← Quay lại trang sách

Chương 511 Chuyện trò trên giường (2)

Tử Kỳ bĩu môi nói: “Ít giả vờ thôi, chúng ta lại không phải người mù, còn không nhìn ra sao? Tiểu Địch từ nhỏ đã đi theo chàng, lại cùng chúng ta một chỗ cùng qua hoạn nạn,

thiếp cũng thương nàng. Mắt thấy cũng thành đại cô nương rồi, chàng đã có cái ý tứ kia, việc gì còn kéo dài đây”.

Hạ Tầm bật cười nói: “Tử Kỳ của ta hào phóng như vậy, rất có phụ đức đó”.

“Đi!” Tử Kỳ đánh bay bàn tay làm càn của hắn, oán trách nói: “Phụ đức rắm chó, đều là nam nhân các người biên ra chuyện ma quỷ, lừa những nữ nhân ngốc chúng ta”.

Nàng hướng phía trong ngực Hạ Tầm ngả vào, thoải mái ôm chặt hắn, sâu kín nói: “Ai bảo thiên hạ này chính là như vậy, lại nói, thiếp thương Tiểu Địch như là muội tử vậy. Chúng ta mắt thấy liền phải dọn nhà rồi, luôn không để cho nàng mang theo thân phận nha hoàn đi qua, nhà mới bên đó hạ nhân đều biết nàng là phu nhân xuất thân bằng nha hoàn, trong lòng sẽ không xem trọng nàng”.

Hạ Tầm nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng nói: “Ừm, qua ít ngày đi, lập tức liền phải chuẩn bị đi Chiết Đông rồi, nhiều chuyện nhọc lòng!”

Tử Kỳ nói: “Mấy ngày trước đi trong cung vấn an hoàng hậu nương nương, nương nương đau nửa đầu phát tác, nhất thời không đi ra, phu nhân các nhà liền ngồi một nơi nói chuyện phiếm, những mệnh phụ kia nghe nói thiếp và Tạ Tạ là phu nhân của Quốc Công, vừa bắt đầu còn rất nịnh bợ, về sau biết xuất thân chúng ta, liền rất là coi thường.

Tạ Tạ còn tốt chút, tốt xấu treo một cái thân phận Tạ thị Trần quận, ta thì không giống. Hừ! Những nữ nhân này mắt nhìn người thấp, ta còn không thèm nhìn tác phong các nàng, thật là tức. Nếu bàn về thân phận, chờ ta có hài tử, vừa sinh ra chính là con Quốc Công, so với các nàng cao quý hơn, cha mẹ cho, lại không phải bản lĩnh của mình, thái độ điên cuồng cái gì?”

Nói liên miên phát tiết một hồi, hướng nam nhân nói ủy khuất của mình, Tử Kỳ bỗng lại giương mắt lên hỏi: “Không phải bởi vì cái này, chàng tại sao lật qua lật lại?”

Hạ Tầm xuất thần một lát, nhẹ nhàng nói: “Khi còn bé, ta nghe qua một cái chuyện cũ, nó có một viên ngoại mời người chưởng quầy, chưởng quầy này rất biết quản lí tài sản, giúp viên ngoại kiếm lời rất nhiều tiền, cho nên rất được viên ngoại tin mù quáng và tôn trọng. Nhưng mà chưởng quầy này tính tình cũng càng lúc càng lớn, đồ ăn thức uống nơi ở đặc biệt bắt bẻ, hơi không như ý liền cáu kỉnh.

Có một hồi, hắn ngủ không yên, luôn nói chăn đệm không thoải mái, có cái gì cộm, đem tiểu nhị và viên ngoại đều ầm ĩ dậy, nhưng trong chăn cái gì đều không có, đại gia hỏa đốt đèn cẩn thận tìm nửa ngày, mới ở trong chăn tìm được ba sợi tóc, lão chưởng quầy

lúc này mới ngủ được an tâm. Viên ngoại rất tức giận, ngại lão chưởng quầy quá già mồm, không lâu liền tìm cái cớ đem hắn sa thải.

Nhưng mà đổi tên chưởng quầy lại vốn không biết kiếm tiền bằng chưởng quầy kia, viên ngoại bất đắc dĩ, liền đi đến nông thôn, đến lão gia của lão chưởng quầy kia tìm hắn. Viên ngoại đến nông thôn, phát hiện dưới cây đầu thôn bày bình gốm, bên trong đựng nửa bình đồ ăn xoàng xĩnh. Bên cạnh còn một lão hán ngủ, đầu gối một khối đất, ngủ đặc biệt say.

Viện ngoại cẩn thận nhìn, mới nhận ra lão hán này chính là lão chưởng quầy, viên ngoại đem hắn gọi tỉnh, khẩn cầu hắn cùng mình trở về, hai người liền hòa hảo như lúc đầu, về sau viên ngoại uống quá nhiều rượu, cùng lão chưởng quầy thổ lộ tâm tình, liền nói lên nguyên nhân lúc trước sa thải hắn, hỏi hắn vì sao trong chăn đệm có ba sợi tóc mềm đều không ngủ được, đến nông thông nằm ở trên mặt bùn đất, gối khối đất ngược lại ngủ đến ngon.

Lão chưởng quầy kia nói: “Lúc ở trong thành, mỗi ngày quản lí làm ăn, thanh toán sổ sách, ta là lo lắng hết lòng, cho nên tinh thần lo nghĩ, tính khí không tốt, ăn uống hơi kém một chút liền không có muốn ăn, ngủ hơn không thoải mái liền không cách nào ngủ, nhưng ta đến nông thôn, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần lo lắng, tự nhiên ăn được ngon, ngủ được”.

Tử Kỳ im lặng nghe, chờ hẳn nói xong rồi, đem gò má nhẹ nhàng áp đến trong lòng hắn vuốt ve, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt gò má hắn, đau lòng nói: “Tướng công, lòng chàng… rất mệt? Cơm ngon áo đẹp, tôi tớ như mây, cũng chưa hẳn liền quá được thoải mái. Nếu như chàng không thích, chúng ta từ quan về quê đi, không quan tâm chàng đến nơi nào, Tử Kỳ đều đi theo chàng. Lúc người ta theo chàng, chàng còn chưa làm quan, Tử Kỳ yêu là tướng công chàng, không phải chức quan của tướng công”.

Hạ Tầm lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Chợt có cảm khái mà thôi, muốn làm một người không lo không nghĩ, khó, cái này cũng không phải làm ông nhà nông liền có thể làm được. Mở cửa nhìn phố dài, nâng chén nói bể dâu, nghe đến phong cảnh điền viên, rất tự tại, trên thực tế, cái đó chẳng qua là một phen lời nói mê của kẻ đọc sách căn bản không biết cái khổ người làm nông mà thôi.

Phí sức cũng thôi, lao lực cũng thôi, làm cái gì không khổ cực? Làm một tên thôn phu liền nhàn nhã tự tại sao, mặt hướng đất vàng lưng hướng trời, chẳng lẽ thì không khổ cực? Gió không điều mưa không thuận, lúc nạn châu chấu tràn lan, chẳng lẽ không cần vì hoa màu lo lắng? Chiến tranh loạn lạc, lúc binh phỉ tung hoành, chẳng lẽ không cần hỏi an nguy người nhà mà sợ hãi?”

Hắn nhẹ nhàng nhả ra một ngụm trọc khí, đem Tử Kỳ ôm chặt một chút: “Tướng công có tâm sự, không giả, nhưng mà không nghĩ qua lui bước! Người sống trên đời, luôn phải làm một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, mới không uổng sống một lần trên đời này”.

Nói đến đây, hắn mỉm cười, ở trên gò má mềm nhẵn của Tử Kỳ hôn một cái, ôn nhu nói: “Nếu là tướng công lúc trước chỉ là một tên thôn phu, sẽ có tiểu mĩ nhân nàng ưu ái như vậy sao? Sẽ có nhân sinh đặc sắc như vậy sao? Có lúc dừng lại suy nghĩ, chỉ là khiến cho lòng nghỉ ngơi một chút, yên tâm đi, tướng công đối với tất cả bây giờ, rất thỏa mãn, cũng rất có lòng tin!”

Tử Kỳ ngọt ngào cười, ôm hắn càng chặt: “Chỉ cần khiến cho người ta sinh tiểu bảo bảo, người ta cũng sẽ rất thỏa mãn! Tử Kỳ đối với tướng công rất có lòng tin!”

Hạ Tầm: “…”