Đoạn kết Ai ám sát ai ?
Văn Bình thản nhiên lái chiếc Mazda xinh xắn và tối tân ra đường lớn. Prakun ngồi bất động bên chàng, mắt đăm đăm nhìn qua kiếng chắn gió. Tuy nhiên, chàng thừa biết là nàng đang nhìn trộm chàng. Chàng phóng nhanh trên con đường nhựa rộng rãi chan hòa nắng vàng. Thấy chàng tiếp tục ngậm tăm, nàng phải lên tiếng:
-Đi đâu hả anh?
Chàng nhún vai:
-Như anh đã nói, chúng mình đi chơi. Anh muốn lái qua những khu phồn hoa để giúp em quên phiền muộn. Em còn trẻ lại đẹp, anh không nỡ giết em, và em cũng không thể chết được.
-Em đã nói, anh quên rồi sao? Anh giết em đi, em không chịu khai gì đâu. Vả lại, em nào biết gì mà khai.
Văn Bình chỉ giãy nhà chen chúc hai bên đường Phaholyotin, lảng sang chuyện khác:
-Em thấy không? Đó là nhà tắm hơi trá hình, anh đã vào tắm nhiều lần nhưng rốt cuộc chưa bao giờ được tắm.
Khu Bangsue gần đường lên phi trường là một trong những xóm dạ lạc của Vọng Các. Thủ đô Sàigòn đã khét tiếng về thành tích sì-nách-ba mọc lên như nấm, nhưng nếu so sánh với Vọng Các thì vị tất đã hơn. Văn Bình đã mài vẹt đế giày trong thành phố, không riêng gì khu Bangsue chàng đã đến, nhiều khu ly kỳ hơn nhiều.
Ai cũng tưởng con đường Tân Lộ (New Road) chạy dọc theo giòng sông Chao Phya, nối liền đại hoàng cung cổ kính và nguy nga với khu sứ quán ngoại quốc và doanh nghiệp. Là khu của ngoại kiều sang trọng tất không có bóng hồng sa đọa, nhưng trên thực tế đó là nơi ngoại kiều dễ tìm gái thượng lưu nhất. Phía sau mặt ngoài tráng lệ của Tân Lộ là hàng chục con đường hẻm với hàng trăm ổ nhện, bên trong có những căn phòng nhỏ và những giường đôi trải khăn trắng muốt.
Con đường Sukhumvit dài ngoằng trên mấy cây số cũng là con đường tình ái. Tiệm ăn, tiệm đấm bóp, sì-nách-ba, tiệm bán tình nhiều đến nỗi Văn Bình muốn đếm mà đếm không xuể.
Prakun vẫn ngồi im, và thỉnh thoảng vẫn liếc Văn Bình bằng đuôi mắt. Trong thâm tâm nàng cảm thấy lo sợ mênh mông. Nàng chưa đoán được ẩn ý của chàng song biết chắc là chàng lái xe khắp thành phố không phải để ngoạn cảnh. Tuy lo sợ, nàng vẫn vui vui. Từ lâu nàng chưa được dịp ngồi cạnh một người đàn ông khôi ngô, khỏe mạnh, khả ái và tài ba xuất chúng. Đàn ông đẹp như chàng không phải không có nhưng nàng chưa gặp đàn ông nào có vẻ đẹp rắn rỏi, dầy dạn phong sương như chàng. Trên thế giới, chàng lại là người đàn ông tài trí song toàn có một không hai. Nếu chàng không phải là Văn Bình Z.28, nàng đã nhảy vào lòng chàng, bắt chàng phải yêu đằm thắm, yêu vũ bão. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chàng vẫn là Văn Bình và nàng là tù nhân của chàng. Bất giác nàng buông ra tiếng thở dài.
Tiếng thở dài não nuột lọt vào tai Văn Bình. Chàng tiếp tục làm thinh trong khi xe hơi tiến vào đường Petchburi mới. Tân lộ Petchburi là một kỳ quan trên đất Thái, có thể nói là kỳ quan trên toàn cõi Đông Nam Á nữa. Vì trong vài ba năm ngắn ngủi, nó đã trở thành một xóm yên hoa đủ tố nữ và trò giải trí tứ chiếng. Trước đây, nó chỉ là những đồng ruộng xơ xác, với đám nông dân cặm cụi cấy lúa với những con trâu đen sì vừa đi vừa thở phì phì giữa hàng vạn con muỗi to tướng.
Năm 1965, khi ghé Vọng Các, Văn Bình chưa nghe nói đến Tân lộ Petchburi. Nhiều hãng du lịch cũng chưa biết gì nữa. Nhưng vù một cái, những ngôi nhà đầu tiên đua nhau mọc lên để rồi toàn khu trở thành một Ginza thứ hai. Hồng kông, Sàigòn còn thua xa. Mới đầu là những lữ quán hạng trung chuyên tiếp đón binh sĩ Mỹ từ Việt Nam sang nghỉ phép và du hí. Sau đó là những nhà ngủ tạm thời, những tiệm đấm bóp sang trọng, những sì-nách-ba lộng lẫy với những cô gái phục sức dâm dật ôm nhau nhảy suốt đêm, những câu lạc bộ thoát y với những màn trắng trợn ngoài sức tưởng tượng của người bản xứ.
Tân lộ Petchburi đang ngủ. Vì khu dạ lạc lấy đêm làm ngày nên khi Văn Bình lái xe qua mọi người đang ngủ giấc chiều, ngủ để lấy sức thức trắng. 6 giờ chiều là giờ sống lại của khu Tân lộ. Khi ấy, một rừng đèn nê-ông cùng bật lên một lượt, những điệu nhạc giật gân man dại rầm rộ từ mọi nơi tóe ra.
Văn Bình lái vào lề, đậu trước khách sạn. Đúng hơn, khách sạn này là một câu lạc bộ dành riêng cho khách quen, bên trong có đủ trò vui, và cả phim ảnh đặc biệt. Khi cần, khách quen có thể thuê phòng riêng để nghỉ ngơi một mình sau những giờ, những phút phí sức ghê gớm.
Prakun hỏi:
-Anh đến đây?
Văn Bình đáp:
-Phải. Em không muốn?
Nàng lại thở dài:
-Trời ơi, anh còn hỏi em điều đó nữa ư?
-Anh phải hỏi, vì nếu em không muốn thì thôi. Anh không có quyền nào đối với em cả. Anh chỉ là người bạn. Nếu em thỏa thuận, anh sẽ mời vào trong này. Chủ khách sạn là một cô gái rất dễ thương. Anh biết cô ta từ hồi hàn vi ở Sàigòn.
Trước khách sạn chỉ có một tấm bảng đồng gắn bên cửa đề chữ « Nàng ». Ai chọn tiếng « Nàng » đặt tên cho khách sạn này phải là người giàu óc tưởng tượng và sành tâm lý. Khác với mọi nơi, khách sạn « Nàng » đóng cửa im ỉm ngày đêm, muốn vào phải bấm chuông. Vả lại, chỉ có khách quen mới biết bên trong có gì mà đến. Chàng không quen chủ nhân như chàng vừa nói với Prakun. Chẳng qua cô gái già của khách sạn là người yêu của một nam nhân viên trẻ tuổi được ông Hoàng cử sang Vọng Các. Cô gái già hơn hắn 15 tuổi nên cưng hắn hơn cưng trứng mỏng. Nhân một chuyến du hí, Văn Bình gặp hắn và hắn mang chàng về giới thiệu. Từ đó, mỗi lần hoạt động tại thủ đô Thái, chàng đều ghé « Nàng ». Cô gái già luôn luôn để dành giãy phòng khang trang trên lầu cho cậu tình nhân trẻ và Văn Bình luôn luôn mượn tổ ấm này để tận hưởng đào tơ Vọng Các.
Cô gái già đụng đầu chàng ở chân cầu thang và xoắn lấy như sợ chàng biến mất:
-Anh mới sang hả? Tệ thật, không báo tin cho em biết.
Văn Bình cười:
-Thôi, đừng lộn xộn nữa, tuần sau hắn được phép nghỉ xả hơi. Bằng lòng chưa?
Cô gái già vồ lấy chàng:
-Thật hả anh? Vậy thì nhất rồi.
Khi ấy, cô gái già mới nhận ra Prakun nên tránh sang bên và lẳng lặng đi vào bên trong. Prakun lùi lũi theo Văn Bình lên thang gác. Phòng của Văn Bình gồm 3 căn buồng ăn thông nhau, gồm đủ bàn, ghế, giường, tủ tiện nghi, có máy điều hòa khí hậu từng buồng, bếp có tủ lạnh, bếp ga, và buồng tắm có đủ nước nóng, nước lạnh, một xa xỉ phẩm ở xứ Thái nóng bức quanh năm, mưa rơi rất ít.
Chàng mở cửa bước vào. Bên trong vẫn những đồ đạc cũ, không thay đổi vị trí. Trên tường vẫn còn bức ảnh bán thân của cô gái già. Chàng tiến lại tủ buýp-phê, nhấc máy điện thoại lên và quay số. Chàng kêu cho văn phòng công ty hàng không Thái, lấy vé để mai trở về Sàigòn.
Prakun hỏi, giọng ngạc nhiên:
-Mai anh về?
Chàng ầm ừ:
-Xong việc rồi, mai không về thì còn đợi đến bao giờ nữa?
Prakun nhìn chàng một phút rồi bật khóc:
-Anh gớm thật, anh không cần tra tấn em mà vẫn bắt em phải nói. Anh muốn tìm nơi đại tá Pit bị giam giữ, phải không?
-Cám ơn em. Nếu em còn đôi chút thiện cảm với anh thì nên trả tự do cho đại tá Pit. Vì không lẽ anh trở về Sàigòn một mình.
-Lát nữa em dẫn anh đi. Sau khi băng bó, anh ấy được em đưa về căn nhà riêng của Tình báo Sở. Hoặc nếu anh muốn, em có thể gọi điện thoại ngay về đó, ra lệnh cho nhân viên canh gác dìu đại tá Pit ra taxi chở đến khách sạn « Nàng ».
Văn Bình xua tay:
-Khổ quá, em đưa hắn về đây thì hỏng bét. Hắn sẽ phá rối anh cho bỏ ghét.
-Vậy anh muốn đại tá Pit đi đâu?
-Trả hắn về tòa đại sứ Hoa Kỳ, thả hắn xuống trước cửa. Hẳn em cũng biết hắn là con cưng của CIA, nếu dọc đường hắn bị trầy vi tróc vẩy thì phiền lắm.
Prakun nắm lấy điện thoại. Văn Bình quay lại mở tủ lấy rượu huýt ky. Chàng muốn tỏ cho nàng biết là chàng không lưu tâm đến cuộc điện đàm của nàng. Prakun nói liến thoắng bằng tiếng Thái. Tuy đứng xa, Văn Bình vẫn nghe được những câu trả lời. Người đối thoại có lẽ là nhân viên cấp dưới nên Prakun ra lệnh một cách ngắn ngủn và khô khan. Nàng dặn hắn lái xe đưa đại tá Pit đến trước cổng đại sứ quán Mỹ ở đường Wireless Road. Hắn vâng dạ luôn miệng. Trước khi hạ ống nói, nàng hỏi hắn:
-Đại tá Pit đã tỉnh lại chưa?
Hắn đáp:
-Thưa rồi.
-Anh đưa điện thoại cho đại tá Pit.
Sau khi đại tá Pit lên tiếng ở cuối đường dây, Prakun xưng tên rồi quay lưng lại Văn Bình:
-Anh muốn nói gì với đại tá Pit không?
Văn Bình ngần ngừ:
-Có lẽ lờ đi là hơn.
Chàng cố tình nói cho đại tá Pit nghe. Viên phụ tá CIA hét như muốn vỡ ống nghe:
-Anh định lờ tôi, bỏ tôi chết ở đây để hú hí với người đẹp, phải không? Anh đừng quên là Prakun đã đánh lừa tôi. Nàng lấy cớ đưa tôi đi băng bó rồi mang tôi về giam trong xó xỉnh hôi hám này. Nếu không bị chích thuốc mê, tôi đã tặng nàng một atêmi. Chính đồng lõa của nàng đã bắn tôi tại đường Phra Athit.
Văn Bình cười khì trong máy. Đại tá Pit cáu tiết:
-Ai đấy? Văn Bình đấy, phải không?
Văn Bình đáp:
-Phải. Văn Bình chính hiệu trăm phần trăm.
-Vậy sao anh cười?
-Ô kìa, chẳng lẽ tôi phải khóc! Tôi can thiệp với Prakun để trả tự do cho anh. Sợ anh lạc đường, tôi lại dặn nhân viên Tình báo Sở lái xe đưa anh về tận sứ quán. Anh còn oán tôi nữa ư?
Đại tá Pit dịu giọng:
-Xin lỗi anh, tôi đâu dám oán anh, chẳng qua tôi tức giận con quỷ cái.
-Hừ…nếu không có con quỷ cái thì lát nữa anh sẽ được xuống sông Chao Phya tắm mát rồi.
-Anh tài thật. Anh làm cách nào bắt được Prakun.
-Tôi không bắt nàng. Nàng tự ý đi chơi với tôi. Hiện chúng tôi đang ở trong khách sạn.
-Khách sạn? Trời ơi, anh đang du hí…anh quên thượng nghị sĩ Rôbin rồi sao?
-Không quên, nhưng giá quên được thì tôi cũng quên. Thôi chào anh nhé. Tôi còn phải tâm sự với giai nhân nữa chứ, vì mai đã phải về Sàigòn.
-Mai anh về?
-Phải.
-Còn tôi?
-Anh cũng về với tôi. Chúng mình sẽ uống rượu mừng trên máy bay.
-Còn công việc?
-Xong rồi. Anh làm mất thời giờ quá. Anh có vợ, anh có thể chờ được. Còn tôi, tôi không thể chờ như anh.
Văn Bình đặt máy nói. Prakun đứng bên, luồn bàn tay dưới nách chàng, kéo chàng về phía nàng. Chàng ôm nàng hôn, rồi bế gọn lên giường. Chàng nhìn đồng hồ tay: mới 5 giờ chiều. Trong một giờ nữa, khu Tân lộ Petchburi sẽ bắt đầu rộn rịp. Gần 7 giờ trời mới tối. Trời tối mới là thời khắc thuận lợi cho hoạt động gián điệp. Chàng đang còn 2 giờ đồng hồ, vị chi 120 phút, vị chi 7.200 giây. Mỗi giây bên cạnh người đẹp bốc lửa là một liều thuốc bổ đối với chàng. Chàng sẽ tận hưởng để bõ công lặn lội, gian nan.
Prakun ghì chặt lấy chàng.
Từ đầu đến cuối chàng vẫn tỉnh. Chàng vẫn tỉnh khi Prakun áp dụng những thủ đoạn tân kỳ nhất làm chàng mê mẩn. Chàng vẫn tỉnh khi nàng chờ đúng giây phút tột đỉnh của ân ái để rùng mình thật mạnh. Rồi như thể biểu lộ niềm hoan lạc tối đa, nàng ôm ghì lưng chàng, hai ngón tay cái ấn nhẹ xuống một điểm trên xương sống chàng, nằm giữa đốt xương cụt và mê huyệt kôđenkô.
Là kẻ lỗi lạc về phép điểm huyệt, lại từng lăn lộn trong xã hội khoái dục, Văn Bình đã biết rõ vị trí những huyệt mà đàn bà thường tấn công để chế ngự đàn ông. Prakun vừa ấn vào huyệt tiên khoái, tác dụng của nó làm Văn Bình sẽ lâng lâng như người uống LSD-25, ma túy mạnh nhất trong tủ thuốc ma túy từ trước đến nay. Dùng LSD-25, con người có cảm giác như rời khỏi thực tại, bay bổng lên chín tầng mây, hoặc lặn sâu dưới biển với những sự sung sướng kỳ lạ có thể làm cho thân thể đê mê, còn đê mê gấp chục lần, gấp trăm lần sự đê mê của ân ái kỳ diệu nữa.
Huyệt tiên khoái cũng tạo ra cảm giác tương tự như LSD-25, song nếu tác động của LSD-25 kéo dài vào khoảng 8 giờ đồng hồ và nhạt dần thì đòn atêmi vào huyệt tiên khoái chỉ gây khoái lạc phút chốc, đầu óc vẫn tỉnh nhưng không còn nghe, còn thấy gì nữa. Huyệt này chỉ mở ra khi ân ái, chậm một phút hoặc nhanh một phút sẽ mất tác động. Do đó muốn tấn công có kết quả phải khổ công tập luyện.
Văn Bình đoán không sai. Prakun phải là nhân viên cao cấp của Quốc tế Tình báo Sở. Chàng đã đóng kịch mà nàng không biết, hoặc nàng biết song đã đánh giá chàng hơi thấp.
Sau khi Prakun ấn ngón tay cái vào huyệt tiên khoái, chàng đạp chân thật mạnh trên giường mấy cái như thể con bệnh vật vã vì uống thuốc công phạt. Sau đó chàng nằm im, miệng rên khừ khừ, hai mắt nhắm nghiền. Theo nguyên tắc, từ phút này trở đi, chàng đã rơi vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh, cho dẫu bom nguyên tử nổ trong khu vực Petchburi chàng cũng không nghe tiếng.
Nàng đâu ngờ được rằng chàng vẫn tỉnh như uống thuốc ma-xi-tông. Lúc nàng thọc atêmi vào huyệt tiên khoái, chàng đã vận khí từ đan điền xuống hạ bộ để chịu đòn. Sức nóng mãnh liệt trong cơ thể chàng đã hóa giải tác động của đòn điểm huyệt trong nháy mắt.
Prakun lay tóc chàng, và gọi nhỏ:
-Anh ơi? Anh ngủ rồi ư?
Chàng không đáp. Nàng ghé miệng sát tai chàng, kêu thật lớn, tưởng như muốn xé rách màng tai:
-Văn Bình, anh còn tỉnh hay mê?
Chàng vẫn không đáp. Prakun cúi xuống hôn nhẹ vào môi chàng. Cái hôn của nàng chứa đựng một sức điện khác thường. Chàng phải trấn tĩnh nếu không đã run lên. Prakun quả là ma sư về tình yêu. Nếu nàng không hoạt động cho Tình báo Sở thì thú vị cho chàng biết bao!
Nàng thở dài rồi nói nho nhỏ:
-Tội nghiệp.
Tội nghiệp, nghĩa là nàng có cảm tình thật sự với chàng. Vì bổn phận, nàng phải hạ thủ. Trong thâm tâm chắc nàng cũng tiếc nuối như chàng. Văn Bình nghe tiếng Prakun bước xuống giường và đi sang phòng bên. Chàng không nghe âm thanh sột soạt, nghĩa là nàng để nguyên bộ y phục thiên nhiên của bà Eva, không mặc quần áo.
Chàng thừa biết nàng sang phòng bên để làm gì. Vì ở đó có máy điện thoại. Prakun nói thật nhỏ song Văn Bình vẫn nghe rõ mồn một:
-Prakun đây, Prakun đây. Anh nghe được không? Anh phải đến ngay, đến thật nhanh. Nếu không…
Nàng ngừng lại như để suy nghĩ. Rồi nàng tiếp theo một hơi:
-Anh phải đến ngay kẻo hắn chạy mất. Nhớ chưa? Võ thuật hắn rất giỏi. Hắn chỉ có ngất đi 15 phút là cùng.
Tuy người đối thoại nói nhỏ, Prakun lại áp ống nghe vào vành tai, Văn Bình vẫn không bỏ sót tiếng nào:
-Hừ…nếu cô sợ hắn tỉnh dậy thì bồi thêm cho hắn một atêmi nữa.
-Huyệt tiên khoái đã đóng lại rồi.
-Thiếu gì huyệt khác. Cô còn lạ gì huyệt chết. Nếu cần, cô còn có thể dùng súng. Nhưng cô đừng lo, trong vòng 10 phút nữa, tôi sẽ có mặt trước cửa phòng. Từ giờ đến khi tôi đến, cô nên rút súng ra khỏi ví. Nếu hắn cựa quậy, tôi cho phép cô giải quyết.
Giọng Prakun run run:
-Vâng, tôi xin nghe, nhưng anh đến ngay vẫn hơn.
Tiếng cười rít lên trong máy điện thoại:
-Prakun, lần đầu tiên tôi thấy cô mất bình tĩnh. Tôi tưởng cô có đủ bản lãnh chống lại ma thuật làm tình của hắn, ai ngờ cô cũng tầm thường, và dễ bị hắn cám dỗ như mọi người đàn bà khác. Cô hãy nhớ lại bổn phận. 10 phút nữa thôi.
Văn Bình nghe tiếng máy điện thoại rớt xuống giá. Có lẽ nàng có cử chỉ thẫn thờ nên buông ống nói xuống một cách vụng về. Chàng đã hiểu lý do của trận chiến đang diễn ra trong nội tâm Prakun. Vì nhiệm vụ, nàng phải tuân lệnh trên, nhưng xác thịt nàng, tình cảm nàng lại muốn Văn Bình sống. Văn Bình lại nghe tiếng thở dài, lần này não nuột hơn, và tiếng chân nàng quay lại phòng ngủ.
Nàng ngồi xuống bên chàng. Mùi thơm da thịt nàng tạt vào mũi chàng. Nàng nhìn chàng giây lâu, rồi cầm lòng không đậu, nàng gục đầu vào ngực chàng hôn lấy hôn để, nước mắt rơi lã chã. Rồi nàng lẩm bẩm một mình, giọng buồn xé ruột:
-Trời ơi, bây giờ mình biết làm gì đây? Anh ơi, tại sao anh không tỉnh lại đi?
Văn Bình mở choàng mắt. Prakun khựng người, đứng vụt dậy. Vẻ hoảng hốt hiện trên gương mặt đẫm lệ. Văn Bình mỉm cười nói:
-Anh đã tỉnh lại rồi đó.
Prakun đưa một bàn tay lên ngực như để chặn trái tim cho khỏi văng ra ngoài:
-Té ra anh không bị mê man! Té ra anh chỉ nhắm mắt giả vờ…Vậy em đinh ninh mình …
-Em đinh ninh anh bị đánh trúng huyệt tiên khoái, phải không? Không đâu, chẳng qua anh muốn thử lòng em đấy thôi. Ngay sau khi gặp em, anh đọc thấy cảm tình nồng nàn của em đối với anh trong cử chỉ của em, nên anh kiên nhẫn chờ đợi. Anh biết sớm muộn em sẽ thay đổi thái độ. Anh biết em không thể nào giết được anh. Anh giả vờ đưa em về đây để tạo điều kiện cho em liên lạc với Tình báo Sở. Vì anh đã rõ mưu đồ của họ. Họ mượn sự hiện diện của thượng nghị sĩ Rôbin để loại trừ anh. Không xô được anh vào cạm bẫy ở phi trường để cho phản gián Thái bắt anh thì họ phải tìm cách giết anh. Bây giờ sự thể đã đến thế này, em nên hợp tác với anh để …
-Em không thể phản bội.
-Anh vừa nghe những tiếng từ đáy lòng em thốt ra, em không muốn anh chết.
-Khi ấy tâm hồn em đang bấn loạn.
-Vô ích, em đừng dối lòng nữa. Em mặc quần áo vào đi.
Như cái máy, Prakun ngoan ngoãn vâng lời chàng. Chàng cũng đứng dậy mặc quần áo vào rồi nhìn đồng hồ:
-Còn 5 phút nữa thôi. Tsu Kiang đến đây, phải không?
-Phải.
-Em cứ mở cửa cho hắn vào để mặc anh xử trí.
Chàng kéo nàng lại sát người, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng. Nàng gỡ tay chàng, rồi chạy lại góc phòng. Chàng gọi:
-Prakun, lại đây với anh.
Nàng lắc đầu:
-Anh ơi, em sợ lắm.
Cửa phòng đột ngột mở toang. Tsu Kiang, hung thần của Quốc tế Tình báo Sở, hiện ra trên ngưỡng cửa. Ổ khóa kiên cố đã bị hắn dùng tay xô gẫy. Riêng điều này đã chứng tỏ bàn tay hắn có sức mạnh vô địch. Nếu chỉ có một mình Tsu Kiang thì Văn Bình không đáng lo. Đằng này đứng bên hắn còn có Nêmin, tay thọc vào túi quần, và mỗi túi quần đều cồm cộm. Văn Bình biết là ngón tay hắn đang đặt vào cò súng.
Tsu Kiang khệnh khạng bước vào phòng. Nêmin đi sau, lặng lẽ khép cửa.
Thấy hai nhân viên ám sát Tình báo Sở, Prakun run lên nhưng cầy sấy. Chắc họ đã nghe cuộc đối thoại giữa nàng và Văn Bình. Kiang từ từ tiến lại phía Prakun. Văn Bình định chặn lại song Nêmin đã quát:
-Đứng yên. Hẳn anh đã biết tài bắn của tôi. Hễ anh tiến bước nữa, tôi sẽ nổ súng.
Kiang gằn giọng với Prakun:
-Bây giờ cô tính sao?
Prakun nín thinh. Kiang trợn mắt tát trái một cái. Cái tát của hắn giáng mạnh như sấm sét. Prakun lạng người né tránh, nhưng Kiang đã tát thêm bằng tay phải. Nàng ngã lộn qua bàn ăn xuống đất, đâm đầu vào chân tủ gương đựng quần áo. Máu chảy ra đầy miệng nàng. Nàng lồm cồm bò dậy, khạc nhổ ra hai cái răng cửa. Văn Bình tưởng nàng sẽ lên tiếng van xin, song nàng vẫn mím miệng chịu đau trong khi những tia máu tươi trào ra mép nàng và chảy xuống cái cổ trắng muốt.
Văn Bình trợn mắt:
-Chúng mày là đồ súc vật!
Nêmin rút súng ra khỏi túi, giơ lên sửa soạn giáng nòng súng vào đầu chàng. Hắn đứng sau lưng chàng song chàng vẫn nghe được tiếng gió nên né tránh được dễ dàng. Nòng súng của Nêmin bị đánh trượt ra ngoài. Nhờ thoái đòn thần tốc, nếu không hắn đã lãnh một atêmi của Văn Bình vào cuống họng.
Văn Bình chống nạnh nhìn hắn, miệng buông thõng:
-Đồ hèn!
Văn Bình không phải là người ưa dùng những ngôn từ tục tằn, Chàng chửi rủa đối phương là để thăm dò phản ứng. Chàng nhận thấy Nêmin vẫn lạnh như tiền, trong khi Tsu Kiang đỏ ửng mặt mày như vừa uống hết chai rượu mạnh. Hắn bỏ Prakun, tiến lại phía chàng, giọng gay gắt:
-Anh đã sa vào cạm bẫy của chúng tôi. Chúng tôi đã bố trí chu đáo. Anh rất khôn nhưng lại không ngoan nên chắc chắn anh phải chết. Biết anh không khi nào chịu quy hàng, tôi sẽ không dùng lời lẽ thuyết phục. Mà dùng võ lực. Lẽ ra tôi cho anh một viên đạn, nhưng để anh chết khỏi oán thán, tôi cho phép anh đấu quyền với chúng tôi.
Văn Bình cười nhạt:
-Tốt lắm.
Vừa nói chàng vừa phóng cước chân phải vào lá lách Nêmin. Chàng phải ra đòn trước vì biết rằng Kiang và Nêmin là cặp bài trùng dõng mãnh của Tình báo Sở. Nếu cả hai hợp sức tấn công cùng một lượt, chàng khó có hy vọng thủ thắng, hoặc nếu thắng nữa cũng bị trọng thương.
Chàng đã có cơ hội quần thảo với Nêmin nên biết rõ sở trường và sở đoản của hắn. Giao đấu bằng súng có thể hắn triệt hạ được chàng, nhưng nếu giao đấu bằng quyền thuật hắn còn kém chàng về nội lực. Tại khách sạn Rama, chàng đã vận nội lực vào chân trái đá Nêmin bắn qua cửa ra ngoài hành lang. Vì vậy lần này, hắn tỏ ra thận trọng, luôn luôn dòm chừng chân trái của chàng. Hắn không thể biết rằng chân phải của chàng còn mạnh hơn chân trái nữa.
Sở đoản của Nêmin là thủ thế không tròn trịa, để trống hông trái từ dạ dầy trở xuống. Bên hông trái, bộ phận được bảo vệ yếu nhất là lá lách. Cũng như các võ sĩ thiện nghệ atêmi, Văn Bình đã học nằm lòng vị trí và tầm quan trọng của mọi bộ phận trong cơ thể. Chàng biết rằng đánh vào cuống họng, vào tim hoặc vào gan là những nơi có tử huyệt. Nêmin có thể tránh đòn hoặc chặn đòn lại. Và nếu chàng không triệt hạ được Nêmin ngay trong phút ra quân đầu tiên, chàng sẽ lâm nguy.
Bởi thế, chàng đã nghĩ ngay đến lá lách của hắn. Lá lách là một khối thịt bèo nhèo, nặng chừng 200 gram, bề dài 10 phân, bề ngang 8 phân, dề dầy 4 phân, nằm phía dưới buồng phổi, bên cạnh bao tử và bên trên thận trái. Lớp da bọc ngoài của nó rất mỏng, lại hay dễ rách, và một khi đã rách thì y sĩ giải phẫu khéo tay nhất cũng không tài nào cột vá lại được.
Lá lách có thể được mổ cắt đi mà con người không chết. Nhưng nếu đụng mạnh lá lách bị bể ra thì chết. Ngay ở lá lách có một cửa huyệt do nhu đạo khám phá ra, gọi là huyệt inazuma. Song huyệt này lại nằm quá cạn, chỉ làm nạn nhân mê man, chứ không phải là tử huyệt. Huyệt inazuma tọa lạc ở cả hai bên hông trái gần lá lách. Nhưng Văn Bình không chủ tâm đánh vào huyệt inazuma. Mục đích của chàng là vận dụng chân khí vào bàn chân để xuyên thủng lá lách.
Vèo một tiếng…ngọn cước vũ bão từ chân phải Văn Bình bay ra. Nếu trúng đòn, Nêmin khó thể còn toàn tính mạng. Là kẻ có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, Nêmin đã kịp thời nhìn thấy ngọn cước kinh khủng. Song hắn không thể đối phó lại kịp thời. Vì Văn Bình tấn công với một tốc độ phi thường, tiếng vèo chưa kịp phát ra thì bên hông trái của Nêmin đã bị trúng đòn.
Nêmin bị trúng đòn song không chết. Hắn thoát hiểm không phải vì tài né tránh. Mà vì một dịp may hãn hữu. Nghe Văn Bình chửi đồ hèn, hắn bước tréo chân định quạt vào yết hầu chàng thì nền phòng trơn trượt làm hắn mất thăng bằng. Ngay khi ấy, Văn Bình tung đòn vào mạng mỡ Nêmin.
Ngọn cước của Văn Bình không trúng mạng mỡ, cũng không trúng huyệt inazuma song sức mạnh độc nhất vô nhị của nó đã xô Nêmin ngã chúi. Tsu Kiang chưa kịp phản ứng cứu bạn thì Văn Bình đã phóng tiếp ngọn cước chân trái. Lần này, nạn nhân bị đập đầu vào tường, máu chảy lênh láng.
Hắn vẫn chưa chết. Nhờ dầy công luyện tập, hắn cũng chưa mê man. Hắn loạng choạng đứng lên nhưng lại xỉu xuống. Tsu Kiang vung hai cánh tay thành vòng tròn, miệng quát:
-Mày ngồi nghỉ, để tao xử trí cũng đủ.
Kiang nhảy ngay vào vòng chiến. Văn Bình đã biết tài « kim thủ siêu pháp » của hắn nên không dám khinh địch. Bàn tay của hắn cứng rắn như được trui bằng thép. Võ sĩ thái cực đạo đánh vỡ gỗ đá như chơi nhưng so sánh với hắn chỉ là một vực một trời vì Kiang có thể đánh phiến đá nứt làm đôi.
Trước lâm trận, Văn Bình lùi lại một bước để quan sát địch thủ. Hắn cao hơn chàng gần nửa cái đầu, bề ngang cũng lớn hơn, đôi vài dầy cộm như có thể húc đổ bức tường gạch hai mươi kiên cố. Mặt hắn có vẻ man rợ, nét man rợ của người bán khai chưa hấp thụ ánh sáng văn minh, mắt hắn đỏ ngầu như pha máu, lông và tóc đều quăn veo, trông thật dữ tợn.
Tuy nhiên, đặc điểm của Tsu Kiang là hai bàn tay. Phàm võ sĩ có tài chặt gỗ đá đều có hai bàn tay lớn hơn mức bình thường. Bàn tay của Kiang lại lớn hơn mức khác thường nữa. Bàn tay Văn Bình đã lớn, bàn tay của hắn lại lớn gấp đôi bàn tay của chàng. Ngón tay của hắn đều ngắn và vẹt đầu, lông lá mọc kín khiến chàng có ý nghĩ hắn là người đười ươi, một giống người tiền sử, thân thể khổng lồ còn sống sót trên đỉnh núi Hy mã lạp sơn đầy tuyết.
Tsu Kiang xòe bàn tay ra, múa lên không trung như người múa đoản đao trước khi lộn lại, chém nhàu một cái. Hắn chưa chém vào người Văn Bình mà chỉ thử đòn. Tuy vậy, ngón kim thủ của hắn cũng gây ra tiếng ào ào như gió cuốn.
Văn Bình vẫn giữ thế thủ. Chàng muốn Tsu Kiang tấn công trước để nghiên cứu cách thức hóa giải. Hắn tiến lên một bộ, sống bàn tay phải quét ngang ngực Văn Bình. Nghĩa là hắn khởi đầu bằng độc thủ. Văn Bình lách sang bên để tránh đòn thượng bộ, và gồng cánh tay lên để chịu đòn ngang.
Chát một tiếng dữ dội, mép bàn tay của Kiang chạm vào cùi chỏ của Văn Bình. Khi ấy Văn Bình có cảm tưởng như sự va chạm đã gây ra tia lửa. Chàng còn dè dặt chưa vận toàn lực nên toàn cánh tay bị đau điếng. Chàng bị chúi vào bàn viết kê ở đầu giường. Thân thể chàng bị ê ẩm. Những con đom đóm màu đỏ từ mắt chàng túa ra hỗn độn.
Miếng khai mào của Kiang chứng tỏ hắn có sức lực phi thường. Nếu chàng không phải là võ sĩ xương đồng da sắt thì cánh tay chàng đã bị tiện cụt.
Chàng vừa đứng thẳng lên thì Kiang đã nhào tới, và lần này hắn chém tréo góc cũng từ trên xuống bằng một bàn tay. Chàng lại đảo người. Phát atêmi thần sầu quỷ khốc của hắn giáng xuống mặt bàn. Lớp gỗ khá dầy bị vỡ toang như thể vừa lãnh một nhát búa tạ.
Kiang rít lên một cách hỉ hả:
-Thấy chưa? Lát nữa, thân thể anh cũng sẽ nát bấy như cái bàn gỗ.
Văn Bình làm thinh không đáp. Chàng sợ lên tiếng sẽ phân tán nội lực. Về sức mạnh, Kiang hơn hẳn chàng. Chàng chỉ có thể khuất phục hắn bằng tài nghệ cao siêu, và nhất là bằng mưu trí.
Kiang lại tiến lên nữa. Hắn quai tay đánh thêm một đòn vào vai chàng. Chàng lại né tránh. Nạn nhân lần này của Kiang là cái tủ lạnh ở sau lưng Văn Bình. Chàng đã cố tình dựa vào cái tủ lạnh 2 cửa General Electric, loại 220 lít, khá lớn và chắc chắn. Sống bàn tay của Kiang đánh xuống giữa mặt trên của tủ lạnh làm nó lún xuống, lớp thép gần như bị chẻ làm đôi.
Văn Bình chạy sang tủ buýp-phê. Tsu Kiang phì cười:
-Anh định mượn đồ đạc trong phòng để hứng đòn giùm anh, phải không? Đang còn cái giường và cái tủ nữa, mời anh xử dụng. Nhưng anh đừng vội lạc quan vì những đồ đạc này không thấm gì đối với tôi. Tường gạch và cửa gỗ lim còn bị tôi đánh nát bằng bàn tay huồng hồ những của nợ này…
Văn Bình vẫn tiếp tục làm thinh. Phần vì chàng sợ phân tán nội lực mà chàng đang cần tới để cứu chữa cùi tay vừa bị tê bại. Nhưng phần khác vì chàng muốn giữ im lặng tuyệt đối để quan sát kỹ lưỡng hơn nữa các thế đánh của Tsu Kiang.
Ông Hoàng từng dặn chàng là muốn triệt hạ đối thủ có bàn tay sắt như Tsu Kiang, phải đánh trúng huyệt lão cống. Huyệt này là mê huyệt nằm chính giữa lòng bàn tay. Bị đánh trúng huyệt lão cống, bàn tay sắt sẽ trở thành mền xèo, võ công bị tan biến trong khoảnh khắc. Huyệt lão cống bắt đầu mở từ giờ dậu, nghĩa là vào chập tối. Hiện giờ đường phố đã lên đèn. Chàng chỉ cần điểm atêmi đúng vị trí là tài ba kỳ lạ của một trong Tứ Hung Tsu Kiang sẽ bị tiêu ma.
Tuy vậy, sau mấy phút nghiên cứu, Văn Bình nhận thấy Kiang chỉ tấn công bằng sống bàn tay. Hắn phải xòe rộng bàn tay và đánh xấp xuống như cái quạt chàng mới có nhiều hy vọng chọc vào huyệt lão cống. Chàng dựa lưng vào tủ buýp-phê, Kiang rượt theo, và lần này nữa hắn vẫn đánh vào gỗ. Hắn nghiến răng ken két:
-Bây giờ tôi mới biết đại tá Z.28 chỉ là một kẻ nhát như thỏ đế, chưa đánh đã cong đuôi chạy. Nhưng rồi anh coi đây…
Tsu Kiang lại xòe rộng bàn tay. Bản tâm của hắn là gia tăng diện tấn công khiến chàng khó thể né tránh. Cho dẫu thoát được chủ lực của ngón đón thì chàng cũng bị thương vì hơi gió cuốn. Nhưng vô tình Tsu Kiang đã đút đầu vào rọ của Văn Bình.
Chàng bèn xoạc chân ra, đổi từ thủ sang công, hai tay cùng tống ra một lượt. Kiang cười khà khà rồi gạt bắn hai tay của Văn Bình một cách nhẹ nhàng. Hắn không ngờ được rằng với thế đánh này, Văn Bình đang xiết thêm vòng vây tử thần quanh người hắn.
Đối với Kiang, chàng không thể xử dụng atêmi thông thường. Mà phải xử dụng thuật atêmi bí truyền của « con mèo thần », ông vua atêmi Nhật bản hậu chiến, oai danh vang lừng như sấm động. « Con mèo thần » là biệt hiệu của Gogen Yamaguchi. (1).
Ông Gogen vào lục tuần, sáng lập ra môn phái Goju-ryu, một môn phái chuyên luyện bàn tay, phối hợp nghệ thuật karatê siêu đẳng với yoga Ấn độ và Shintô Nhật.
Văn Bình đã đến tận núi Kisô, nơi « con mèo thần » tham thiền để tầm sư học đạo. Chàng đã theo đúng phương pháp nhịn đói để tập đánh atêmi, bao giờ cũng chỉ ăn phân nửa bao tử và uống một phần tư bao tử. Trời lạnh như cắt ruột, chàng đã đứng giữa giòng suối chảy xiết, trên người chỉ mặc cái khố nhỏ xíu, vận nội lực để chống lại hơi rét, và chống lại làn nước mạnh mẽ. Nhiều môn sinh đã mắc bệnh đau phổi vì phải ngâm dưới nước từ ba, bốn giờ sáng. Nhưng chàng đã an toàn trải qua những giai đoạn khó khăn nhất để được « con mèo thần » truyền dạy môn atêmi kỳ bí.
Đúng ra, chàng đã học được hai môn: môn supa-arinpê, dùng cạnh bàn tay đánh vỡ một chồng gạch cứng, và môn vận khí để gân bàn tay cứng lại. Hai môn này hợp với số vốn của chàng và điểm đoạn pháp đã biến chàng thành một võ sĩ cừ khôi về atêmi.
Ngón tay chàng phóng ra theo thế metsukê-busi của nhu đạo, nhằm móc mắt Kiang. Hắn co chân nhảy vọt lên, đồng thời chộp bàn tay vào vai chàng. Chàng có cảm giác như thân thể chàng bị tơi tả dưới sức tàn phá của trái lựu đạn cực mạnh nổ gần. Ngón đòn bằng bàn tay xòe rộng của Kiang đã làm Văn Bình mất thế quân bình, tứ chi bủn rủn, đầu nặng, mắt hoa. Nếu chàng không tấn công cấp tốc chỉ trong nửa phút đồng hồ chàng phải té xỉu.
Bàn tay phải của chàng đã chờ sẵn từ nãy, hai ngón tay trỏ và giữa cụp lại để lộ khớp xương nhọn. Lối nắm này gọi là ôni-ken trong nhu đạo, được dùng được đánh những huyệt chìm sâu trên cơ thể đối phương.
Trong một vi phân giây đồng hồ, Văn Bình thấy huyệt lão cống ở giữa bàn tay mở rộng của Tsu Kiang. Nắm tay ôni-ken của chàng vút ra như viên đạn bắn khỏi nòng. Chàng nghe ụp một tiếng như tiếng hòn đá lớn ném xuống hồ nước.
Tiếp theo là tiếng thét kinh thiên động địa của Tsu Kiang. Ông Hoàng đã nói đúng: bị đánh trúng huyệt lão cống, Kiang tiêu tan võ công trong khoảnh khắc. Hắn ngã nhào vào chân giường, máu tươi trào ra miệng.
Hắn gắng sức vùng dậy song tay chân hắn đã mềm xèo. Văn Bình chỉ cần tiến lên hai bước, đưa nhẹ bàn chân ra, đặt một ngọn cước vào ngực hắn là giải quyết được cuộc đấu. Nhẹ thì hắn bị trọng thương, còn nặng thì hắn mất mạng.
Nhưng sau khi phóng atêmi vào huyệt lão cống của Kiang, Văn Bình bỗng lảo đảo như người say rượu. Chàng phải vịn lấy thành giường gỗ để khỏi ngã. Chàng vận chân khí lên đầu để đánh tan cơn hôn mê đang xâm chiếm thần kinh hệ song đan điền của chàng đã bị tắc nghẽn hoàn toàn. Chàng vẫn tỉnh, nhưng tỉnh cũng như không vì tay chàng, chân chàng hầu như bị tê liệt.
Chàng ngồi thụp xuống đất, miệng thở phì phò như bễ lò rèn. Trước mặt chàng, cách chàng một thước là Tsu Kiang. Hắn cũng còn tỉnh như chàng, nhưng cũng như chàng hắn đã hoàn toàn kiệt sức. Mối nguy của hắn là chân khí trong người hắn đang đua nhau chảy cuồn cuộn ra ngoài, qua cửa huyệt lão cống bị chọc thủng. Nếu không có cách nào cứu chữa, hắn phải chết, chết từ từ như tử tội bị xẻo từng miếng thịt.
Hắn ngước cặp mắt lạc thần về phía Văn Bình, miệng hắn lắp bắp:
-Anh …giỏi thật! Tiếc là tôi không …giết được anh.
Văn Bình không đáp. Cũng như hồi nãy, chàng cần tuyệt đối im lặng để chuyển khí. Nhưng Nêmin ở sau lưng đã trả lời hộ chàng. Hắn đứng dựa vào tủ lạnh vừa bị đánh bẹp, giọng đắc thắng:
-Kiang yên tâm, tôi sắp rửa thù cho anh.
Văn Bình nghe tiếng đạn nhảy vào nòng súng. Nếu chàng còn nguyên sức lực, chàng cũng ít có hy vọng chuyển bại thành thắng vì Nêmin là tay thần xạ, từ xưa đến nay chưa từng phải bắn ai đến viên đạn thứ hai. Phương chi chàng đã bị thương. Ngón đòn ghê gớm của Kiang đã làm chàng xạt một bên vai, sơ mi rách bươm, có lẽ xương đòn gánh của chàng bị gẫy nên chàng không thể cử động được.
Vì vậy chàng vẫn ngồi yên, không thèm quay lại. Nêmin hỏi Kiang:
-Anh muốn nó ăn đạn vào đâu?
Kiang thều thào:
-Sớm hay muộn tôi cũng chết, phiền anh làm cách nào cho nó chết sau tôi. Anh bắn vào bụng nó đi.
Nêmin quay khẩu súng trên tay:
-Để tôi bắn vào ruột. Như vậy nó sẽ ngắc ngoải vài ba tiếng đồng hồ.
Nêmin quá tự tin nên đã rước lấy cái chết. Trong khi hắn đang ngạo nghễ tung khẩu súng lên rồi bắt thì cửa phòng mở toang. Khẩu súng vừa nằm gọn trở lại trong lòng bàn tay, hắn chưa kịp lảy cò thì người đàn bà mới xô cửa bước vào đã lảy cò trước hắn.
Nàng bắn cũng không đến nỗi xoàng nên chỉ cần một phát là Nêmin, cây súng lỗi lạc của Tình báo Sở, đã trở thành cái xác không hồn. Tuy nàng bắn sau lưng, viên đạn của nàng cũng xuyên qua tim. Nêmin gục xuống vũng máu đỏ lòm, khẩu súng rời khỏi tay hắn rớt sát người Tsu Kiang.
Kiang chụp lấy, nâng súng lên nhưng viên đạn thứ hai đã nổ đoàng. Đến lượt Kiang lãnh cái chết vào giữa miệng đang há hốc. Hắn nằm vật xuống.
Văn Bình vẫn không quay lại. Chàng chỉ nói bằng giọng nhỏ nhẹ:
-Cám ơn em đã cứu mạng sống cho anh. Nếu em can thiệp chậm một giây nữa thì anh đã chết.
Thiếu phụ quăng súng xuống, ôm lấy Văn Bình:
-Trời ơi, anh không giận em ư?
-Không, không bao giờ. Anh hiểu lòng Mỹ Linh lắm. Anh biết trước Mỹ Linh sẽ quay về với anh, quay về với Sở.
Mỹ Linh -phải, thiếu phụ vừa cứu Văn Bình là Mỹ Linh, tức cựu điệp viên Z.100 của Sở Mật Vụ, đương kim nhân viên Tình báo Sở- dìu Văn Bình ngồi lên giường. Văn Bình âu yếm nhìn nàng:
-Tại sao em đến từ nãy mà chưa chịu vào?
Mỹ Linh khựng người:
-Vâng, em đến đây từ nãy. Mà tại sao anh lại biết?
-Anh nghe rõ hơi thở của em sau cánh cửa. Em đừng quên là anh am tường thần ảo công cho nên óc anh như có mắt rađa. Hơi thở của em không đều, có lẽ em còn rụt rè. Đến khi em biết chắc là Nêmin quyết định giết anh, em mới quyết định dứt khoát, phải không Mỹ Linh?
-Phải. Em hy vọng anh triệt hạ được Tứ Hung. Trong trường hợp đó, em sẽ lẳng lặng bỏ đi. Vì thú thật với anh, em đang ở trong một hoàn cảnh đặc biệt. Sau này anh sẽ hiểu em hơn.
-Anh đã hiểu em rồi. Bởi vậy anh đã cố tình ngồi lì dưới đất, chờ em can thiệp.
-Nghĩa là anh không bị thương nặng?
-Dĩ nhiên. Anh bị gẫy xương, nhưng nội lực chưa hề suy xuyển. Anh có thể giết Nêmin ngay sau khi Tsu Kiang ngã xuống, nhưng anh không làm.
-Trời ơi, té ra anh thủ đoạn với em! Anh đã biết em đi hàng hai từ sau khi gặp em tại đường Phra Athit rồi ư?
-Không, khi ấy anh còn tưởng là gặp gỡ tình cờ. Nhưng sau đó anh đã khám phá ra sự thật. Tình báo Sở đã dùng em làm con mồi để dẫn anh đến Tứ Hung. Suýt nữa anh bị sa bẫy. Tứ Hung lập kế gửi rượu đến khách sạn biếu anh để ngầm bảo anh rằng em đã phản thùng. Họ muốn anh giết em, em biết không?
-Biết.
-Nhưng anh lại khôn hơn họ. Em cho anh địa chỉ của em song anh không đến vì anh biết đến là bị Tứ Hung phục kích.
-Nhưng anh lại đến căn nhà gần đài Chiến thắng.
-Vì Prakun là nhân viên Tình báo Sở. Họ đánh cả hai mặt, giết được anh thì tốt, nếu không giết được thì mượn Prakun đưa anh vào xà lim công an Thái. Tuy nhiên, anh vẫn tin ở em, anh không đến nhà em vì sợ Tứ Hung không giết được anh sẽ quay sang giết em để giữ cho nội vụ khỏi bại lộ…
-Khổ quá, em không ngờ…
-Từ nhiều năm nay, anh cũng không ngờ em lại yêu anh tha thiết đến thế. Anh hoàn toàn tin em từ sau khi Soisuk giả xuất hiện. Em là tay trong của Tình báo Sở, em không thể không biết rằng Soisuk do Prakun giới thiệu với anh chỉ là Soisuk giả hiệu. Nếu em trung thành với Tình báo Sở thì anh đã chết. Em còn nhớ trong thời gian chúng mình hoạt động tại Nam Vang, anh đã quen với Soisuk. Em thừa rõ rằng Soisuk quen anh. Em mặc cho Soisuk giả hiệu gặp anh không ngoài ý định giúp anh phăng ra âm mưu của Tình báo Sở. Một lần nữa, anh thành thật cám ơn em.
-Vâng, anh đã nói đúng. Em từng suy nghĩ suốt đêm trước khi có thái độ ấy. Em không thể phản bội anh. Khi cần, em có thể phản bội ông Hoàng, phản bội tất cả, nhưng không thể phản bội anh. Vì thế, khi Prakun lái xe đến gặp Soisuk giả gần phi trường, em vội đi theo để tìm cách cứu anh. Em đậu xe bên ngoài, khi thấy tên nhân viên của Soisuk giả nằm bất tỉnh trong bụi rậm, em biết là anh đã thắng nên không đột nhập vào căn nhà ấy nữa. Anh có biết như vậy không?
-Biết lắm chứ! Anh lại còn biết em lái xe theo anh đến khách sạn « Nàng » và chờ dưới đường nữa kia.
-Trời ơi, em đã thận trọng từng li từng tí mà cũng không qua được mặt anh. May mà em…
Văn Bình kéo nàng lại gần, hôn thật lâu trên miệng nàng. Nàng run như cầy sấy. Lát sau nàng mới ngập ngừng hỏi:
-Bao giờ anh về?
Chàng đáp:
-Mai. Đêm nay anh ở lại với em. Cônby hiện ở đâu?
-Chết rồi. Tình báo Sở giết hắn để giữ bí mật. Prakun kết nạp hắn vào tổ chức. Hăn chưa phải là nhân viên thực thụ, nhưng hắn đã biết khá nhiều điều quan trọng. Họ giết hắn hầu bảo vệ Prakun. Như anh đã có thể tiên đoán, vụ ám sát thượng nghị sĩ Rôbin chỉ là trò bịp của Tình báo Sở. Cônby báo cáo về Hoa thịnh đốn là Tình báo Sở chuẩn bị mưu sát Rôbin. Nhưng CIA không tin. Nhờ một nguồn tin khác, họ biết là Tình báo Sở chỉ dùng vụ Rôbin làm tấm bình phogn. Vì CIA ký với ông Hoàng một tư ước theo đó tất cả các điệp vụ hành động tại Đông Duơng đều để ủy cho nhân viên của ông Hoàng, và nhân viên này là anh. Nên Tình báo Sở mới lừa cho CIA phái anh đến đây để triệt hạ. Công việc của anh đã xong, ông Hoàng có thể lãnh tiền của CIA. Nghe nói những hơn 10 triệu đô la, phải không anh?
Mỹ Linh mỉm cười. Văn Bình đặt tay vào nắm cửa. Khi ấy, chàng mới nhớ đến Prakun. Nàng đang ngồi nhăn nhó ở góc phòng, trên mặt nàng hiện đầy vẻ hoảng sợ. Mỹ Linh vẫn mỉm cười trong khi nòng súng chĩa về phía Prakun. Đoàng một tiếng nhỏ -vì nòng súng được hãm thanh- Mỹ Linh thản nhiên cất khẩu súng vào xách tay. Văn Bình nhìn Prakun giãy một cái rồi nằm chết trên sàn nhà:
-Tại sao em giết Prakun?
Mỹ Linh thở dài:
-Anh là người đàn ông ác nhất đời. Em chờ anh giết nàng mà anh cứ đùn cho em. Nàng là nhân viên Tình báo Sở quan trọng, nàng sống thì vai trò của em bị lộ, và em sẽ phải chết. Văn Bình, em đã thành thật tuyệt đối với anh, tại sao anh vẫn chưa thành thật tuyệt đối với em?
Văn Bình lật mặt nàng ngửa ra. Trước khi hôn, chàng hỏi:
-Thế nào là thành thật tuyệt đối?
Nàng nói, giọng run run:
-Là nói tất cả bí mật của lòng mình.
-Vậy em mới chỉ thành thật tuơng đối. Em nói với anh là CIA không tin Cônby vì đã nắm được nguồn tin khác. Em có thể cho anh biết về nguồn tin ấy được không?
Mỹ Linh véo chàng:
-Anh gớm lắm. Đã biết hết cả của em rồi còn gì! Nhờ em đấy, nhờ em ông Hoàng mới có chục triệu đô la ngon ơ…
Văn Bình lại hôn môi nàng:
-Chồng em đã về chưa?
-Chưa. Ơ kìa, tại sao anh muốn biết chồng em về rồi hay chưa, trong khi điều quan trọng hơn là sự liên lạc của em với CIA, anh lại không hỏi gì cả?
-Em hoạt động cho CIA từ bao giờ, hoạt động những gì, không phải là điều quan trọng đối với anh. Số tiền chục triệu đô la do ông Hoàng lãnh, không phải cho anh, và anh cũng không thích có một số tiền quá lớn như vậy. Điều quan trọng là Tseu Penh, chồng em.
-Ôi chao, con người sắt thép như anh mà cũng ghen ư?
-Ghen chứ! Vì anh chỉ có tiếng chứ không có miếng. Em đã nói là anh đã « biết hết tất cả của em », sự thật người « biết hết tất cả của em » là Tseu Penh.
-Em đã ở lại với anh từ nửa đêm đến gần sáng tại khách sạn rồi còn gì…
-Vẫn chưa được « biết hết… »
-Vâng, em xin chiều anh. Lát nữa, anh sẽ được « biết hết ». Tại anh đòi về Sàigòn ngay, chứ nếu anh ở lại, thì ngày mai, đêm mai, ngày mốt, đêm mốt, và những ngày, những đêm kế tiếp vẫn là của anh.
Đường New Petchburi chan hòa ánh sáng. Đối diện khách sạn « Nàng » là một tiệm nhảy bỏ túi, bên ngoài gắn toàn kiếng trong suốt. Trước khi trèo lên xe hơi, Văn Bình còn thấy hàng chục cặp vũ nữ ôm nhau rún rẩy theo nhịp kèn trống ầm ỹ. Chàng đã đến tiệm nhảy này một lần. Đám vũ nữ đều mắc bệnh đồng tính luyến ái, người Thái gọi là katoi, và tiệm nhảy bỏ túi này dành cho đàn bà không thích đàn ông. Bên cạnh tiệm nhảy của đàn bà không thích đàn ông là một sì-nách-ba đèn chiếu mờ mờ, tửu khách toàn là đàn ông, nhưng là đàn ông không thích đàn bà.
Văn Bình liếc Mỹ Linh. Nàng không để ý đến những katoi nam nữ đang đú đởn ở bên kia đường.
Nàng đã khỏi bệnh đồng tính luyến ái. Tự dưng nàng cảm thấy vui rộn lên như thể được hít thật nhiều dưỡng khí. Chàng muốn nhảy xuống đường ca hát huyên thiên. Chàng bèn ôm ghì lấy Mỹ Linh.
Nàng nằm gọn trong lòng chàng.
NGƯỜI THỨ TÁM
Chú thích:
(1) đại võ sư Gogen hiện được coi là người có bàn tay tài tình nhất thế giới võ lâm. Gogen có võ đường tại Đông kinh và Kyoto. Ông có 3 người con trai, đều là võ sĩ hữu hạng. Trong cuộc chiến tranh Trung-Nhật, Gogen được phái qua Mãn Châu để hoạt động tình báo. Sau đại chiến thứ hai, ông bị bắt giam, nhưng đến năm 1950 thì được trả tự do.