← Quay lại trang sách

Chương II Điệp vụ ám sát

Vẻ mặt đang tươi tỉnh của Prakun bỗng chứa đầy ưu tư. Nàng rót rượu cho đại tá Pit, rồi hỏi:

-Các ông trò chuyện xong chưa?

Đại tá Pit lắc đầu:

-Chưa. Tôi sắp vào đề thì cô mở cửa.

Prakun nói:

-Theo sự sắp xếp của Trung ương, căn nhà này chỉ là một an thất (1), tôi không dự vào cuộc thảo luận của hai ông, mặc dầu được biết một số chi tiết. Nhưng tôi lại có trách nhiệm bảo vệ an ninh. Sợ chuyện bất trắc xảy ra, tôi phải đích thân vào đây báo tin cho hai ông biết.

Đại tá Pit nhìn ra cửa:

-Căn nhà bị canh chừng ư?

Prakun đáp:

-Vâng. Từ khi ông vào đây, có một tên lạ mặt lảng vảng ngoài đường. Tôi đã dùng máy ảnh hồng ngoại tuyến chụp hình hắn. Rửa hình xong, tôi đem so sánh với an-bom thì khám phá ra hắn là nhân viên chìm khá nguy hiểm của thiếu tướng Phathom.

Văn Bình rút điếu Salem ra khỏi miệng:

-Phathom, chỉ huy trưởng Phòng Nhì của quân lực Thái?

Prakun đáp:

-Vâng. Hiện nay Phathom là nhân vật phản gián số một ở đây. Cùng với chức vụ điều khiển Phòng Nhì. Pathom còn là cố vấn điệp báo tại phủ Thủ tướng nữa. Sự hiện diện của đàn em dưới quyền Phathom trước cửa nhà tôi làm tôi ngạc nhiên vì từ xưa đến nay, Phathom chưa hề nghi ngờ tôi.

Đại tá Pit dáng điệu suy tư. Lát sau, chàng ngẩng lên, giọng lo lắng:

-Có lẽ cô cũng biết rằng cuộc gặp gỡ giữa tôi và đại tá Văn Bình rất quan trọng. Bí mật phải được bảo vệ triệt để. Nếu không, chúng tôi đã gặp nhau tại căn phòng tòa đại sứ hoặc trụ sở kín của CIA. Phút này tên nhân viên của Phathom còn có mặt bên ngoài nữa không?

-Còn.

Đại tá Pit quay sang Văn Bình:

-Chúng ta nên thay đổi chỗ họp. Sự bại lộ này làm tôi vô cùng sửng sốt. Vì trước khi đến đây, tôi đã áp dụng các biện pháp an ninh tối đa.

Prakun hỏi:

-Ông đến đây bằng xe hơi?

-Phải. Theo kế hoạch tôi đậu xe cách xa ba trăm thước và đi bộ lại. Dọc đường, tôi đã thay đổi lộ trình đúng 3 lần, và luôn luôn nhìn kiếng chiếu hậu.

-Ông không thấy ai khả nghi?

-Không.

Prakun thở dài:

-Việc này rất phiền cho tôi. Sáng mai, có lẽ tôi phải rời Vọng Các, lánh mặt qua Pháp một thời gian. Tôi có cảm tưởng là thiếu tướng Phathom đã gài được tai mắt tại văn phòng CIA Thái Lan.

Văn Bình hỏi:

-Phathom là người thế nào?

Prakun đáp:

-Hắn không ưa CIA.

-Vì lập trường chính trị?

-Không. Cách đây không lâu, hắn dính líu vào một vụ buôn lậu quốc tế khổng lồ trên 10 triệu đô la. Dường như là buôn lậu khí giới bán cho phiến quân cộng sản. Văn phòng CIA đã khui hồ sơ của hắn cho Thủ tướng biết. Không hiểu sao sau vụ này Phathom vẫn bình chân như vại. Từ đó hắn đâm thù hằn CIA. Hễ CIA làm gì, hắn đều tìm cách thọc gậy bánh xe. Mặc dầu trên giấy tờ cũng như trên thực tế Hoa Kỳ là đồng minh mật thiết của vương quốc Thái.

Đại tá Pit đặt ly rượu đã uống cạn xuống bàn:

-Có lối ra kín đáo không, cô Prakun?

Prakun đáp:

-Có. Mời hai ông theo tôi.

Prakun đi trước. Văn Bình dán mắt vào cặp mông nở nang và tròn trịa của nàng. Chỉ riêng báu vật thiên nhiên này cũng đủ làm Prakun đáng giá ngàn vàng. Chắc chắn những người đàn ông khó tính nhất cũng phải bằng lòng.

Prakun dẫn hai người qua một hành lang hẹp thắp đèn tối lờ mờ. Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ đóng kín. Prakun mở khóa rồi nói:

-Đây là cửa sân sau. Cuối sân có một bức tường cao hơn hai thước. Hai ông nhảy qua tường là xuống dưới hẻm. Hẻm này ăn thông ra đường Phra Athit.

Nàng nhìn Văn Bình bằng cặp mắt đầy ý nghĩa:

-Tiếc là không có nhiều thời giờ để hầu chuyện ông.

Văn Bình hỏi đột ngột:

-Tại sao cô biết tôi là Z.28?

Prakun nhún vai:

-Tôi có cả một an-bom ảnh của ông trong phòng. Bận sau, nếu ông còn diễm phúc sống sót và trở lại đất Thái này, xin ông giải phẫu lại cái mặt. Đứa trẻ lên 10 cũng nhận ra ông, huống hồ là tôi. Thú thật với ông, cho đến phút này, tôi vẫn không hiểu tại sao Trung ương CIA lại có thể ngây thơ như vậy.

Đại tá Pit cau mày:

-Dầu sao cô cũng là nhân viên CIA. Theo nội quy, nhân viên, nhất là nhân viên cấp dưới, không được quyền chỉ trích Trung ương.

Prakun cười khẩy:

-Hẳn đại tá đã biết tôi không phải và chưa hề là nhân viên thực thụ. Tôi cộng tác với CIA là do cảm tình cá nhân vì Cônby là người yêu của tôi. Từ trước đến nay, tôi chưa hề nhận một đồng bath nào của các ông trong khi đời sống tôi, tính mạng tôi bị đe dọa trầm trọng. Thôi, chào ông.

Nàng đóng cửa lại đánh sầm. Văn Bình ngao ngán nhìn cái sân rộng thênh thang chìm trong bóng tối, thấp thoáng bức tường màu trắng sữa. Trong đời hoạt động, chàng gặp nhiều cảnh trớ trêu, song chưa bao giờ trớ trêu bằng lần này. Ngay từ phút đầu, kế hoạch « Phục kích » đã chứa đựng nhiều chi tiết kỳ quặc. Trung ương CIA nổi tiếng là khôn ngoan và thận trọng nhất nhì thế giới mà lại tổ chức gặp gỡ trong căn nhà của một nhân viên không tin cậy. Theo nguyên tắc nghề nghiệp, vấn đề tình cảm trai gái không được trà trộn vào công việc. Vậy mà Cônby, giám đốc địa phương lại bắt bồ với Prakun, và dùng nhà nàng làm an thất…

Dường như khi ấy đại tá Pit cũng nghĩ như chàng nên đang đi bỗng đứng lại. Văn Bình nhìn vào giữa mắt bạn:

-Tôi có cảm tưởng là CIA Vọng Các không ưa gì tôi, và người ta đã lợi dụng nhân viên Prakun để xô tôi vào chỗ chết. Vì tình bạn và vì quyền lợi chung, tôi yêu cầu anh nói sự thật.

Pit chép miệng:

-Thật ra, tôi cũng chẳng biết gì hơn anh. Nhưng anh yên tâm, lát nữa chúng mình sẽ về gặp Cônby. Tính tôi không thích có sự bóp cẳng giữa các cơ quan đồng minh. Mặc dầu… theo một số báo cáo và chứng từ cụ thể, ông Hoàng đã chơi chúng tôi nhiều vố đau điếng. Sang Thái Lan lần này, tôi hy vọng nhờ anh hàn gắn lại những nứt rạn vô tình hay cố ý trong quá khứ. Nhưng tôi không ngờ…

Đại tá Pit im bặt.

Tứ bề vẫn lặng lẽ. Tiếng động ngoài đường Phra Athit không vào được bên trong ngõ cụt. Tuy nhiên, vành tai bén nhậy của hai điệp viên già dặn vừa nghe thoáng một âm thanh lạ.

Đại tá Pit bấm tay Văn Bình. Hai người lùi nép vào tường. Ở bên trái là một đống thùng gỗ chồng lên nhau cao hơn đầu người. Văn Bình rón rén bước tới. Chàng không thể nào lầm lẫn. Phía sau đống thùng gỗ chắc chắn có người ẩn núp. Chàng nghe rõ tiếng hơi thở nhè nhẹ nhưng gấp gáp.

Hơi thở này của đàn bà.

Chàng khom lưng nhảy xuống và nhảy vào bóng tối. Một tiếng kêu nổi lên:

-Ôi chao!

Đúng là tiếng kêu của đàn bà. Một người đàn bà còn trẻ, cơ thể tràn trề sức mạnh…Bàn tay Văn Bình chộp đúng bờ vai cô gái. Chàng định ấn ngón tay vào khớp xương cho nàng bủn rủn châu thân, nhưng đến khi chạm da thịt nàng, chàng lại rụt tay.

Cô gái đang đứng trước mặt chàng không phải ai xa lạ. Nàng là cô gái mặc sường sám, có cái eo mỏng lét và bộ ngực nhỏ xíu nhưng rắn chắc vừa bưng rượu vào phòng cho chàng. Chàng ngạc nhiên nhưng lý do ngạc nhiên không phải vì chàng gặp nàng trong xó xỉnh đầy bóng tối này, mà chính vì nàng hoàn toàn… trần truồng không một mảnh vải trên thân.

Tuy trời tối, Văn Bình vẫn thấy rõ mặt nàng, ngực nàng và đôi chân thuôn dài của nàng. Nàng kêu lên rồi hoảng hốt lấy tay che ngực. Hồi nãy, chàng đoán không sai: thân hình nàng khá cân đối và hấp dẫn. Da thịt nàng mát rợi làm Văn Bình tê mê trong khoảnh khắc.

Đại tá Pit ngắm cô gái từ đầu xuống chân rồi phê bình:

-Lạ thật! Tại sao cô bé này lại khỏa thân như vậy?

Văn Bình giật bàn tay đang che nhũ hoa lõa lồ ra, giọng hăm dọa:

-Cô núp ở đây làm gì?

Nàng chắp tay vái chàng:

-Xin các ông tha lỗi. Em đang tắm thì các ông ra. Em không biết các ông về bằng lối sau.

Nói đoạn, nàng ôm bừa lấy Văn Bình. Ngực nàng ép chặt vào tay chàng. Nàng hôn môi chàng một cách đắm đuối như thể chàng là người yêu chính cống của nàng. Văn Bình đứng yên. Đợi nàng hôn xong, chàng mới gỡ ra và nói:

-Lấy quần áo mặc vào kẻo nhiễm lạnh thì khốn. Tên cô em là gì?

-Ximai.

-Này cô Ximai, cô biết tôi ở đâu chưa?

-Thưa chưa.

-Ở Thái Hotel, phòng số 218.

-Ông muốn em đến không?

-Muốn lắm. Tôi ít thấy ai hôn giỏi như cô. Đêm nay nhé? Đây, cô giữ lấy chìa khóa phòng.

Văn Bình hôn nhẹ vào môi nàng rồi ra hiệu cho đại tá Pit. Đặc phái viên CIA thở dài:

-Anh hơn tôi một trời một vực.

Không đáp, Văn Bình rún chân bám lấy đầu tường. Trong chớp mắt, chàng đã nhảy xuống hẻm bên. Bên ngoài còn tối hơn trong sân. Đại tá Pit hạ chân xuống sau, và mất thăng bằng suýt trượt ngã, phải vịn vào vai Văn Bình. Hai người đi men theo bức tường ra đường Phra Athit.

Đến gần chỗ sáng, Văn Bình đứng lại. Đại tá Pit nói:

-Không hiểu sao ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Có lẽ tôi sắp gặp tai nạn hiểm nghèo.

-Anh nghi ngờ Cônby?

-Khó nói quá. Không lẽ tôi lại tin anh hơn một đồng liêu trong CIA. Nhưng tôi vẫn tin anh hơn.

-Nội dung điệp vụ « Phục kích » ra sao, xin anh cho tôi biết.

-Yếu nhân Mỹ mà tôi nhắc đến lúc này là một thượng nghị sĩ có uy tín lớn. Hiện ông ta là phụ tá lãnh tụ đa số tại Thượng Viện. Tôi chắc anh đã biết ông ta.

-Thượng nghị sĩ Rôbin.

-Phải, ông ta là Rôbin. Trong vòng một tháng nữa, cuộc tuyển cử sơ bộ sẽ diễn ra tại Mỹ, và Rôbin có rất nhiều hy vọng được đảng Dân Chủ chọn làm ứng cử viên Tổng thống. So sánh với ứng cử viên mà đảng Cộng Hòa sẽ chọn, người ta thấy ông Rôbin có nhiều điều kiện hơn, về phương diện tài chính để cuộc vận động, về uy tín cá nhân cũng như về phương diện ăn ảnh trước máy vô tuyến truyền hình. Nói cách khác, thượng nghị sĩ Rôbin sẽ trở thành Tổng thống sắp tới của Hoa Kỳ. Ngoại trừ trường hợp …

-Bị ám sát…

-Chính thế.

-Và CIA đã bỏ tiền ra, thuê Sở Mật Vụ Nam Việt ám sát vị Tổng thống tương lai này…

-Anh chưa hiểu rõ ý tôi.

-Còn gì mới hiểu rõ nữa. Các anh không muốn Rôbin trở thành Tổng thống vì lẽ ông ta chủ trương một chính sách cởi mở và cấp tiến, đi ngược lại quyền lợi của giới đại lý tài phiệt Hoa Kỳ.

-Khổ quá, anh hãy nghe tôi nói. Chúng tôi không hề nghĩ đến việc mưu sát thượng nghị sĩ Rôbin. Tình báo CIA không thể làm những việc như vậy.

-Ồ, chính anh vừa yêu cầu tôi nghiên cứu kế hoạch giết Rôbin trong thời gian ông ta viếng thăm Vọng Các kia mà…

-Vâng, tôi có nói thế. Nhưng nói thế không có nghĩa là anh sẽ đích thân giết thượng nghị sĩ Rôbin. Chúng tôi triệu thỉnh anh vì biết anh là nhân viên điệp báo lỗi lạc có nhiều kinh nghiệm về ám sát. Anh giỏi về ám sát, tất phải giỏi về chống ám sát.

-À, tôi hiểu rồi. Vậy mà anh cứ úp úp mở mở.

-Chẳng qua anh cắt quãng không cho tôi giải thích. Trong vòng 24 giờ đồng hồ nữa, thượng nghị sĩ Rôbin sẽ có mặt tại Vọng Các. Chúng ta phải bắt tay vào việc ngay.

-Anh sợ đối phương chờ ông Rôbin đến đây rồi bố trí ám sát ư?

-Vâng. Bạch Cung đã mời ông Sì-mít đến yêu cầu bảo vệ thượng nghị sĩ Rôbin.

-Tại sao không dùng nhân viên an ninh Mỹ?

-Thượng nghị sĩ Rôbin từ khước.

-Thì dùng nhân viên chìm. CIA thiếu gì tay súng tài ba mà ông Sì-mít phải mời đến tôi.

-Tôi cũng như anh, chỉ là chuyên viên tình báo, không can dự đến chính trị. Ăn cây nào, rào cây ấy. Lẽ ra tôi phải khen ngợi nhân viên CIA. Tuy nhiên, tôi đã tán thành nhiệt liệt khi nghe ông tổng giám đốc Sì-mít nhắc đến tên anh.

-Rôbin là một lãnh tụ nghị trường cấp tiến, có lợi hơn có hại cho cộng sản. Vì vậy tôi không tin là địch tìm cách hạ sát ông ta.

-Nếu Rôbin bị giết, thì đó là một mất mát lớn cho Hoa Kỳ, chính trường Mỹ sẽ có một khoảng trống tai hại. Phe tả trong và ngoài nước sẽ la ó rùm beng rằng CIA chủ mưu. Tổ chức tình báo sẽ mắc kẹt về nhiều vụ ở hải ngoại, sẽ khó thể đứng vững trước cuộc tấn công tuyên truyền xuyên tạc của cộng sản. Đó là nguyên nhân chính, khiến ông Sì-mít lưu tâm mật thiết đến chuyến công du của thượng nghị sĩ Rôbin.

Nguyên nhân thứ hai cũng quan hệ không kém. Hẳn anh cũng biết thượng nghị sĩ Rôbin cầm đầu phe bồ câu tại Hoa Kỳ. đường lối mà phe bồ câu này chủ trương là triệt thoái quân sự và chính trị ra khỏi các quốc gia Viễn Đông. Riêng Rôbin vẫn hô hào rút binh sĩ Mỹ ra khỏi vương quốc Thái Lan. Trong trường hợp Rôbin gặp chuyện không may ở Vọng Các, chính phủ Thái phải gánh chịu hết trách nhiệm, bang giao Mỹ-Thái sẽ nứt rạn. Ngũ giác đài sẽ phải xoa dịu sự chống đối và chấp nhận lập trường của phe bồ câu bằng cách hồi hương quân đội đồn trú. Thiếu sự hiện diện hùng hậu –ít nhất là trong giai đoạn này- của viện trợ quân sự Mỹ, Thái khó có hy vọng tồn tại trước cuộc xâm lăng thầm lặng nhưng lợi hại của phiến quân cộng sản.

Ngẫm nghĩ một lát, Văn Bình hỏi:

-Ông Sì-mít chỉ mới tiên đoán địch sẽ mưu sát thượng nghị sĩ Rôbin, hay là đã nắm vững đã tài liệu cụ thể?

Đại tá Pit nhìn đảo một vòng trước khi đáp:

-Có tài liệu đàng hoàng. Một số nhân viên CIA ở sau bức màn sắt đã báo cáo về như vậy.

-Chủ mưu giết thượng nghị sĩ Rôbin là cơ quan nào? Smerch sô viết hay Quốc tế Tình báo Sở Trung cộng?

-Có lẽ cả hai. Vì vấn đề mưu hại ông Rôbin đều được thảo luận và hoạch định tại Mạc tư khoa lẫn Bắc Kinh.

Đại tá Pit vội nín thinh. Hai người vừa nghe tiếng động cơ xe hơi nổ rì rầm và tiếng thắng gấp ở ngoài đường, gần đầu hẻm.

Văn Bình đã đoán đúng: nhân viên của thiếu tướng Phathom đang chờ trước nhà Prakun. Chờ mãi không thấy, họ lái xe đến hẻm. Phathom phá rối CIA để làm gì? Là thủ lãnh tình báo trong một quốc gia nhược tiểu, Phathom không thể không biết rằng phá thối CIA khác nào cậu bé gây sự với ông khổng lồ…Văn Bình cảm thấy nội vụ chứa đựng quá nhiều chi tiết khó hiểu.

Chàng nghe tiếng chân người đạp trên nền đất ướt, cách chàng một quãng ngắn. Âm thanh hơi nặng nề chứng tỏ đối phương là đàn ông vạm vỡ.

Từ bóng tối nhìn ra, chàng thấy một người đàn ông Thái to con, khệnh khạng đi ngang qua đầu hẻm. Đại tá Pit hích cùi tay vào ngực Văn Bình ra hiệu:

-Hắn qua rồi, mình ra được chưa?

Văn Bình đáp:

-Chưa. Nên đợi mấy phút nữa. Hắn đang núp bên kia đường. Tôi có cảm tưởng là chúng mình bị lừa.

-Bị lừa?

-Phải. Prakun đã lừa anh và tôi.

-Anh lầm rồi. Nàng chưa được tuyển chính thức vào CIA là do nàng có lối sống phóng khoáng không muốn gò bó trong kỷ luật của tổ chức, chớ không phải vì Trung ương CIA không tin cậy nàng.

-Nhưng nàng lại là tình nhân của Cônby…

-Chuyện này chẳng có gì là bất thường. Mặc dầu nội quy cấm những cuộc giao du tình ái thân mật, nam nữ nhân viên tình báo vẫn thường đi lại với nhau. Nói cho cùng, họ không phải là những người mơ mộng, yêu đương bằng tâm hồn trong trắng. Mối tình của họ chỉ nặng về thể xác. Anh đã là điệp viên thượng thặng tất hiểu rõ nếp sống cô đơn ghê gớm của người điệp viên. Cônby và Prakun đều đẹp, đều khỏe…

Ngẫm nghĩ một lúc, Văn Bình nói:

-Bây giờ, nếu anh không phản đối, tôi đề nghị quay lại căn nhà của Prakun.

Nói đoạn, không cần đợi bạn đồng ý, Văn Bình đi men theo chân tường trở lại hẻm tối. Chàng trèo qua tường xuống sân sau. Ngôi nhà xinh xắn của cô nàng thày bói bí mật và kỳ dị ngồi im trong bóng đêm dầy đặc. Đèn nhà trên còn sáng. Văn Bình rón rén bước để khỏi gây ra tiếng động.

Chàng suýt giật mình khi cánh cửa được xô ra. Một người đàn bà nằm ngang trên đất, bất động như xác chết. Văn Bình nhận ra Ximai, cô gái trần truồng hồi nãy sau đống vỏ thùng.

Chàng cúi xuống nắm cườm tay của nạn nhân. Mạch nàng còn đập nghĩa là nàng chỉ bị ngất đi chứ tính mạng chưa bị hề hấn. Chàng ra hiệu cho đại tá Pit ở lại săn sóc Ximai rồi phóng như bay lên nhà trên.

Trong chớp mắt, chàng đã đạp tung cánh cửa vào gian phòng nhỏ được trang trí theo kiểu Nhật, nơi chàng và Pit ngồi nói chuyện cách đây nửa giờ. Tấm bình phong sơn mài sặc sỡ bị đổ nghiêng trên bộ sa lông lùn, và đè lên người một thiếu phụ tuyệt đẹp.

Văn Bình gọi lớn:

-Prakun.

Thiếu phụ bị bức bình phong gỗ nặng chình chịch đè lên người là Prakun. Nàng đang còn tỉnh. Chiếc áo choàng bằng len trắng phủ lên tấm thân gần như lõa lồ đã rớt xuống đất, song Văn Bình không có thời giờ chiêm ngưỡng bộ ngực khêu gợi của nàng.

Vì một tiếng gió đã nổi lên phía sau.

Lệ thường, khi nghe tiếng gió chàng tránh đòn vẫn còn kịp. Nhưng chàng phản ứng hơi chậm một vi phân đồng hồ. Một nhát roi đầu bọc cao su quất nghiêng vào cổ chàng. Bị đánh bất thần bằng ma trắc vào yếu huyệt thì đến voi cũng ngã huống hồ Văn Bình chỉ là con người bằng xương bằng thịt.

Cũng may yết hầu của chàng đã biến thành cục thép sau nhiều tháng năm luyện công nên chàng chỉ khuỵu xuống chứ không bị mê man. Chàng ngã nhào vào chân tường kêu rầm một tiếng. Vôi vữa rớt lả tả. Khi ngã xuống, chàng còn nhìn thấy Prakun lồm cồm bò dậy, và một bóng đen lực lưỡng xà đến trước mặt nàng, cây roi chì kêu vun vút.

Prakun thét to:

-Chết tôi rồi!

Rồi im bặt.

Văn Bình vịn tường đứng lên. Toàn thân chàng bị ê ẩm song chàng vẫn chưa kiệt sức. Chàng tiến lên một bước sửa soạn vung atêmi. Chàng không ngờ trong phòng có hai, chứ không phải một kẻ địch. Chàng chưa kịp phóng đòn thì một ngọn roi khác giáng mạnh vào hông chàng.

Đầu chàng nhức như búa bổ, mắt chàng hoa lên. Chàng cố há miệng thật lớn để hớp những phân tử dưỡng khí còn sót trong phòng vào phổi. Nhờ dưỡng khí, chàng có thể chống lại cơn mê, và phản công tối hậu.

Chàng loáng thoáng nghe tiếng đại tá Pit:

-Văn Bình, Văn Bình đâu rồi?

Và tiếng của bóng đen:

-Còn thằng nữa… Thôi, chúng mình rút.

Đèn điện trong phòng tắt ngúm. Văn Bình buông mình xuống nền nhà.

Lần này thì chàng mê man thật sự…

Văn Bình chỉ ngất trong 2 phút đồng hồ. Đại tá Pit chưa nghĩ ra cách đánh thức thì chàng đã mở mắt tỉnh dậy. Tuy nhiên, 2 phút mê man vẫn làm chàng mất hẳn ý niệm thời gian. Thân thể chàng mệt rũ như thể chàng đã mê man hàng giờ.

Đại tá Pit reo lên:

-May quá, anh đã tỉnh!

Văn Bình ngồi lên ghế, lấy tay nắn ót. Trên gáy chàng có một cục sưng tròn như quả ổi, kết quả của phát roi chì cao su đánh trúng chỗ. Kẻ xử dụng roi chì này phải là võ sĩ hữu hạng, có sức mạnh khác thường và am hiểu cặn kẽ nghệ thuật atêmi kỳ bí. Vì nếu đánh trật ra ngoài một phân hoặc đánh với sức mạnh trung bình thì Văn Bình vẫn trơ như đá, vững như đồng.

Đại tá Pit hỏi:

-Anh còn đau lắm không?

Văn Bình đáp:

-Hơi hơi thôi.

Chợt nhớ ra, chàng nhìn chung quanh rồi hỏi:

-Prakun đâu rồi?

-Bị bắt mang đi.

-Anh cứu nàng không kịp ư?

-Nếu tôi đến sớm một phút nữa thì kịp. Vì khi ấy đèn trong phòng còn sáng. Tôi vừa đạp cửa thì bọn chúng tắt đèn. Bắt buộc tôi phải lăn mình xuống đất, cuộn tròn vào góc phòng, đề phòng bị địch cho ăn đạn. Tôi vừa lăn mình thì súng nổ liền. Tôi không quen vị trí của đồ đạc trong phòng, lại không mang súng theo nên không dám tấn công. Vả lại, dầu muốn cũng không được vì địch bắn tôi bằng tiểu liên Trung cộng. Tôi vừa cử động nhẹ là địch bắn xa xả. Rốt cuộc tôi phải núp bên cạnh tủ gương. Đến khi địch rút lui, tôi nghe tiếng động cơ xe hơi nổ ròn ngoài đường, tôi mới dám rượt theo. Song chúng đã biến dạng. Tôi quay vào phòng, bật đèn lên thì anh vừa tỉnh dậy.

-Còn Ximai?

-Nàng đang ngồi trước mặt anh.

Văn Bình đỏ mặt như cậu học trò không thuộc bài bị thày giáo kêu lên bảng giữa tiếng cười rúc rích của đám nữ sinh nghịch ngợm ngồi hàng ghế đầu. Chàng không phải là người đàn ông dễ rung cảm, trái tim của chàng rắn như thép, nhưng đôi khi chàng lại dễ rung cảm hơn bất cứ ai. Đôi khi chàng điệp viên hành động thượng thặng này trở thành một thanh niên mới bước vào đời, còn thẹn thò và ngượng ngập.

Văn Bình đỏ mặt vì Ximai chỉ ngồi cách chàng một cái bàn nhỏ. Mắt nàng trong veo và ngây thơ như mắt thỏ đế. Nàng nhoẻn miệng cười âu yếm với chàng. Văn Bình nhớ đến hồi nãy Ximai ôm cứng lấy chàng, thân thể trần truồng của nàng như được dán băng keo vào cánh tay chàng. Chàng chỉ cần ra lệnh bằng mắt là Ximai xà lại. Song chàng cố dằn nén ham muốn, và hỏi Ximai:

-Cô biết bọn tấn công là ai không?

Ximai rùng mình nhè nhẹ:

-Em chẳng biết gì hết. Em vừa vào nhà thì đột nhiên xây xẩm mặt mày rồi ngất luôn. Khi tỉnh dậy, em mới biết là bị đánh vào gáy.

-Cô không nhìn thấy gì hết?

-Không.

-Cô là gì của bà thày Prakun?

-Thưa, em gái nuôi.

-Nghĩa là cô ở chung với Prakun từ hồi còn nhỏ đến giờ?

-Thưa, mới được 2 năm mà thôi. Prakun quen với gia đình em. Em mất cha từ bé. Lớn lên, em phải sống với ông chú vì mẹ em tái giá. Prakun gặp em tại miền nam và đưa em về nuôi.

-Cô làm nghề gì tại miền nam?

-Hầu bàn.

-Prakun đã bị bắt cóc. Cô ở lại đây coi nhà, chờ Prakun về, được không?

Mặt Ximai bỗng mất thần:

-Không, em không dám. Các ông cho em đi theo với.

Được người đẹp theo về phòng là chuyện thú nhất của thanh niên chưa vợ xa nhà. Lẽ ra Văn Bình gật đầu ngay, song chàng vội nín thinh vì chợt nhớ đến Mỹ Linh. Chàng hẹn với Mỹ Linh đến lữ quán Thái Hotel sau nửa đêm. Hai người đàn bà trong một phòng chắc chắn sẽ gây ra giông tố.

Văn Bình bèn quay ra nói tiếng Anh với đại tá Pit:

-Tôi không thể đưa nàng về khách sạn được. Không giấu gì anh, tôi bị kẹt.

-Kẹt ra sao?

-Tôi trót hẹn với một người bạn.

-Bạn gái?

Nghe Pit hỏi, Văn Bình nổi giận:

-Hừ, không lẽ sau nửa đêm lại hẹn đực rựa đến phòng. Tôi có cảm tưởng là anh thích trêu tức tôi thì phải.

Pit đấu dịu:

-Đâu dám. Tôi cứ đinh ninh là anh có hẹn nghề nghiệp. Nếu anh bị kẹt thì thôi. Tôi mang cô bé về phòng tôi vậy. Anh đừng lo, tôi sẽ giữ nàng nguyên vẹn để sáng mai hoàn trả cho anh.

Ximai đột nhiên chen vào một câu tiếng Anh ngắn:

-Thank you.

Văn Bình toát bồ hôi:

-Té ra cô biết tiếng Anh?

Ximai ung dung đáp bằng tiếng Anh trơn tru và khúc triết:

-Biết chứ! Ông là người đàn ông xạo nhất thế giới. Ông đã hẹn em đến khách sạn, ông còn đưa cả chìa khóa phòng cho em nữa. Vậy mà ông lại hẹn với một người đàn bà khác. Chìa khóa của ông đây, ông mở cửa cho người ta. Ông đừng khinh rẻ phụ nữ Thái.

Văn Bình cuống cuồng bào chữa:

-Người bạn này tôi quen từ lâu. Mời cô về phòng tôi, rồi cô sẽ thấy tôi không xạo.

-Đa tạ lòng tốt của ông. Chỉ nhìn tia mắt ông, tôi đã biết ông là không thành thật.

Nói đoạn Ximai quày quả bước ra. Đại tá Pit chặn nàng lại:

-Cô đi đâu? Cô quên là người ta đang rình bắt cô ư?

Sực nhớ ra, cô gái Thái bưng mặt khóc hu hu. Đại tá Pit dỗ dành:

-Tôi không ngờ cử chỉ vụng về của bạn tôi đã làm cô buồn. Cô tha lỗi cho chúng tôi.

Rồi nói với Văn Bình:

-Chúng mình phải về gặp Cônby để bàn định lại.

Đại tá Pit toan mở cửa song Ximai giơ ngón tay ra hiệu:

-Không nên. Em sợ bọn họ còn lảng vảng bên ngoài. Căn nhà này còn một lối đi riêng dành cho ông Cônby.

Văn Bình vội hỏi:

-Cônby thường đến đây không?

-Vâng. Ttrước kia thì một tuần hai lần. Nhưng từ một tháng nay, hôm nào cũng đến.

-Ban ngày?

-Không. Ông Cônby chỉ đến ban đêm. Sợ bên Phản gián biết. Prakun phải tậu luôn căn phố kế cận, ăn thông ra một con đường hẻm đông đúc.

-Cônby là…bạn thân của Prakun?

-Bề ngoài là bạn thân. Prakun nổi tiếng về bói bài và chế tạo bùa yêu nên quen rất rộng. Phần đông nhân viên ngoại giao đoàn tây phương đều giao thiệp mật thiết với Prakun. Riêng đối với Cônby thì sự giao thiệp đã có sự mật thiết đặc biệt, già nhân ngãi non vợ chồng. Em nghe nói Cônby còn dự định cưới Prakun làm vợ. Prakun nói với em là sau khi Cônby hoàn tất thủ tục ly dị với người vợ bên Mỹ thì hai người sẽ làm lễ cưới.

Ximai xô cái tủ gương kê sát tường sang bên. Cái tủ bằng gỗ lim nặng nề, bên trong chứa đầy quần áo mà Ximai đẩy nhẹ như bằng bấc. Thì ra cái tủ này được gắn liền với một ổ khóa điện tử bí mật. Công trình tối tân này chắc chắn do Cônby nghĩ ra.

Ximai giải thích:

-Tự tay ông Cônby sáng chế cánh cửa bí mật. Muốn mở phải bấm nút bên hông. Sau khi bước vào, cửa sẽ tự động đóng lại.

Phía sau cái tủ gương Văn Bình nhìn thấy một khung cửa bầu dục, tràn ngập ánh sáng dìu dịu màu xanh. Ximai đi trước dẫn đường. Đó là một hành lang ngắn đưa đến một căn phòng rộng, và phía sau là một hành lang khác ngoằn ngoèo hình chữ chi. Sau cùng là ga-ra bên trong có hai chiếc xe đua mui trần của Nhật.

Ximai vặn đèn ga-ra. Văn Bình tắc tỏm khen thầm chiếc Mazda chạy bằng động cơ Wanket, loại động cơ tối tân nhất hiện nay. Giá tiền tại Nhật của chiếc xe đua nhỏ xíu này đã lên tới 4 ngàn đô la Mỹ, cộng thêm mọi phí tổn và sắc thuế khác, chủ nhân của nó phải trả 6 ngàn là ít. Đành rằng Cônby là giám đốc địa phương, nhưng lương CIA không thể cho phép nhân viên cao cấp sống cuộc đời xa hoa của ông vua dầu hỏa. Một năm Cônby được lãnh 15 ngàn đô la là cùng. Trừ phi hắn nhịn ăn, nhịn đủ mọi thứ, hắn mới có đủ tiền sắm hai cái xe cực sang để trong ga-ra của cô thày bói kỳ dị Prakun…

Văn Bình sửa soạn trèo lên chiếc Mazda thì Ximai cản chàng lại:

-Thong thả. Xin ông chờ em một phút.

Ximai kéo cái tia-rét cho ca-bô xe mở ra. Văn Bình cảm thấy rờn rợn ở gáy. Chàng đã hiểu tại sao Ximai chưa muốn chàng cho động cơ nổ.

Vì trong xe Cônby đã gắn một bộ phận báo động.

Ximai gỡ một múi giây ở gần bình điện ra rồi thở phào khoan khoái:

-Được rồi. Kèn báo động không kêu nữa.

Hiện nay, đề phòng nạn đánh cắp xe hơi, người ta thường cho gắn một hệ thống kèn riêng. Người lạ xớ rớ đến công tắc, kèn sẽ kêu vang. Tình báo CIA có hàng vạn nhân viên các cấp tại mọi quốc gia trên thế giới, phần đông đều dùng xe hơi của Sở. Vì thiếu dụng cụ an toàn, CIA mất hàng trăm xe hơi mỗi năm (2).

Một phần để tiết kiệm ngân sách, phần khác để bảo vệ an ninh cho nhân viên, CIA đã cho chế tạo một dụng cụ báo động đặc biệt, khác hẳn dụng cụ được bày bán ngoài thị trường. Kẻ gian giỏi đến đâu cũng phải chịu thua. Văn Bình vội ngưng vặn công tắc vì Ximai vừa la lớn:

-Ông ơi!

Theo ngón tay chỉ của nàng, đại tá Pit tìm thấy một sợi dây điện nhỏ lăn tăn màu đỏ nối từ đề ma rơ xuống bên dưới sàn xe. Con mắt chuyên môn của đại tá Pit đã phăng ra một vi phân tích tắc đồng hồ. Chàng vẫy tay gọi Văn Bình xuống xe, rồi cúi xuống quan sát sợi dây.

Văn Bình cất tiếng:

-Lát-tích?

Đại tá Pit nằm dài trên đất rồi trườn từ từ vào gầm xe:

-Phải. Loại cực mạnh. Gắn dưới đề ma rơ.

-Anh đã thấy chưa?

-Rồi. Nó như gói thuốc lá.

-Màu đen. Ở đầu có hình ngôi sao 5 cánh, phải không?

-Phải.

-Đó là lát-tích do Quốc tế Tình báo Sở chế tạo, chuyên dùng để phá hoại xe cộ. Anh chớ đụng vào múi dây.

-Vậy phải làm cách nào?

-Bên trên ngôi sao độ 2 phân tây có một cái đinh vít pạc-ke vặn chưa sát. Đinh vít này kiểm soát ngòi nổ. Anh đã có đồ mở chưa?

-Có rồi. Vặn lên hay xuống?

-Anh nghe tôi dặn kỹ càng rồi hãy vặn. Muốn gỡ ngòi nổ phải vặn cái vít ra ngoài.

Giọng đại tá Pit trở nên căng thẳng:

-Bây giờ tôi vặn nhé!

Văn Bình dậm chân thật mạnh:

-Không được. Loại đinh vít này được chế tạo theo kiểu Nhật, nghĩa là vặn thuận theo chiều kim đồng hồ thì mở, còn vặn ngược theo chiều kim đồng hồ thì đóng.

-Nghĩa là tôi phải vặn thuận?

-Đúng. Anh vặn độ 10 vòng là đinh vít tuột ra ngoài. Nào, anh bắt đầu đi. Đếm từ 1 đến10… Đừng quên đấy, mìn ngôi sao của Tình báo Sở gồm 2 loại: loại 10 vòng vít và loại 20 vòng vít. Vặn 10 vòng mà nó chưa rời thì vặn 20.

Nằm dưới gầm xe, đại tá Pit đổ bồ hôi lạnh đầy người. Là nhân viên chỉ huy CIA, chàng đã học cách hóa giải các loại mìn phá hoại, song loại mìn này đối với chàng quá mới mẻ và xa lạ. Nếu không có Văn Bình đứng bên, chàng đã sơ xuất làm mìn nổ và chết banh xác.

Đại tá Pit rùng mình. Cũng như mọi người còn trẻ, đầy đủ sức khỏe và danh vọng, chàng không muốn chết. Nhiều lý do khác bắt chàng phải sống để trở về Hoa Kỳ. Chàng vừa cưới vợ. Cô vợ trẻ của chàng sắp sửa nằm nơi. Giờ này chắc nàng đã sinh xong. Cha già con cọc, cuộc đời chàng điệp viên hoạt động không cho phép chàng lập gia đình sớm. Gần tứ tuần chàng mới được hưởng cái thú làm chồng, làm cha thiêng liêng.

Chàng đếm từ từ như máy: 1, 2, 3, 4,…9… Chàng vặn vòng vít thứ 10 rồi nói lớn:

-10…May quá, nó bong ra rồi.

Văn Bình thở phào:

-Thế là xong. Chúng mình đã có thể yên tâm. Hộp mìn có chất từ thạch, anh lách cái tuốc-nơ-vít vào là bật nó ra được ngay. Thế nào, anh lấy được cái hộp ra chưa?

-Rồi. Anh cầm lấy dùm tôi.

Văn Bình mân mê cái hộp chất nổ trong lòng bàn tay. Loại mìn lát-tích tân kỳ này đã làm nhiều nhân viên điệp báo tây phương thiệt mạng. Nhờ cô gái Thái, bọn chàng được thoát chết.

Đại tá Pit từ gầm xe chui ra. Dầu nhớt và bụi bám đầy mặt. Chàng đưa tay áo lên chùi rồi mở cửa chiếc xe Mazda cho Ximai lên. Trước khi cho máy nổ, Văn Bình hỏi bạn:

-Về Thái Hotel?

Pit đáp:

-Không. Về đường Wireless.

Cửa nhà xe từ từ dạt sang bên sau khi Văn Bình bấm nút trên táp-lô chiếc Mazda. Cánh cửa ga-ra được mở đóng bằng vô tuyến điện, người ngoài khó thể đột nhập. Vậy ai gắn mìn lát-tích vào xe hơi của Prakun?

Ruột gan Văn Bình bỗng nhột nhạt. Chàng gài số 2, phóng vèo vèo ra đại lộ Phra Athit.

Chiếc Mazda đua xinh xắn vừa ló đầu ra khỏi đường hẻm thì một loạt tiểu liên nổ chíu chíu.

Chú thích:

(1) an thất tức là safe house, căn nhà an toàn được dùng làm nơi gặp gỡ của các nhân viên gián điệp.

(2) riêng tại Việt Nam và các quốc gia lân cận như Thái Lan và Phi luật tân, Trung ương tình báo Mỹ CIA đã bị mất cắp gần một trăm chiếc xe Nhật trong năn 1968.