Chương 508 Lòng thiếp chàng đã hiểu (1)
Nam Sào hồ, Ngân Bình sơn.
Hạ Tầm cùng Mính Nhi đứng ở dưới một phương đá lớn màu trắng như bạc, hình như lọ hoa, ngắm nhìn nước Sào hồ van khoảnh sóng biếc.
Sóng biếc bao hàm xa, hết tầm mắt trời nước không có ranh giới. Một mạch núi xanh, mây quấn sương mù quấn, tựa như tiên cảnh. Vây quanh chín ngọn núi bức bình phong bạc, hình dáng như sư tử, chín con sư tử ôm bình bạc, phong cảnh đẹp đến cực hạn, tiểu mĩ nhân bên người Hạ Tầm cũng đẹp đến cực hạn. Hôm nay chính là đến dạo chơi phong
cảnh, Hạ Tầm một thân bào phục công tử cùng Mính Nhi một thân nữ cung trang, trai tài gái sắc, quần anh tụ hội.
Dưới núi, bên hồ nước, một đội ngũ chuẩn bị xong xuôi, đã giơ cao cờ lớn chữ Lý lên thuyền xuất phát, bọn họ dựa theo Hạ Tầm phân phó, thuận theo đi về phía Đông này, qua Trường Giang để đến Chiết Đông, tiếp quản chiến hạm quan hải vệ (bảo vệ biển) Chiết Đông, Thái Thương vệ, đồng thời triều đình khẩn cấp chế tạo ra chiến hạm cũng cần cùng cấp cho bọn hắn, do Song Tự vệ phối hợp, trước tiên ở gần biển quen thuộc hải chiến.
Mính Nhi cười than nói: “Dưới cái này, Lý Dật Phong coi như là đem mạng bán cho ngươi rồi!”
Hạ Tầm hắc hắc cười nói; “Cũng không tính, nhiều nhất là thưởng thức lẫn nhau mà thôi. Một lần này, ta không phải nghĩ một đằng nói một nẻo, đối với Lý Dật Phong và hạm đội của hắn, ta là thật mười phần thưởng thức, mài giũa một phen, ta tin tưởng hạm đội của hắn thật có thể trở thành hạm đội mạnh nhất Đại Minh ta. Tên Lý Dật Phong này, không đơn giản!”
“Ngươi càng không đơn giản!”
Mính Nhi mắt cười trong vắt, ôn nhu nói: “Hắn có thể nắm binh, ngươi lại có thể nắm người, có thể dăm ba câu, đem viên đại tướng này chụp đến dưới trướng, chẳng lẽ không phải không tồi sao?”
Hạ Tầm nói: “Đây là Du gia cho ta cơ hội, nếu như không phải chi thứ hai chi thứ ba thế mạnh cho chi trưởng Du gia áp lực quá lớn…”
Nói đến đây, hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, nhìn Mính Nhi cười nói: “Cái này coi như là tự biên tự diễn không?”
Mính Nhi mở to con mắt nói: “Khen ngươi là ta, lại không phải ngươi tự kỷ, thế nào coi như là tự biên tự diễn đây?”
Hạ Tầm cười nói; “Nương tử của mình khen tướng công của mình, cái này còn không coi như là tự biên tự diễn sao?”
Khuôn mặt Mính Nhi lập tức đỏ lên, khe khẽ xì hắn một cái, ngượng ngùng nói: “Xấu ai là nương tử của chàng!”
xa,
Vẻ tươi cười của Hạ Tầm càng thêm ranh mãnh: “Sớm muộn sẽ phải”.
Mính Nhi ăn không tiêu, xoay người chạy ra, bĩu môi nói: “Hừ, chờ chàng đánh thắng người Oa rồi hãy nói sau!” Chạy ra hai bước, cuối cùng không yên tâm, lại quay đầu dặn dò nói: “Binh phúc rất có thể đánh trận, nhưng hắn vẫn là nếm mùi bại trận, ngươi… ngàn vạn phải cẩn thận, tuyệt đối không thể chủ quan!”
Hạ Tầm cười nói: “Nàng yên tâm, ta từ trước đến nay sẽ không xem nhẹ bất cứ một kẻ địch nào!”
Lúc Mính Nhi xoay người leo phía chỗ càng cao, trên mặt Hạ Tầm thoải mái ý cười biến mất, hắn quay đầu nhìn một cái hạm đội đã dương buồm đi xa kia, cất bước hướng phía Minh Nhi đuổi theo.
Hắn từ trước đến nay không có xem nhẹ kẻ địch của mình, chỉ là, lúc người khác đối với năng lực chỉ huy tác chiến của hắn đều ôm dùng thái độ hoài nghi, hắn không thể không dùng thái độ cực kì lạc quan và tự tin bảo vệ chính mình. Lý Dật Phong hết hi vọng vì hắn sử dụng, là muốn chứng minh chính mình, là muốn bảo vệ vinh quang và tôn kính của chi trưởng Du gia. Như vậy hắn đâu? Hắn không phải là không muốn chứng minh, muốn bảo vệ?
Nơi này là quê cũ của Phạm Tang mưu thần của Hạng Vũ, cũng có mộ của Chu Du và Tiểu Kiều. Tử Vi động, Đồng Tâm thụ, Tứ Tuyệt Tam Kì, danh lam thắng cảnh lân cận Sào hồ, khắp nơi đều lưu lại bóng hai người sóng vai mà đi.
Trước mộ Chu Du Tiểu Kiều, Mính Nhi chậm tiếng ngâm: “Diêu tưởng công cẩn đương niên, tiểu kiều sơ giá liễu, hùng tư anh phát. Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hội phi yên quỷ..”.
say, Ha Hướng tới chuyện xưa anh hùng mĩ nhân kia, hai mắt Mính Nhi phóng ra vẻ mê Tầm không hiểu phong tình lại đến giết chết phong cảnh rồi: “Khụ! Ta cảm thấy, Tô Công Pha (Tô Đông Pha) thơ này có chút khoa trương. Sau trận chiến Xích Bích, Chu Du cũng hơn ba mươi rồi, không tính là Chu lang, thật phải nói là, đó cũng là Chu lão lang. Tiểu Kiều sao, ít nhất cũng ngoài ba mươi, còn mới gả? Trừ khi nàng là cưới hai lần!”
Mính Nhi vừa tức vừa buồn cười, trợn mắt nhìn hắn nói: “Chu Lang tuổi trẻ anh tuấn, Tiểu Kiều quyến rũ đa tình cùng chiến trường khói lửa nuốt máu, khiến bao nhiêu người hướng tới, bảo chàng vừa nói như vậy… Thật là, con trâu ngốc không hiểu phong tình!”
Nàng mắng một câu, khẽ ngẩng đầu lên, say mê nói: “Lại nói, nhìn lại xưa hoài niệm nay sao. Ta nghĩ, Tô đại học sĩ lúc viết bài thơ này, nghĩ đến cũng chưa hẳn chính là Tiểu Kiều, hoặc là cái này… chỉ là hình bóng nữ nhân trong lòng của hắn, giống như lục du
hồng tô thủ, hoàng đằng tửu… Chỗ suy nghĩ chỗ hồi tưởng, chỉ là một cái mộng tưởng và nguyện vọng của hắn!”
Hạ Tầm nắm chặt tay nàng, cười hỏi: “Như vậy, nguyện vọng trong lòng Mính Nhi, là cái gì đây?”
Mính Nhi ngưng mắt hướng phía hắn đệ một cái, đột nhiên ôn nhu nở nụ cười, rút tay ra, nhanh nhẹn lùi về sau ba bước, hai tay áo giống như chim giơ phía bên ngoài, lại cuộn một cái, tựa như một cung nữ thời cổ uyển chuyển vái xuống, hai con ngươi như nước nhẹ nhàng giương lên trên, xinh đẹp cười duyên nói: “Thiếp tâm quân dĩ tri, duy phán khải toàn quy (Lòng thiếp chàng đã biết, chỉ mong thắng trở về)!”