa một phần cho cô.

“Độ mịn của bột là yếu tố vô cùng quan trọng làm nên một bữa ăn đơn giản mà ngon miệng. Chúng ta phải lăn cho đến khi bột có độ mỏng chính xác mà không bị nứt. Cực kỳ chính xác.”

Maggie cắn môi. “Phu nhân Conte, có lẽ bác nên làm cái này đi ạ?”

“Không. Cháu sẽ phục vụ chồng mình bữa tối nay, Margherita, bằng chính tay cháu. Và điều này không phải vì cháu thấp kém hơn nó hay nó tin là cháu chẳng thể làm gì. Đó là vì cháu còn hơn thế nữa. Hơn rất nhiều. Capisce?”

Lời tuyên bố tuyệt vời của bà bao bọc cô với sự chân thành. Cô với tay lên lau trán khiến vệt bột nhão dính lên. Và mỉm cười. “Vâng ạ.”

Họ làm việc mà không nói lời nào, ngân nga những bài hát tiếng Ý, lắng nghe chuyển động nhẹ nhàng của cây cán và tiếng chim hót líu lo phía xa. Maggie lăn đi lăn lại nhiều lần cho đến khi một mảng lớn hoàn hảo phủ trên tay cô. Chưa được đều nhưng đủ mỏng mà không bị nứt.

Phu nhân Conte đỡ lấy và đặt nó lên giá cho khô, kiểm tra một cách cẩn thận. Tiếng lẩm bẩm của bà vang vọng khắp căn bếp. “Perfecto[36].”

Maggie cười toe toét và tự hỏi tại sao cô lại cảm thấy như thể mình vừa leo đến đỉnh Everest[37] vào giữa mùa đông.

Vài giờ sau, cô ngồi bên chiếc bàn lớn với bát mì ống nóng hổi cùng nước sốt cà chua tươi. Mùi húng quế ngọt ngào cùng hương tỏi đậm đà lơ lửng trong không khí. Ba chai rượu được đặt ở góc bàn. Các đĩa mỳ len giữa những khay đồ ăn trông như nhân vật phụ trong một cuốn sách. Cô liếc qua Michael đầy lo lắng. Liệu anh ta có cười không? Liệu anh ta có trêu chọc về chuyện cô không thể nấu ăn và nỗ lực thảm hại của cô trên bàn ăn đầy chuyên gia không?

Giọng cười đùa cùng tiếng trò chuyện huyên náo bao quanh khiến cô bối rối. Cô đã quá quen với bữa tối tại bàn ăn sáng của mình trong khi xem tivi hay ăn trong các nhà hàng với những tiếng chuyện trò nhỏ giọng. Cô lớn lên với việc ăn một mình hoặc cùng anh trai trong im lặng. Nhưng Michael thì khác.

Anh trêu chọc các em gái và trông thoải mái trong gia đình mình. Maggie nhận ra anh thoải mái trong mọi tình huống bởi vì anh biết chính xác mình là ai. Cô kính trọng điều đó ở một người đàn ông và thấy nó thật hiếm có. Anh tận hưởng cuộc sống, thích sự hài hước và cô tự hỏi sẽ thế nào nếu được ăn cùng anh mỗi tối. Nhâm nhi rượu vang, trò chuyện về một ngày của họ, cùng nấu, cùng ăn. Một cuộc sống vợ chồng thực sự.

Michael cầm dĩa lên, xoay tròn mì và đưa nó lên miệng. Cô nín thở.

Anh rên lên. “A, mẹ, ngon thật đấy.”

Phu nhân Conte cười và trượt vào ghế của bà. “Con có thể cảm ơn vợ mình, Michael. Từng sợi mì trên đĩa của con đều được chính tay con bé làm đấy.”

Anh giật mình ngạc nhiên. Một cái cau mày nhẹ trên trán khi anh nhìn xuống món ăn, sau đó nhìn lên cô. Một sự kết nối kỳ lạ của cảm xúc ánh lên trong mắt. Nhiệt lượng tăng lên. Sự bùng nổ của niềm tự hào. Và thấp thoáng đâu đó là lòng biết ơn.

Anh nghiêng đầu và một nụ cười nở ra trên gương mặt. Sự nhẹ nhõm tràn qua cô và cô mỉm cười đáp lại. Sự huyên náo bên bàn ăn mờ dần đi trước lời anh nói. “Grazie, cara[38]. Anh rất vinh dự khi được ăn món em chuẩn bị cho anh. Vô cùng delicioso[39].”

Cô gật đầu, chấp nhận lời cảm ơn. Venezia nói về trang phục phù dâu và đám cưới. Carina nói về nghệ thuật. Julietta nói về các chiến dịch quảng cáo mới họ chuẩn bị khởi động cho tiệm bánh. Michael vẫn đang ăn, rõ ràng đang tự hào về món ăn của cô vợ hờ.

Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.

Chú thích:

[28] Con xin lỗi.

[29] Đơn đăng ký.

[30] Giấy xác nhận.

[31] Cảm ơn.

[32] Jimmy Choo là một nhà thiết kế thời trang có trụ sở tại London, Vương Quốc Anh. Công ty Jimmy Choo Ltd do ông sáng lập nổi tiếng trên thế giới với các sản phẩm giày và túi xách phụ nữ được thiết kế thủ công.

[33] Hai loại bánh ngọt nổi tiếng của Ý.

[34] Không.

[35] Iron Chef là chương trình về nấu ăn xuất xứ từ Nhật Bản lần đầu được công chiếu năm 1993. Mỗi chương trình sẽ có hai đầu bếp chuyên nghiệp thi đấu theo chủ đề để giành phần thắng. Yếu tố hấp dẫn ở cuộc thi là bí mật về nguyên liệu, áp lực về thời gian và sự sáng tạo trong các món ăn.

[36] Hoàn hảo.

[37] Everest là đỉnh núi cao nhất thế giới so với mực nước biển tính đến thời điểm hiện tại.

[38] Cảm ơn, em yêu.

[39] Ngon