← Quay lại trang sách

Chương 515 Trực tâm là đạo trường (2)

Hạ Tầm gật nhẹ đầu, gật gật về phía tiểu sa di linh hoạt khéo léo một chút, liền linh hoạt khéo léo đi đi vào, chắp tay nói về phía hai đặc phái viên Nhật: “Tổ A đại sư, Phì Phú thí chủ, Đại Minh quốc Phụ Quốc Công Dương Húc đại nhân đến rồi”.

“A! Vị nào là Phụ Quốc Công đại nhân?”

Sắc mặt Tổ A hơi đổi, quay đầu trông thấy Hạ Tầm đứng ở cửa sân, vội vàng đứng dậy, vội vàng đi đến trước mặt Hạ Tầm, hai tay chắp lại, nghiêm nghị thi lễ nói: “Vị này chắc hẳn chính là Phụ Quốc Công đại nhân, lão nạp tăng nhân Lộc Uyển tự Nhật Bản Tổ A bái kiến đại nhân!” Không thể tưởng được, người này lại nói được một lời Hán ngữ lưu loát, Hạ Tầm liếc mắt nhìn phiên dịch bên cạnh, thầm nghĩ: “Người này lại không dùng được”.

Phì Phú một bên cũng vội vàng theo tới, cung cúc ngả người cúi xuống, thái độ mười phần cung kính.

Hạ Tầm hơi hạ thấp người hoàn lễ nói: “Là Đạo Nghĩa đại sư phái cao tăng đi đến Đại Minh ta? Bổn Quốc Công những ngày qua một mực bôn ba bên ngoài để thanh trừ hoạ giặc Oa, làm đại sư chờ lâu”.

Tổ A nghe xong, lông mi trắng hơi nhướng lên, một lần nữa xem kỹ dung mạo Hạ Tầm, trên mặt có chút kinh ngạc.

Đại Minh tự cho mình là Thiên triều thượng quốc, đối với các nước xung quanh một mực không tận lực tìm hiểu rõ, đối với Nhật Bản cũng là như thế. Túc Lợi Nghĩa Mãn lần đầu tiên sai người đến thiết lập quan hệ ngoại giao cùng Đại Minh, dùng danh nghĩa “Nhật Bản chinh di tướng quân Nguyên Nghĩa Mãn…”, Chu Nguyên Chương cự tuyệt yêu cầu thất đinh mộ phủ, bởi vì lúc ấy Đại Minh nghĩ lầm nam triều Nhật Bản do Hoài Lương thân vương làm quân chủ Nhật Bản, mà “Trì Minh” (Nhật Bản lúc ấy là gia tộc thiên hoàng Trì Minh thống trị) thì là loạn thần. Túc Lợi Nghĩa Mãn là võ tướng “Trì Minh” phái tới, lại càng không đáp ứng thông thương.

Đến thời Kiến Văn, Túc Lợi Nghĩa Mãn phái Đảo Tân Quang Phu và Tân hữu vệ môn lại dùng danh “Nhật Bản quốc chuẩn tam hậu nguyên đạo nghĩa …”, đến Minh triều tiến cống, khi đó Túc Lợi Nghĩa Mãn cũng đã xuất gia, nhưng mà hoàn toàn không biết gì về cái Đại Minh này cả, Kiến Văn đế thấy phiên bang đến tiến cống, thật sự vui mừng, phong Túc Lợi Nghĩa Mãn là “quốc vương Nhật Bản”.

Từ đó về sau, chính quyền Trung Nguyên thay đổi, Chu Lệ đăng vị, Túc Lợi Nghĩa Mãn một lần nữa sai người đến, lần này dùng danh hiệu chính là quốc vương Nhật Bản do Đại Minh phong, Lễ bộ một mực dùng xưng hô này, thủy chung không biết sự tình Túc Lợi Nghĩa Mãn đã xuất gia, nhưng vị Phụ Quốc Công Đại Minh này chẳng những hiểu rõ Túc Lợi Nghĩa Mãn xuất gia, hơn nữa một phát gọi được pháp danh, có thể thấy được, người này đối với nội tình Nhật Bản vô cùng rõ ràng, Tổ A không khỏi có vài phần cẩn thận.

Tổ A và Phì Phú mời Hạ Tầm tiến vào thiện phòng, hoàn cảnh trong thiện phòng thanh tĩnh, đàn hương nhàn nhạt, trên chiếc kỷ trà bày biện một bộ trà cụ, Phì Phú lấy nước, Tổ A châm trà, biểu diễn một phen trà đạo cho Hạ Tầm, Hạ Tầm xếp bằng ở trên bồ đoàn, đến khi Tổ A hai tay dâng trà qua, liền tiếp nhận trà, nhẹ nhàng uống một hớp.

Tổ A mỉm cười nói: “Nghĩa Mãn tướng quân mặc dù đã xuất gia làm tăng, nhưng thực tế vẫn là người khống chế Nhật Bản như trước, là quốc vương Nhật Bản Đại Minh Khâm phong. Lúc này đây, lão nạp và Phì Phú nhận lệnh quốc vương triều kiến Đại Minh, thành kính kính cẩn, tôn kính quân chủ nước Đại Minh, thỉnh Thiên triều thượng quốc mở cửa mậu dịch, để cho ta dân chúng Nhật Bản được hưởng quân ân thiên triều.

Chúng ta đến kinh đã có chút ít thời gian, quan viên Lễ bộ nói, hoàng đế bệ hạ giao việc này cho các hạ phụ trách, không biết các hạ khi nào thì có thể dẫn chúng ta tấn kiến hoàng đế? Quốc vương chúng ta ở tại Nhật Bản nhìn về phía đông mà hy vọng, đã là trông mòn con mắt rồi” Phì Phú ở một bên vội vàng hùa theo, thì ra Phì Phú này cũng có thể nói Hán ngữ lưu loát.

Hạ Tầm nói: “Ta biết, Nguyên Nghĩa Mãn thực tế vẫn là người thống trị Nhật như trước, hắn có tư cách đại biểu Nhật Bản, bàn bạc cùng Đại Minh ta. Nhưng mà đại sư có một số việc không làm rõ ràng!”

Tổ A lại vội vàng kính cẩn nói: “Quốc Công cứ nói!”

Hạ Tầm nói: “Hoàng đế bệ hạ Đại Minh ta, đã giao toàn quyền việc này cho tại hạ phụ trách, là toàn quyền, mà không phải chỉ là phụ trách tiếp đãi. Cho nên, ta có thể quyết định Đại Minh có tiếp nhận Nhật làm nước phụ thuộc hay không, có mở mậu dịch cùng Nhật hay không, những chuyện này không phải đã định trước, Kiến Văn tứ phong cho các ngươi, hoàng đế bệ hạ Đại Minh ta không thừa nhận, tự nhiên không cần tiếp kiến các ngươi!”

Tổ A và Phì Phú hai mặt nhìn nhau, bọn họ thực không nghĩ tới, hoàng đế Đại Minh lại giao quyền thiết lập quan hệ ngoại giao với Nhật Bản, hoàn toàn trao quyền cho vị công

tước trẻ tuổi trước mắt này, kinh sợ ngẩn ra một cái, Tổ A mới thử nói: “Như vậy, Quốc Công đã xem qua quốc thư của quốc gia chúng ta chưa? Chúng ta cùng Lễ bộ giao…”

Hạ Tầm cắt ngang lời hắn, trực tiếp nói: “Không có, những vật kia ta không xem! Ta tin tưởng thành ý các ngươi thiết lập quan hệ ngoại giao cùng Đại Minh ta, nhưng mà ta không hề hứng thú đối với những nghi thức xã giao kia! Thành ý, phải dùng hành động thành thực để thể hiện! Đại sư là người xuất gia, tu luyện cao thâm, thấy rõ nhân tình, cho rằng lời bản nhân nói này, có đúng không?”

Tổ A cẩn cẩn thận thận nói: “Như vậy, Quốc Công cho rằng, chúng ta hẳn là phải biểu đạt thành ý của chúng ta như thế nào?”

Hạ Tầm nói: “Xưng thần, phải thực hiện nghĩa vụ thần tử, ngươi xem đất nước Triều Tiên làm như thế nào, hoàng đế chúng ta muốn ngựa chiến, bọn họ sẽ đều thu thập ngựa cả nước, nghe sứ thần Đại Minh ta chọn lựa, ngựa không đủ, đến trâu cày cũng dâng lên. Hoàng đế chúng ta muốn nạp vài nữ tử Triều tiên, bọn họ liền cấm tất cả thiếu nữ tuổi kết hôn thành thân, trực tiếp tuyển ra nữ tử cung phụng hoàng đế Đại Minh, đây mới là kính cẩn. Dập đầu vài cái, hô to vài tiếng vạn tuế, cái loại nghi thức xã giao này, lấy ra lợi ích gi?”.

Tổ A sợ ngây người, Đại Minh Phụ Quốc Công trước mắt này, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn, cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua quan viên Đại Minh đi thẳng vào vấn đề, tính toán chi ly ở ích lợi thực tế như vậy. Phương diện này, hắn căn bản không hề suy nghĩ qua.