← Quay lại trang sách

Chương VIII Đòn phép ám sát

Tất cả chỉ xảy ra quá nhanh, tưởng như giấc mộng. Hai tên thuộc viên của Soisuk vẫn nhởn nhơ dưới gốc bàng, cười nói oang oang. Chúng không ngờ rằng hai viên đạn từ trên xe hơi lạ bắn ra đều trúng đích. Cả hai phát đều găm vào thân thể đại tá Pit.

Tiếng « ối » vừa rồi là của đại tá Pit. Chàng nằm nghiêng trên vỉa hè, máu chảy ướt đẫm ống quần. Mặt chàng hơi tái song vẫn giữ nguyên bình tĩnh. Văn Bình cúi xuống:

-Anh bị đạn ở đâu?

Đại tá Pit gượng ngồi dậy:

-Cũng may, chỉ trúng vào chân, vào hai chân. Nghĩa là tôi còn sống. May mắn thì khỏi phải cưa chân.

Văn Bình lượm đầu viên đạn nằm dưới rãnh, mân mê trong tay rồi nói:

-Không sao, đạn nhỏ, lại không chạm vào xương. Cả hai viên đều xuyên qua bắp thịt. Anh chỉ nằm mấy ngày là bình phục.

Chàng rút dao cắt ống quần đại tá Pit để xem xét vết thương. Prakun đứng bên, nước mắt rưng rưng. Soisuk ra lệnh tíu tít. Trong khoảnh khắc, xe hơi riêng của Soisuk do tài xế lái đã đậu xịch bên lề. Hai nhân viên của Soisuk từ bên kia đường tất tả chạy sang, mặt tiu nghỉu như mèo cắt tai, đứng khoanh tay chờ lệnh.

Soisuk gắt ngậu sị:

-Khiêng ông này lên xe. Chúng mày là đồ vô dụng. Như vậy mà là canh gác cẩn thận ư? Chuyến này rồi chúng mày chết với tao. Tao sẽ tống lên rừng, tao sẽ lôi ra tòa án, tao sẽ nhốt chúng mày vào xà-lim, bắt nhịn đói cả tháng cho chết.

Dường như sự tức giận đã làm Soisuk bấn loạn. Hắn còn muốn hăm dọa nữa nhưng đại tá Pit đã vịn vai Văn Bình khập khiễng đứng dậy, giọng bình thản:

-Lỗi không phải tại họ. Anh nể tôi mà tha cho họ.

Soisuk điên tiết tát trái vào mặt tên nhân viên đứng gần. Nạn nhân ngã nhào luôn xuống rãnh nước. Đại tá Pit nhăn nhó:

-Nghĩa là anh không thèm quan tâm đến lời nói của tôi.

Soisuk vội đỡ đại tá Pit:

-Xin anh tha lỗi. Sở dĩ tôi tức giận vì tôi đã dặn dò chúng nó kỹ càng, là phải dòm chừng hai đầu đường, và nếu cần thì cấm không cho xe tư nhân chạy qua. Không ngờ chúng nó chỉ nghĩ đến đánh bạc, quên cả nhiệm vụ…

Văn Bình nói:

-Tội nghiệp, họ có đánh bạc đâu anh. Khi chiếc xe hơi đen vọt qua thì họ đang đứng.

-Chúng nó là nhân viên của tôi từ lâu. Tôi đã hiểu tính từng đứa. Anh đừng tưởng đánh bạc là phải ngồi và tay phải cầm bài. Chúng nó đếm trên bảng số xe. Một đứa tính từ đầu đường lại, đứa kia tính từ cuối đường tới, số trừ đi 10, còn lại bao nhiêu đứa nào hơn điểm thì ăn.

Văn Bình cười:

-À ra thế!

Chàng chỉ giả vờ sửng sốt. Vì lối đánh bạc « đứng » này đối với chàng không xa lạ. Rất nhiều cảnh sát viên trên thế giới đều thích chơi như vậy để giải buồn trong những giờ dài giằng dặc phơi mưa phơi nắng ngoài đường.

Nếu Prakun không can thì Soisuk còn đánh nữa. Là người Thái có khác, hắn nóng như lửa nhưng đột nhiên hắn dịu đi như thể trong lòng hắn vừa trút xuống một trận mưa rào mát rợi.

Đại tá Pit được dìu lên xe. Chàng ngồi dựa vào băng sau, thần sắc có vẻ mỏi mệt mặc dầu vết thương đã cầm máu. Có lẽ khi ngã xuống, chàng bị bong gân. Soisuk định trèo lên ngồi bên thì đại tá Pit tỏ dấu ngạc nhiên:

-Anh không lên phi trường ư?

Soisuk gạt đi:

-Phải chở anh vào bệnh viện để băng bó đã chứ. Sau đó lên Don Muong cũng chưa muộn.

Đại tá Pit nói:

-Không sao, tôi đi một mình cũng được. Vết thương cũng chẳng lấy gì làm nặng.

Soisuk hỏi Văn Bình:

-Anh nghĩ sao?

Văn Bình đáp:

-Đề nghị Prakun đưa đại tá Pit đến nhà thương. Đi phi trường về, chúng tôi sẽ tới sau.

Prakun nói:

-Anh cắt cử công việc rất đúng. Để em đi với đại tá Pit tiện hơn. Sau đó em về thẳng Phra Athit.

Nàng ngẩng nhìn Soisuk:

-Anh đồng ý không?

Soisuk cười, khoe hàm răng đều đặn và trắng bóng. Prakun xích lại gần và hôn phớt lên má hắn. Văn Bình thấy Soisuk nhắm nghiền mắt. Cái hôn của người đẹp đã làm tàn thân hắn tê dại.

Đại tá Pit và Prakun đi rồi, Soisuk ra hiệu cho Văn Bình tiến về phía chiếc xe díp cảnh sát đậu gần cây bàng, cột ăn-ten vô tuyến cao lòng thòng.

Văn Bình chưa ngồi yên thì tài xế đã gài số 2, đạp lút ga xăng, phóng vèo vèo. Dường như là đệ tử trung thành của thần tốc độ Soisuk có vẻ khoan khoái. Con đường từ trung tâm thành phố lên phi trường là con đường Văn Bình đã qua hàng chục lần nên quen thuộc từng khúc rẽ. Trời nắng lớn, mặt đường nhựa trở nên ươn ướt như mới mưa xong. Chiếc díp cảnh sát vượt qua mọi xe phía trước, tốc độ mỗi lúc một gia tăng.

Văn Bình nhìn sang bên đường. Bằng đuôi mắt chàng nhận thấy Soisuk thỉnh thoảng lại liếc trộm chàng.

Lát sau, xe hơi đến phi trường Don Muong. Một hàng rào cảnh sát và nhân viên an ninh đã được thiết lập cách phi trường hai trăm thước. Hầu hết xe và người từ thành phố lên đều bị chặn lại và lục soát. Tài xế lái thẳng vào cái sân rộng trước phi cảng rồi đậu lại.

Soisuk dẫn Văn Bình qua cửa, trên miệng luôn luôn nở sẵn nụ cười chào hỏi những người quen thuộc. Một nhân viên an ninh chạy lại. Soisuk hỏi:

-Xong cả chưa?

Nhân viên này đáp:

-Thưa trung tá, xong cả rồi.

-Bắt được ai khả nghi không?

-Có. Hiện đang kiểm soát căn cước. Nhưng dường như họ đều là người lương thiện, để quên giấy tờ ở nhà chứ không phải bọn gian.

-Phi cơ đến đúng giờ chứ?

-Vâng. Cho đến phút này thì không có gì thay đổi.

-Khi nào phái đoàn chính phủ đến?

-Thưa, về bộ Ngoại giao chỉ có ông giám đốc Nghi lễ. Còn về Quốc hội có ông phó chủ tịch ủy ban Ngoại vụ. Các vị này sẽ có mặt tại sân bay trước 5 phút. Về sứ quán Hoa Kỳ thì đến sớm hơn vào khoảng 20 phút trước.

-Đồng hồ anh mấy giờ rồi?

-11 giờ 20.

-Cám ơn anh. Bây giờ tôi phải quay về.

-Thưa, bao giờ trung tá lên lại?

-Tôi ăn cơm rồi lên ngay.

Soisuk kéo Văn Bình ra xe. Tài xế lại xả hết tốc độ về trung tâm thành phố. Văn Bình hỏi Soisuk:

-Anh định bố trí ra sao?

Soisuk đáp:

-Tôi cũng định hỏi anh như vậy. Theo tôi, anh nên núp trên sân thượng, dễ ngắm bắn, và sau đó dễ tẩu thoát hơn. Tôi muốn vụ ám sát giả này được giữ hoàn toàn bí mật. Nếu Rôbin hoặc nhân viên sứ quán Mỹ biết, họ sẽ phản đối kịch liệt, và có thể tôi sẽ mất chức, và ngồi tù như chơi.

-Anh đã có sẵn súng chưa?

-Có. Súng nào cũng có. Nếu bắn từ sân thượng xuống thì dùng súng ngắn có lẽ tiện hơn. Vì chỉ cách mấy chục thước.

-Anh muốn tôi dùng súng ngắn loại nào?

-Hi-standard, loại xạc-giơ 10 viên, theo tôi là loại tốt nhất vì nó có thể thay nòng dễ dàng trong vòng mấy giây đồng hồ. Tôi có nhiều nòng dự trữ, nòng dài nhất là 30 phân. Thứ này có thể bắn xa không thua súng trường.

-Sân thượng bị lộ thiên, lại có công chúng. Theo tôi, mang súng lên không khó, nhưng khi đặt súng bắn rất khó vì ít ra phải được sửa soạn vài ba phút đồng hồ trước. Bắn xong, tôi chỉ có thể chạy xuống phía dưới, trèo lên xe, lái khỏi phi trường. Nhân viên an ninh sẽ chặn lại ngay…

Soisuk soa cằm như có vẻ khó chịu vì những cuống râu lởm chởm bắt đầu đâm ra:

-Vậy anh tính sao?

Văn Bình đáp ;

-Tôi núp bên ngoài phạm vi phi trường tiện hơn.

Tài xế thắng trong khi rẽ sang trái. Văn Bình chỉ một tòa nhà quét vôi trắng đứng chơ vơ sau thửa ruộng khô, cách đường lộ hơn hai trăm thước.

Soisuk giật mình:

-Anh định đặt súng trên mái?

-Phải. Nhà này hai tầng lầu, lại ở chỗ cao nên có thể nhìn thấy đoàn công-voa của thượng nghị sĩ Rôbin trước khi đến khúc quẹo.

-Anh xét đúng, tuy nhiên tôi chưa dám hoàn toàn đồng ý. Đoàn công-voa chạy rất nhanh, theo chương trình thì trên 120 cây số một giờ. Với tốc độ ấy, anh đứng gần cũng khó bắn trúng, huống hồ ở quá xa như vậy.

-Nghĩa là anh không tin tôi?

-Về tài nghệ của anh, ai lại không biết. Nhưng anh nghĩ coi, đây là cuộc ám sát giả, nếu chẳng may anh định bắn vào lốp xe phía sau mà nòng súng bất thần bị hếch lên, viên đạn bay vào trong xe thì nguy to.

-Đúng rồi, anh cho là tôi bắn kém. Vậy thì thôi, cuộc thảo luận giữa anh và tôi đến đây là xong. Yêu cầu anh cho tôi về đường Phra Athit.

-Xin anh tha lỗi. Lòng tôi thành thật, người Thái đều nghĩ sao nói vậy, chứ không hề có ẩn ý gì cả…Vâng, tôi xin chấp thuận kế hoạch của anh. Nhưng còn súng? Tôi sợ không có súng trường hợp với sở thích của anh. Lo quá…vì trong khi Tứ Hung dùng súng tốt Nitro-express đắt nhất và tốt nhất thế giới thì chúng tôi chỉ có thể cung cấp cho anh loại Winchester rẻ tiền gấp 5, gấp 10 lần như vậy.

-Súng tốt mà bắn kém thì cũng vô ích. Vả lại, anh đừng vội khinh súng rẻ tiền. Winchester kiểu 1952, gồm nhiều nòng khác nhau, cỡ đạn 22 từng được coi là súng hữu danh trong làng thiện xạ.

-Thứ Winchester của tôi chỉ rẻ bằng nửa tiền thứ 1952 anh vừa nói. Chẳng biết anh dùng được không?

-Biết rồi, đó là kiểu 75, giá tiền khoảng 80 đô la Mỹ. Súng này rất nhẹ song bắn không đến nỗi tồi. Kiểu 75 này còn tiện nữa, vì nó có ống ngắm xa. Tôi đã bắn nhiều lần bằng kiểu 75: trong số súng săn có ống ngắm xa, nó là thứ ít tiền mà bắn lại dễ, nhanh và rất trúng đích.

Soisuk thở phào:

-Thật may cho tôi. Nếu anh từ chối thì tôi không biết đào đâu ra súng trường tốt nữa.

Xe díp đã về đến ngoại ô Vọng Các. Soisuk ra lệnh cho tài xế đậu trước một tiệm ăn sang trọng. Sau khi xuống xe, hắn dặn:

-Về văn phòng, lấy khẩu súng săn cất trong tủ, cạnh bàn giấy, mang lên đây. Nhớ lấy cả đạn nữa.

Tài xế hỏi:

-Thưa trung tá, tôi phải lại ngay hay là…

Soisuk ném cho tên tài xế một tờ bạc:

-Mày đi ăn rồi tới cũng kịp. Chậm lắm là 12giờ, mày phải có mặt ở đây.

Mặt tươi như hoa nở, tên tài xế nhét tờ bạc vào túi áo. Văn Bình không lấy gì làm sốt sắng khi thấy tiệm ăn mà chàng tưởng là sang trọng với bề ngoài toàn kiếng, bên trong gắn máy điều hòa khí hậu tối tân, đèn ống sáng choang lại bán toàn thức ăn bản xứ. Thực đơn Thái không đến nỗi dở song chàng không tha thiết mấy đối với các món nấu bằng nước dừa. Từ Nam Dương, Phi luật tân, qua Mã Lai và Nam Việt, cơm nấu nước dừa hoặc thịt kho nước dừa là những món thường thấy. Tuy nhiên, người Thái có vẻ mê nước dừa hơn hết. Khí trời đã nóng, người Thái còn ưa ăn ớt, những trái ớt mọi đỏ chói, cay chảy nước mắt.

Sau khi an vị, Soisuk hỏi Văn Bình:

-Anh dùng rượu nhé?

Dĩ nhiên Văn Bình gật đầu. Chàng đinh ninh gọi huýt ky, không ngờ hắn dặn bồi lấy rượu mêkông, một thứ rượu địa phương, na ná như rượu trắng của ta. Mỗi quốc gia có một thứ rượu riêng, khi túng Văn Bình cũng uống rượu trắng, nhưng thú thật là túng đến mấy chàng cũng không uống nổi rượu mêkông. Rượu này với rượu brem của Nam Dương là hai thứ rượu bệt nhất ở Đông Nam Á, còn thua xa những thứ bệt khác như rượu tuba của Phi luật tân và rượu kè của Tích Lan.

Không hiểu sao Văn Bình lại ngồi yên. Có lẽ trong đời nhiều lần chàng đã gây sóng gió về vấn đề rượu nên chàng thử ngoan ngoãn một lần xem sao.

Thật ra chàng đã từng ngoan ngoãn nhiều lần, thèm rượu khô cuống họng mà tìm không ra, hoặc tìm ra mà không dám uống, hoặc khi uống phải trốn kỹ trong phòng tắm. Ông Hoàng cử chàng đi đâu chàng cũng đi, cho dẫu đi xuống âm phủ, đòn phép với Diêm vương, song nếu là đi các nước đạo Hồi là chàng sợ nhất. Vì đạo Hồi cấm rượu. Thánh kinh Coran của đạo Hồi không cho phép tín đồ làm bạn với Lưu Linh.

Khổ nhất là ở Á rập sêuđit. Có lần chàng đã bỏ dở công tác, trèo lên phi cơ đi nơi khác vì mua rượu ở đó còn khó hơn mua thuốc nổ. Luật pháp xứ này rất độc đoán và khắc nghiệt: kẻ nào say rượu ngoài đường lập tức bị bắt và điệu ra nơi công cộng để ăn đòn thừa sống thiếu chết. Các kỹ sư Mỹ trong ngành dầu lửa phải nhập cảng lén lút rượu, ngụy trang làm hóa chất chế biến dầu lửa. Tại A phú Hãn, uống rượu cũng gay go không kém vì chế rượu đã bị cấm, nhập cảng và uống rượu cũng bị cấm nữa. Thậm chí phi cơ ngoại quốc bay trên vùng trời A phú Hãn cũng không được rót rượu cho hành khách…

Hơn một lần, Văn Bình đã bị điêu đứng ở Ấn độ. Quốc gia này rộng mênh mông, tuy có chính quyền trung ương, nhưng luật tiểu bang này khác với luật tiểu bang kia, phong tục còn khác hơn nữa. Tại thủ đô Tân Đề li, rượu tự do, song le tự do không có nghĩa là dám chường mặt ngồi ở nhà hàng mà nhắm. Mỗi lần cơn nghiện kéo lên, Văn Bình phải giấu chai huýt ky trong mình, đóng chặt cửa phòng để uống một mình. Tại Jaipur, Calcutta và Patna, rượu chỉ bị cấm bán và cấm uống một ngày trong tuần. Và ngày nay ở mỗi nơi lại thay đổi.

Bi thảm nhất cho Văn Bình là luật cấm rượu ở Bombay và Madras. Chỉ có dân nghiện rượu được Nhà nước chứng nhận (ôi chao, sự chứng nhận này còn khó hơn là sự chứng nhận tình trạng hợp lệ quân dịch đối với đàn ông sồn sồn ở Sàigòn nữa…), và ngoại nhân được cấp giấy phép uống rượu là được miễn cấm. Lần ấy, Văn Bình phải xin sở Du lịch Ấn giấy phép và giấy phép này được ghi số hẳn hòi vào sổ thông hành.

Nhưng có giấy phép không có nghĩa là muốn uống bao nhiêu thì uống như trong các sì nách ba ở Sàigòn. Một tháng chỉ được mua 4 chai rượu –vâng, đúng 4 chai- tại tiệm rượu của Nhà nước, với giá tiền cắt cổ, và chỉ được thưởng thức sau cửa khóa chặt. Văn Bình phải vận dụng xấp tiền đô la dầy cộm một cách rộng rãi mới nhờ được các chú bồi phòng tinh quái tiếp tế huýt ky thường xuyên cho chàng.

-Uống đi anh, rượu mêkông ngon lắm…Anh chưa uống mêkông bao giờ, phải không? Ồ, nhiều người ngoại quốc cũng có thành kiến chê rượu Thái như anh. Nhưng sau khi nhắp ly thứ nhất thì đòi ngay ly thứ hai. Anh nếm qua rồi sẽ thấy tôi nói không sai.

Văn Bình nhăn mặt làm một hơi ba ly mêkông đầy ắp. Rượu chỉ có mùi cay nhức đầu chứ chẳng thơm ngon gì hết. Song chàng còn bận nghĩ đến công việc sắp làm, một công việc bề ngoài phẳng lặng và chán ngấy nhưng bên trong lại sôi nổi và lôi cuốn.

Văn Bình uống rượu không ngửi thấy mùi vị. Chàng ăn cơm cũng vậy, chốc chốc chàng lại vén tay áo coi giờ. Soisuk cười:

-Người ta bảo anh là không khi nào sốt ruột. Vậy mà cứ 5 phút anh lại nhìn đồng hồ một lần. Anh lo kế hoạch của mình không thành, phải không? Chẳng có gì đáng lo cả. Một lần nữa, tôi cần nhắc lại với anh rằng đây là vụ ám sát giả, tôi lại là nhân viên an ninh cao cấp. Tôi dặn tài xế chờ anh ở khúc đường rẽ, gần tòa nhà ba tầng. Bắn xong, thừa lúc lộn xộn anh sẽ nhảy lên xe, về trung tâm thành phố. Chúng mình sẽ gặp nhau tại đường Phra Athit.

Soisuk trả tiền xong thì tài xế mang xe lại. Vừa đúng 12 giờ trưa.

Chuyến đi lên phi trường Don Muong diễn ra một cách bình thường. Tài xế đến gần phi trường, đậu lại cho Soisuk xuống, rồi quay đầu xe lái chở Văn Bình vào con đường nhỏ gồ ghề. Tòa nhà quét vôi trắng đứng sừng sững dưới ánh mặt trời xế trưa gay gắt. Theo lời Soisuk, đó là ngôi nhà mát của một triệu phú người Tàu ở Vọng Các. Một năm chủ nhân chỉ đến ở ba, bốn tuần lễ. Thời gian còn lại, ngôi nhà được bỏ trống, có một gia đình canh gác. Gia đình này gồm một đôi vợ chồng già trên 60 và một đứa con gái gần 20 còn son giá.

Văn Bình dặn tài xế luồn xe vào dưới một rặng cây um tùm, rồi tắt máy chờ. Chiếc díp cảnh sát được che kín bằng vải dầu phía sau nên Văn Bình có thể ngồi trong xe mà không sợ người lạ nhìn thấy. Trong khi tài xế ngồi bệt dưới gốc cây nhẩn nha hút thuốc lá giết thời giờ thì Văn Bình tháo khẩu súng săn Winchester ra xem xét.

Đối với người bắn giỏi và quen mọi kiểu súng như chàng thì tháo ráp khẩu Winchester chỉ là trò chơi trẻ con. Chàng quan sát tỉ mỉ mọi bộ phận của khẩu súng, ghé nòng súng vào mũi ngửi, kiểm điểm cẩn thận ống ngắm, cò súng và đạn dược.

Bỗng nhiên Văn Bình mỉm cười.

Còn 15 phút đầy 1 giờ. Dưới gốc cây, tên tài xế đã hút hết điếu thuốc thứ ba. Hắn ngẩng đầu lên mỉm cười với chàng. Có lẽ hắn tưởng chàng mỉm cười với hắn.

Kim đồng hồ chạy từ từ. Trong máy vô tuyến, tiếng nói quen thuộc của Soisuk vẳng ra:

-Còn 5 phút nữa, chỉ còn 5 phút nữa. Anh đã sửa soạn xong cả chưa?

Văn Bình đáp gọn:

-Rồi.

-Cẩn thận nhé!

-Anh đừng lo.

-Hừ…đừng lo. Nếu trật ra ngoài thì chúng mình hết đời. Khi đoàn xe bắt đầu rời phi cảng, tôi sẽ gọi điện thoại báo tin trước cho anh chuẩn bị. Anh cần gì nữa không?

-Không.

Văn Bình gác khẩu súng trường trên băng rồi nhảy xuống đất. Chỉ còn 5 phút nữa, chàng phải hành động thật mau. Tên tài xế đang mỉm cười vui vẻ bỗng khựng lại. Nụ cười thân thiện vụt tắc. Hắn đứng phắt dậy.

Nhưng Văn Bình đã đến gần hắn. Vẻ mặt tái mét, hắn cho tay vào túi lấy súng. Song tài nghệ của hắn chỉ là trò đùa đối với Văn Bình. Trong chớp mắt, chàng đã vươn tay đoạt súng, đồng thời điểm huyệt ở xương quai xanh. Tay chân hắn bủn rủn, hắn cảm thấy đau nhói như hàng chục mũi dao nhọn đang xoáy sâu vào da thịt.

Văn Bình gằn giọng:

-Hừ…mày chột dạ, phải không? Muốn khỏi chết thì khai ra. Viên đạn trong nòng súng Wincester là viên đạn gì?

Tên tài xế ấp úng:

-Thưa…đạn chống chiến xa.

Văn Bình tặng thêm một phát atêmi vào huyệt nách. Lần này nạn nhân rú lên một tiếng thảm thiết. Vai hắn như bị ai giật phăng ra khỏi người, tim phổi hắn như bị bóp bẹp. Văn Bình hất hàm:

-Nói đi.

Tên tài xế thều thào:

-Thưa …đó là đạn bom.

-Nghĩa là khi lảy cò thì viên đạn sẽ biến thành trái bom, phát nổ làm người bắn tan xác…

-Thưa không. Người bắn sẽ không việc gì. Tôi muốn nói là viên đạn trúng vào bất cứ chiếc xe nào trong đoàn công-voa sẽ làm nhiều người chết.

-Sau khi tao bắn, mày sẽ làm gì?

-Thưa…tôi chỉ là nhân viên cấp dưới. Ông tha mạng cho tôi, tôi xin khai hết.

-Thì khai nhanh lên.

-Sau khi ông bắn, tôi sẽ lén đến bên ông phóng mũi tên thuốc mê vào lưng ông.

Nói đoạn hắn lấy trong túi ra một khẩu súng tí hon, nhỏ bằng nửa khẩu súng 6.35 của phụ nữ. Văn Bình đã dùng qua loại súng bắn tên thép này. Nó có thể bắn tên mê hoặc tên thuốc độc.

-Rồi mày lái xe đến chỗ hẹn với Soisuk?

-Vâng.

-Soisuk đợi mày ở đâu?

-Thưa, cách đây nửa cây số.

-Vậy Soisuk làm cách nào để gọi điện thoại vô tuyến cho tao được khi thượng nghị sĩ Rôbin lên xe rời phi cảng.

-Một nhân viên túc trực ở phi cảng báo tin bằng tín hiệu. Hắn bấm nút táp-lô trên máy nhận tin của Soisuk được bật cháy. Soisuk sẽ điện thoại cho ông.

-Gớm thật! Bọn mày tưởng bở qua mặt tao dễ dàng …

-Thưa, tôi chỉ là nhân viên cấp dưới…

-Đừng nói nữa, nhàm tai lắm. Có phải khi tao bị bắn tên thuốc mê, ngã xuống thì lực lượng an ninh sẽ đến bắt tao, phải không?

-Thưa ông, vâng.

Văn Bình nhìn đồng hồ:

-Soisuk sắp gọi lại. Nếu mày muốn giữ nguyên xương thịt để về hú hí với vợ con thì không được hé răng. Mày mở miệng là tao giết chết.

-Thưa, ông nhất định tha tôi chứ?

-Dĩ nhiên. Giết hạng người như mày chỉ tổ bẩn tay.

-Xin ông giữ lời hứa cho. Tôi cũng là nhân viên công an. Vì tiền lương quá ít ỏi, không đủ nuôi gia đình, tôi phải làm thêm.

-Biết rồi.

Văn Bình khoát tay ra lệnh im. Vì Soisuk gọi điện thoại:

-Alô, đoàn công-voa sắp sửa chuyển bánh. Anh nghe rõ lời tôi nói không?

Văn Bình đáp:

-Nghe rõ, đoàn công-voa sắp chuyển bánh.

-Tốt lắm. Chỉ độ 3, 4 phút nữa là tới chỗ anh. Nhớ kỹ nhé, cái xe thứ ba, sau xe díp cảnh sát dẫn đầu. Anh có thể nhìn thấy dễ dàng: xe Mercédès 600, loại 6 cửa, sơn đen. Anh hãy nhắm bắn vào lốp sau. Anh nghe rõ chưa, lặp lại đi.

-Xe Mercédès 600, loại 6 cửa, xe thứ ba, sau xe díp cảnh sát dẫn đầu. Bắn vào lốp sau.

-Ráng lên. Lát nữa chúng mình sẽ uống rượu ăn mừng. Hẹn anh tại đường Phra Athit.

-Cám ơn anh. Anh cứ tin ở tôi.

Điện đàm tắt. Thế là hết. Văn Bình tiếc nuối, nhìn cái máy điện thoại tối tân. Loại máy này được gắn dụng cụ phá tuyến an toàn, ngăn không cho người ngoài nghe được. Chỉ có thủ tướng, bộ trưởng hoặc tổng giám đốc hãng buôn lớn mới dám xài dụng cụ phá tuyến. Vì mỗi cái đắt từ một đến ba ngàn đô la. Bộ máy điện thoại của Soisuk trị giá trên năm ngàn đô la. Trời ơi, năm ngàn đô la là giá tiền chiếc Cađilắc thượng hạng ở Hoa Kỳ…

Văn Bình mỉm cười độ lượng trước vẻ mặt sợ sệt pha lẫn ngơ ngác của tên tài xế. Lúc nói chuyện với Soisuk, chàng cố ý quay lưng lại, tạo cơ hội cho tên tài xế phản thùng. Chàng muốn thử xem hắn thành thật hay trí trá. Dầu hắn dùng súng, chàng cũng vẫn khuất phục được hắn dễ dàng. Song le hắn chẳng làm gì hết. Hắn đứng cách chàng hai thước, tay chân vẫn còn run cầm cập.

Văn Bình cầm khẩu tiểu liên M-16 của tên tài xế, nhấc nhấc trên tay. Hắn hỏi chàng:

-Ông định bắn bằng súng này?

-Ừ.

-Xa quá, lại thiếu ống ngắm, sợ không trúng.

-Anh yên tâm. Tôi không bắn trúng anh đâu.

Tên tài xế run thêm:

-Ông nói đùa mà tôi cảm thấy nhột quá…Ông đừng quên lời hứa nhé!

Văn Bình xoa đầu hắn như thày giáo xoa đầu cậu học trò lớp sơ đẳng:

-Thôi đừng sợ nữa. Trèo lên xe đi.

Văn Bình đặt khẩu tiểu liên ngang đùi. Trong chốc lát, chàng nghe tiếng tu-huýt cảnh sát rồi tiếng xe hơi chạy rầm rầm.

Trời cao và trong vắt, không gợn mây. Ánh nắng xế trưa chiếu xuống cánh đồng rộng mênh mông. Con đường nhựa từ phi trường Don Muong về trung tâm thành phố trải dài một màu tím sẫm.

Ngồi trên xe, Văn Bình thấy rõ chiếc díp cảnh sát sơn xanh mở đường, vừa từ đoạn đường rẽ vọt ra. Chàng nâng khẩu súng lên. Chàng thấy rõ mồn một chiếc Mercédès Pullman đang phóng nhanh như tên bắn

Đoàng, đoàng…

Hai viên đạn bay khỏi nòng súng M-16. Từ xa, Văn Bình thấy chiếc Mercédès loạng choạng trong một vài giây rồi đảo sang bên kia đường.

Chàng quát tài xế:

-Lái ngay về gặp Soisuk.

Kế hoạch của Soisuk đã được tính toán kỹ lưỡng. Tài xế không trở ra bằng đường cũ mà là lái sâu vào bên trong và men theo một lối đi bằng phẳng để trở ra đại lộ. Đoàn công-voa đã dừng lại. Tiếng síp-lê, tiếng thắng xe kêu vang một góc trời.

Tài xế vẫn để số 2 phóng miết.

Đến một đường hẻm, hắn giảm tốc độ rồi lái nhanh vào. Văn Bình hỏi:

-Soisuk ở đâu?

Tài xế đáp không ra hơi:

-Trong biệt thự ở cuối hẻm.

Văn Bình đập vào cánh tay hắn:

-Đậu lại.

Hắn giật mình:

-Thưa ông, đậu lại?

-Ừ, đậu lại. Để tôi vào một mình.

Tên tài xế suýt soa:

-Thành kính cảm ơn ông. Ông vào một mình là đúng vì nếu có tôi, Soisuk sẽ giết chết tôi.

Văn Bình lặng thinh. Chàng cho tài xế xuống, không phải vì thương hắn mà vì sợ Soisuk nhìn thấy chàng. Xe chạy nhanh, chàng cầm lái, Soisuk sẽ tưởng lầm là tài xế.

Tuy nhiên, Văn Bình chỉ có thể tha giết chứ không thể cho tên tài xế được tự do, ít nhất là trong lúc này. Hắn khúm núm nhảy xuống, không thể ngờ được rằng Văn Bình vung bàn tay phải ra, quạt nhẹ vào huyệt sau gáy của hắn. Hắn nhào vào bụi cây um tùm. Trời xế trưa, tứ phía vắng tanh, Văn Bình không sợ lộ. Nhưng sau một giây suy nghĩ chàng lại bồng khối thịt bất động lên xe, đặt nằm gọn ở băng sau. Trong vòng nửa giờ nữa, hắn mới có hy vọng hồi tỉnh. Khi ấy, hắn muốn đi đâu tùy ý.

Căn nhà của Soisuk thuộc loại biệt thự trệt bằng gỗ, mái cao lêu nghêu, nằm giữa một khu vườn rộng trồng toàn cây ăn trái mà Văn Bình biết là sầu riêng, được bao bọc bằng hàng rào dâm bụt cao gần đầu người. Bề ngoài, căn nhà có vẻ hiền hậu, như thể chủ nhân thích sống ẩn dật, với hai cánh cổng gỗ sơn trắng đóng im ỉm.

Chàng lái xe đến sát cửa thì đậu lại. Nhìn qua kiếng chắn gió, chàng thấy chốt cửa không cài. Đó là điều may vì nếu chốt cửa bị cài, chàng phải thân chinh xuống mở. Soisuk đứng trong nhà sẽ nhận diện được chàng dễ dàng.

Văn Bình tông xe vào cửa. Hai cánh cửa từ từ dạt ra. Chàng phóng xe díp vào trong sân, vòng qua một hồ nước khá lớn.

Cửa phòng khách được mở rộng. Soisuk bước ra ngoài bao lơn. Văn Bình thắng gấp, xe díp đứng khựng lại. Soisuk thấy chàng thì đã muộn. Chàng đã phi thân từ xe díp qua lan can lên bao lơn. Soisuk vội lùi lại, toan đóng cửa song Văn Bình đã lao đầu vào người hắn. Hắn lách sang bên không kịp nên bị xô ngã vào trong phòng.

Chàng đinh ninh hắn phải bất tỉnh vì sức húc bất thần và mạnh mẽ của chàng. Nhưng hắn đã lồm cồm bò dậy, và nhanh như điện khẩu súng đeo ở thắt lưng tuột vào bàn tay hắn.

Không cho hắn có thời giờ xử dụng võ khí, Văn Bình tung ngọn cước chân trái. Chàng ra đòn thần tốc, Soisuk cũng tránh đòn thần tốc song khẩu súng vẫn bị đánh rơi xuống nền nhà.

Đó là một gian phòng khá rộng, trải thảm ni-lông dầy, đồ đạc bày biện đơn sơ nhưng sang trọng chứng tỏ Soisuk là người biết ăn chơi đúng điệu. Trên tường, đối diện cửa ra vào là hai thanh kiếm ngắn Mã Lai, bắt tréo nhau thành hình chữ X, lưỡi tuốt ra khỏi vỏ sáng loáng. Loại kiếm này rất bén, có thể chém sắt thành bùn. Tục truyền người Mã Lai rèn một cặp kiếm ngắn phải mấy đúng 12 tháng, để luyện cho thép có đặc tính khác thường, có thể uốn cong mềm mại mà lại có thể biến thành cứng rắn, búa tạ đập không mẻ.

Bị rớt súng, Soisuk vội xuống tấn chờ đợi. Mặt hắn vẫn không lộ vẻ sợ hãi mặc dầu tròng mắt hắn hơi thay đổi, chứng tỏ nội tâm đang bấn loạn dữ dội.

Văn Bình chống nạnh cười nhạt:

-Anh không dè tôi còn sống để trở về đây, phải không?

Soisuk làm thinh. Văn Bình nhún vai:

-Uổng quá, nếu anh khôn ngoan chút nữa thì giờ này tôi đã nằm trong nhà lao cảnh sát Thái. Các thông tín viên đã đánh điện rầm rầm đi khắp thế giới là mật vụ Nam Việt toa rập với CIA để ám sát thượng nghị sĩ « bồ câu »…Hừ, anh đã thua tôi, anh còn đợi gì mà chưa đầu hàng để được chu toàn mạng sống.

Soisuk rít lên:

-Anh đừng vội lạc quan. Trong giây phút, nhân viên an ninh sẽ đến đây đón tôi. Anh đừng quên tôi là Soisuk, trung tá Soisuk, yếu nhân cảnh sát Vọng Các. Tôi có quyền bắt anh, và nếu cần có thể bắn chết anh khỏi cần khai báo.

-Còn lâu, anh Soisuk ơi, còn lâu anh mới bắt được tôi hoặc giết được tôi.

-Vậy anh chịu khó chờ một lát.

-Tôi có đủ kiên nhẫn để chờ đến sáng mai, nhưng có lẽ anh nên tiết kiệm thời giờ thì hơn vì trò bịp của anh đã bị lòi đuôi. Anh không phải là trung tá Soisuk.

-Ha, ha…tôi không phải là trung tá Soisuk! Còn gì nữa, anh cứ nói tiếp.

-Anh không phải là Soisuk vì Soisuk là bạn của tôi. Tôi có nhiều bạn ở Thái. Tôi đã ăn với Soisuk, chơi với Soisuk, anh hiểu chưa? Anh giống Soisuk, nhưng chỉ giống đối với người lạ. Tôi đã biết anh là Soisuk giả mạo ngay sau khi gặp anh tại đường Phra Athit. Tôi chưa muốn lột mặt nạ anh là để tạo cho anh cơ hội đưa tôi vào cạm bẫy. Rốt cuộc, người bị lừa không phải là tôi. Mà là anh.

Soisuk cười gằn:

-Đúng, hoan hô anh hết mình. Tôi không phải là Soisuk. Soisuk thiệt thụ đang bị trói gô trong hầm kín. Giữa kẻ giang hồ với nhau, tôi cũng chẳng giấu anh làm gì. Tôi là nhân viên Quốc tế Tình báo Sở. Chúng tôi bố trí lôi anh vào tròng. Nếu anh bắn xe hơi của Rôbin, chúng tôi sẽ thu hoạch được một thắng lợi chính trị lớn lao. Giờ đây, ván cờ đã đổi khác. Anh đã tra khảo nhân viên của tôi để khám phá ra căn nhà này. Đây là trụ sở chìm của Tình báo Sở. Anh đã vào đây thì không thể nào thoát ra được nữa.

Văn Bình mím môi một cách khinh bỉ:

-Tôi không tin.

-Anh không tin nhưng rồi phải tin. Phiền anh quay lại và sẽ thấy tôi nói đúng.

Văn Bình chưa kịp đáp thì sau lưng có tiếng đạn nhảy vào nòng súng lách cách. Chàng đứng nghiêng một bên và liếc thấy một khẩu tiểu liên sô viết đang chĩa vào người chàng. Kẻ cầm súng là một người Thái đen chùi chũi, trán hói vài sợi tóc lơ thơ trên cái đầu tròn như hòn bi ve, mặc toàn đồ đen. Ngón tay của hắn hườm sẵn trên cò, Văn Bình cử động nhẹ là cả băng đạn 9 li sẽ găm sâu vào thịt.

Soisuk ra lệnh cho tên thuộc viên:

-Mày đưa súng cho tao, rồi lục người nó xem có võ khí không. Cẩn thận đấy, nó rất giỏi võ, nó tóm được mày thì nguy to.

Tên mặc đồ đen đưa khẩu súng cho Soisuk. Hắn đã khôn ngoan cầm súng hai tay, và trao bá súng trước, nòng vẫn không rời Văn Bình nửa phân. Nhưng hắn không biết rằng Văn Bình là người có thể khai thác một cái nháy mắt hoặc hắt hơi của đối phương để xoay ngược thế cờ, từ bại thành thắng. Hắn lại không biết rằng trong vòng ba thước Văn Bình có thể tung cước. Nếu chàng đá không trúng mục phiêu thì ngọn gió dữ dội do ngọn cước gây ra có thể làm đối phương hồn phi phách tán

Vì vậy, hắn vừa đặt khẩu tiểu liên vào tay Soisuk thì Văn Bình phản công liền. Soisuk đã kịp thời bóp cò song loạt đạn đầu tiên bị trệch ra ngoài, và cắm vào ghế xa-lông. Trong khi ấy, bàn chân trái của Văn Bình đã hất nòng súng ra khỏi tay Soisuk. Như bị ai tung lên trần nhà, khẩu súng bay vọt lên cao trước khi rớt xuống đất. Ngọn cước thứ hai của Văn Bình quét tên mặc đồ đen rạp vào chân tường.

Trận chiến trở lại như cũ, cả Soisuk lẫn Văn Bình đều tay không. Tuy hai lần bị đánh rớt súng trong chớp nhoáng, Soisuk vẫn không hoảng sợ. Hắn chỉ tỏ vẻ thận trọng hơn trước, xuống tấn kiên cố để phòng thủ, đồng thời thối luôn hai bộ hầu tránh cước pháp của Văn Bình.

Văn Bình tiến lên. Soisuk lùi lại. Chàng nhận thấy hắn thoái đúng phương pháp và bình tĩnh, nghĩa là hắn không đến nỗi kém cỏi về võ thuật. Nếu không đủ tài đấu ngang ngửa với chàng thì ít ra cũng cầm cự được một vài hiệp.

Chàng lại tiến lên. Hắn lại lùi lại. Văn Bình có lối đánh xa, thích hợp trong trận song đấu mà đối phương tiếp tục lùi. Song chàng chưa xử dụng vội. Chàng hừ một tiếng rồi nói:

-Anh đừng kéo dài thời giờ nữa…Tôi biết là đồng lõa của anh sắp đến. Đông người càng vui, phải không anh?

Mặt Soisuk đỏ bừng. Văn Bình đã nói đúng gan ruột hắn. Hắn biết không có hy vọng cầm cự nên tìm cách kéo dài thời giờ, đợi đồng bọn đến tiếp cứu. Lời nói của Văn Bình làm hắn vừa giận, vừa thẹn. Văn Bình còn trêu tức thêm:

-Anh học võ đã lâu chưa? Tại sao anh xuống tấn lỏng lẻo quá, tôi chỉ hất nhẹ là anh mất mạng.

Chàng tung cánh tay trái ra để dò đường. Nhanh như cắt, Soisuk chụp lấy, vận công để bóp bẹp ngón tay của chàng. Trông cách bóp ngón tay của hắn, chàng biết hắn đã am tường thuật cầm nã thủ. Nếu là ngón tay thiếu luyện tập thì ngay trong giây đồng hồ đầu tiên đã bị kẹp nát. Soisuk không dè Văn Bình lại là võ sĩ có trảo lực phi thường. Kềm sắt kẹp ngón tay chàng cũng không suy suyển huống hồ là bàn tay người. Vì vậy hắn chưa kịp vận công thì chàng đã lắc nhẹ một cái, bàn tay chàng tuột khỏi bàn tay hắn.

Soisuk cấp tốc bước xéo tới, khoa bàn tay chặt vào ấn đường, nghĩa là khoảng giữa trán và mũi của Văn Bình. Đòn này là đòn chết trong Thiếu Lâm quyền. Văn Bình nghiêng đầu tránh đòn, tức khắc Soisuk lại bắt lấy bàn tay trái của chàng và tái diễn tấn trò kẹp ngón.

Lần này chàng không gỡ thoát nữa. Chàng cần biểu diễn trảo lực cho hắn giật mình. Chàng cố tình hớ hênh để hai ngón tay của chàng bị bẻ trẹo. Bị rơi vào thế này phải tung mình nhảy lên cao hoặc luồn xuống, gánh địch thủ lên vai quật ngã mới giải được đòn, bằng không ngón tay sẽ nát ngướu.

Nhưng Văn Bình chỉ đứng chịu trận. Soisuk thở phì phì, khói trắng từ lỗ mũi tuôn ra. Hắn đang vận hết chân khí vào bàn tay. Mặt hắn đỏ gay, bồ hôi chảy đầm đìa trên trán. Hắn quát lên một tiếng. Hắn đinh ninh Văn Bình phải đầu hàng vô điều kiện. Song Văn Bình vẫn trơ như đá vững như đồng. Hai ngón tay của chàng như được đúc bằng thép cứng, Soisuk bóp mãi vẫn không suy suyển. Chờ cho hắn mệt lử, chàng mới từ từ rút ra. Soisuk ôm bụng lùi lại mấy bước như người bị đòn nặng vào đan điền.

Văn Bình biết rõ nguyên nhân của cơn đau bất thần và dữ dội đang hành hạ Soisuk. Vận chân khí cũng như cho giòng nước chảy vào chỗ trũng, nếu sức chứa quá ít, nước lại quá nhiều thì xảy ra lụt. Nhưng nước chảy ra biển thì một chục, một trăm con sông như sông Dương Tử cũng chỉ là vô nghĩa. Văn Bình có tài phân tán chân khí của đối phương nên Soisuk càng vận công mạnh đến đâu thì càng mất nhiều đến đấy. Và đến khi chàng rút ngón tay hắn kiệt lực như thể con sông cạn nước, lòng sông đang nứt nẻ dưới ánh mặt trời mùa hạ thiêu đốt.

Hạ hỏa bốc lên ngùn ngụt làm Soisuk tối tăm mày mặt. Hắn rên khừ khừ:

-Đau quá. Trời ơi!

Văn Bình mỉm cười:

-Anh bị đau ở đâu?

Bồ hôi bắt đầu ra đầy cổ, Soisuk thều thào:

-Anh giỏi hơn tôi nhiều lắm…Tôi đã bị mắc mưu anh…Tim phổi tôi như thể bị nướng trên bếp lửa. Tội nghiệp tôi quá, anh làm ơn cho tôi hớp nước.

Mạch máu của Soisuk đang căng thẳng tột độ, tim hắn đập mạnh đến gần hai trăm một phút. Nếu hạ hỏa bốc cả lên đầu các tế bào của thần kinh hệ sẽ bị tê liệt. Hắn cảm thấy khát nước ghê gớm song hắn uống bao nhiêu cũng vô ích.

Vì chân khí đã cạn, hắn chẳng còn sống được bao lâu nữa. Văn Bình có thể cứu mạng cho hắn bằng phương pháp điểm huyệt hồi sinh. Song chàng chỉ khoanh tay nhìn hắn. Không phải là chàng tàn nhẫn, muốn nhìn hắn chết nhưng vì hắn đã phí hết tâm lực, nếu muốn cứu hắn chàng phải mất nhiều thời giờ, và dầu thoát chết, hắn sẽ trở thành tàn phế. Cơ thể hạ hỏa sẽ làm hắn tê liệt tứ chi, nhẹ cũng phải mù mắt hoặc điên dại. Tốt hơn hết là để hắn chết…

Soisuk rên rỉ:

-Anh cho tôi hớp nước…

Văn Bình từ chối:

-Anh không nên uống nước. Vì uống nước sẽ đau đớn thêm. Thôi, anh đừng nói nữa. Làm cái nghề như anh và tôi sống chết là chuyện quá thường.

Soisuk muốn nói mà lưỡi đã líu lại. Hắn ngồi nhỏm dậy rồi ngã vật xuống, hai mắt vẫn trợn trừng. Nhiều tia máu tươi trào ra lỗ tai và lỗ mũi.

Hắn lịm đi luôn.

Văn Bình ra cửa sổ đứng chờ. Chàng không không phải chờ lâu vì chưa đầy ba phút sau có tiếng máy xe hơi ngoài đường hẻm. Một chiếc Mazda đua xinh xắn từ từ chạy vào trong vườn.

Chàng không cần nhìn ra, vì chàng biết người lái xe Mazda là ai. Từ mấy ngày nay, chàng vẫn mong chờ giây phút xuất đầu lộ diện của người ấy.

Xe tắt máy. Tiếng giày đế mỏng dẫm nhẹ ngoài bao lơn. Và một bàn tay nõn nà mở cửa.

Một thiếu phụ tuyệt đẹp bước vào. Thấy Văn Bình, nàng vội che mặt rú lên một tiếng:

-Trời đất ơi!

Văn Bình cười tươi tắn:

-Chào em. Chào cô thày bói tài nghệ cao cường Prakun của Quốc tế Tình báo Sở.

Prakun đứng trân trân ở giữa nhà. Mặt nàng tái dần, tái dần, tay chân luống cuống như thể nàng sắp lên cơn động kinh. Văn Bình vội đỡ nàng rồi dìu lại ghế sô-pha:

-Em mệt ư?

Prakun ngẩng đầu lên, giọng bỗng nhiên ráo hoảnh:

-Em đã thất trận rồi, anh là anh hùng chiến thắng. Em không cầu xin sự độ lượng của anh đâu. Nếu anh còn chút tình nghĩa với em thì xin anh tặng cho em một viên đạn vào giữa trái tim.

Văn Bình đi vòng ra sau ghế, quàng cánh tay vào bờ vai tròn trĩnh của nàng:

-Từ xưa đến nay anh chưa hạ sát đàn bà, nhất là đàn bà đẹp, bao giờ.

-Anh đừng mã thượng vô ích. Nếu anh không giết em thì lát nữa em cũng tìm cách giết anh.

-Tại sao?

-Tại chúng mình là nhân viên của hai cơ quan gián điệp cừu địch, không đội trời chung.

Văn Bình hôn nhẹ vào má Prakun:

-Về nhiệm vụ nghề nghiệp, có lẽ hiện nay chúng ta là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng nhiệm vụ nghề nghiệp chỉ là một phần nhỏ của đời người. Tại sao em không nhắc đến những phút thần tiên của chúng mình, mà chỉ nhắc đến giết chóc?

Prakun thở dài:

-Em đã cảnh cáo trước rằng anh là một đối thủ cực kỳ nguy hiểm mà họ không nghe. Giờ đây họ mới biết thì đã quá muộn.

-Họ là ai?

-Như anh đã biết, họ là Tình báo Sở. Họ đinh ninh chuyến này anh phải chết, ai ngờ…

-Anh còn sống đến phút này là nhờ em.

-Nhờ em?

-Phải, nhờ em giới thiệu Soisuk cho anh. Một vụ gián điệp khác nào bộ máy điện tử, chỉ hư một mối hàn, lỏng một đầu giây, hoặc vướng vài ba hột bụi là sẽ bị trục trặc. Tình báo Sở đã bố trí hết sức chu đáo, song không thể nào biết rằng anh và Soisuk là bạn. Ai cũng cho anh là kẻ ham chơi, ngày đêm miệt mài trong xóm yên hoa, nhưng chính vì nếp sống bê tha ấy mà anh quen Soisuk. Đêm ấy, anh la cà đến một câu lạc bộ thoát y vũ gần lữ quán Rama. Cô gái nhảy có thân hình quá đẹp nên mọi người say mê. Soisuk đang ngồi tán gẫu với nàng thì anh lò dò tới. Anh thường có lối chơi trèo đáng ghét như vậy. Chẳng biết anh nói gì mà Soisuk nổi nóng và rút súng ra bắn anh. Song hắn chưa kịp lảy cò thì anh tống cho một quả đấm lăn vào góc tường, gần năm phút sau mới dậy được. Đám vệ sĩ của Soisuk ào vào định làm thịt anh nhưng rốt cuộc cả bọn bị anh làm thịt. Nhân vụ đấm đá này anh biết mặt Soisuk. Nhân viên Tình báo Sở đã hóa trang bằng mặt nạ cao su khá giống Soisuk song không lừa được anh. Soisuk là kẻ ham chơi nhưng lại kém tài uống rượu. Trong đời hắn ghét nhất rượu mêkông bản xứ. Nếu uống, hắn phải uống sâm-banh Mercier. Vậy mà trưa nay mời anh đi dùng cơm, hắn lại kêu rượu mêkông. Khác nào hắn tự thú nhận rằng hắn là Soisuk giả hiệu. Anh hỏi em thật nhé, Soisuk giám đốc cảnh sát hiện ở đâu?

-Dưới sông Chao Phya.

-Cũng như Ximai.

-Vâng, cũng như Xiami.

-Đừng đòn phép nữa, em Prakun ơi! Vì hơn ai hết, em đã biết Ximai là cộng sự viên của em, của Tình báo Sở. Sợ anh bắt Ximai tra khảo, phăng ra vai trò hàng hai của em nên em đã báo tin cho họ đến khách sạn trước anh và tìm cách hại anh. Nếu anh không lầm, Ximai đang còn sống, sống nhăn răng trong một căn phòng gắn máy lạnh của Tình báo Sở.

Prakun nín lặng, cúi gằm mặt xuống. Lát sau nàng lại thở dài:

-Anh đã biết rõ tất cả rồi còn gì. Phải, Ximai đang còn sống. Nhưng anh chớ nên mừng vội vì em sẽ không khai. Cho dẫu anh tra tấn tàn bạo em cũng sẽ nhất định không khai.

Văn Bình vuốt tóc nàng:

-Ồ, anh sẽ không bao giờ tra tấn em, và anh cũng không muốn bắt em khai gì cả.

Chàng đứng thẳng dậy, tay thọc túi quần:

-Nào, chúng mình đi.

-Đi đâu? Nếu anh giết em thì giết ở đây êm thắm hơn.

-Bậy nào, anh muốn mời em đi chơi với anh một vòng cho mát. Căn nhà này hướng tây nhiều nắng quá…Đi chơi xong, nếu em không phản đối, anh sẽ mời em về …một tổ ấm để chúng mình uống rượu, nghe nhạc nhẹ, và quên hết sự đời.

-Nghĩa là anh không giết em?

-Hừ, giết em thì lát nữa, đêm nay, đêm mai anh sẽ ngủ với ai?

Prakun trố mắt nhìn Văn Bình. Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên một cách thành thật. Chàng cười xòa, khoác tay nàng dẫn ra bao lơn. Tên nhân viên của Soisuk giả hiệu vừa nhỏm dậy, nhìn quanh quất, mặt đầy vẻ sợ hãi. Văn Bình quạt một atêmi trời giáng vào huyệt nhiếp nhu cốt ở màng tang. Nạn nhân ngã nhào xuống giãy một cái thật mạnh rồi tắt thở.

Văn Bình mỉm miệng cười khoan khoái như người vừa thưởng thức một món ăn ngon Chàng lững thững ra xe. Prakun bước theo chàng như kẻ mất hồn.