← Quay lại trang sách

Chương 520 Dĩ vu vi trực (1)

Trầm Hương uyển là lâm viên điển hình của Giang Nam, kế thừa phong cách Đường Tống sơn thủy nhất quán, dùng xuyết sơn, điệp thạch, thủy cảnh và cổ thụ, hoa và cây cảnh kiến tạo ra vẻ thanh lịch mà giàu ý cảnh tự nhiên, tuy lấy tự nhiên làm tông, tuyệt đối không có tùng mãng, không theo chương pháp. Cây cao to lớn, trúc cao ngất, tùng xưa cũ, liễu xanh rũ xuống, lại phụ thêm cỏ dại trên hòn non bộ, dây leo trong ao, thật sự như tiên cảnh nhân gian.

Một gian thư các, cửa sổ mở một nửa, ngoài cửa sổ chim hót chít chít, trong xuân quang rực rỡ, bên trong hai chân giường, Hạ Tầm và Trịnh Hòa đều tự ghé vào mặt trên một cái giường lớn, Trịnh Hòa cởi trần nửa lưng, trên lưng có ba hàng ống trúc chăm chú gắn vào da thịt, đang xông hơi.

Mà trên lưng Hạ Tầm, một cô nương mắt ngọc mày ngài, chỉ mặc một bộ đồ nhỏ thiếp thân ngồi, đang xoa bóp cho hắn. Người xoa bóp vào thời Hán được xưng là án khiêu hoặc khiêu ma, Hán đến Đại Minh thì nhiều người gọi là án ma, vị cô nương này hiển nhiên có thủ pháp, lực đạo nhất lưu, Hạ Tầm hơi híp mắt, dường như bộ dáng cực kỳ thoải mái.

Nhưng mà, hạ thân cô nương kia chỉ có một cái quần nhỏ, bên hông thắt cái dây lưng, hoàn mỹ buộc vòng quanh thân thể hoàn mỹ, thể hiện vẻ no đủ khoa trương, làm bộ mông tròn no đủ ngồi ở trên hai đùi Hạ Tầm, cùng với một vòng eo mềm mại, Hạ Tầm say mê rốt cuộc là ở thủ pháp của cô nương hay là do thân thể mềm mại đầy tính đàn hồi này, cũng chỉ có chính hắn biết.

Trịnh Hòa hai tay giao nhau, cằm gối lên nói: “Sơn Đông, Phúc Kiến, Nam Trực Đãi, Chiết Giang, sau khi Hán gian vùng này bị trừ khử, lũ khấu tại lãnh thổ Đại Minh ta đã rất khó qua lại tự nhiên. Nghe nói, tại tiểu xã sơn, có một đội ngũ lũ khấu hai ngàn người, lên bờ không người dẫn đường, không người mật báo, cảnh tối lửa tắt đèn vậy mà lại đi nhầm đường, một đầu đâm vào trong binh doanh Trấn Đông vệ, kết quả là chui đầu vô lưới, ha ha…”

Hạ Tầm híp mắt nói: “Hồng Bao, lực tay lớn chút nữa, ta chịu được lực”.

“Vâng, đại nhân!”

Hồng Bao cô nương ngồi ở trên lưng hắn nâng cổ tay trắng lên, lau mồ hôi đổ xuống, lại bôi chút dầu lên trên tay, khí lực áp xuống làn da lại lớn hơn chút ít, thế là bộ mông đẫy đà ngồi xuống cùng một chỗ, trên tay lại bỏ thêm chút sức lực, một cái quần dệt bằng tơ dính sát trên mông, dĩ nhiên trượt xuống làm khe mông hở ra, nhìn càng thêm thích thú, thị vệ đứng ở cửa vụng trộm trông lại, ánh mắt nhìn càng ngày càng nhiều.

Hạ Tầm thoải mái thở mạnh nói: “Lũ khấu gây họa, chỗ làm đau đầu người khác, chính là một khi lên bờ, có thể phá phách khắp nơi, mà binh chúng ta chỉ có thể truy kích thu thập tàn cuộc đằng sau mông bọn chúng, xoá sạch tai mắt bọn chúng, chúng ta đã thẳng một nửa. Nhưng mà, không dễ dàng đâu, công công chắc hẳn nghe nói, rất nhiều sĩ thân, quan viên Chiết Đông, Lưỡng Quảng, Phúc Kiến, Nam Trực Đãi, kể cả quan viên cao tầng trong kinh xuất thân từ những khu này đều dâng thư buộc tội ta đó”.

Trịnh Hòa mỉm cười nói: “Quốc Công có Hoàng Thượng tín nhiệm, còn sợ cái gì?”

Hạ Tầm nói: “Ba người thành hổ, người nói phải sợ! Lũ khấu là tai họa, đối với triều đình như thế, đối với dân chúng cũng như thế, nhưng chúng ta tất phải thừa nhận, bọn họ mang đến tai họa, đồng thời trong đó có không ít đội lũ khấu, là coi đi cướp không phải

nghề nghiệp, chủ yếu vẫn buôn lậu, mà buôn lậu tại vùng duyên hải có rất nhiều thương gia giàu, thế gia đại tộc cũng có ích vô hại.

Pháp lệnh triều đình, phàm là trâu, ngựa, đồ quân nhu, hàng sắt, đồng tiền, gấm, lụa, bông vải, tất cả thành hàng xuất ngoại bán ra biển, đánh một trăm trượng, nếu đem dân cư, quân khí xuất cảnh bằng đường biển sẽ chém. Nhưng mà, Trung Hoa ta không nghiêm, các nước dị vực, vật nơi khác, lại có lợi gấp mười.

Có chỗ lợi, quốc gia lại không cho phép mua bán, thậm chí buôn lậu không thể dừng lại, do đó nạn trộm cướp vô số.

Càng có rất nhiều dân chúng bình dân, là làm việc vì những thương gia giàu có này để có tiền lợi nhuận, người ven biển ăn biển sao, không phải vãng lai trên biển thì không có ăn. Tất cả không thông, dân chúng nghèo khó, tự nhiên thông đồng lũ khấu, theo đám cướp. Chúng ta nghiêm túc đánh tai mắt lũ khấu, định khu vực phòng thủ, nghiêm khắc đả kích, có thể lấy được hiệu quả nhất thời, nếu muốn giải quyết họa lũ khấu từ căn nguyên, cuối cùng là không thể cậy vào vũ lực, hay là muốn chế ngự biển, chặt đứt đường hải tặc xuất hiện, mới có thể chính thức giải quyết vấn đề này.

Nếu không, đừng nói quân dân các tỉnh vùng duyên hải, đều thu lợi từ biển, bổn Quốc Công có thể được Hoàng Thượng tin tưởng, dùng bạo lực chấn áp lũ khấu, chỉ sợ không đến thời gian vài năm, cường đạo lại sống lại từ đống tro tàn, Đông Sơn tái khởi”.

Hạ Tầm nói đến đây nhân, liếc nhìn Trịnh Hòa nói: “Công công là người bên người hoàng thượng, rất được Hoàng Thượng tin tưởng, ngày sau về kinh, đối với việc công công nhìn thấy ở vùng duyên hải, kính xin báo cáo nhiều hơn với Hoàng thượng, nếu như Hoàng Thượng có thể phóng khoáng kế sách cấm biển, tại quốc tại dân, đều có ích”.

Trịnh Hòa gật nhẹ đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Ừm, Quốc Công nói thật có đạo lý, những thứ này, từ việc bắt được hán gian và lũ khấu lấy khẩu cung mà xem, có phần nghèo quá hóa liều, thật là vì buôn lậu, mà buôn lậu lại bị triều đình cấm, thì cần phải liều mạng dùng bạo lực kháng pháp luật, đã bị pháp luật không để cho làm, phần đông liều mạng thì làm sao có thể thuận đường làm chút ít việc mua bán?

Từ lời bọn họ cung khai mà xem, bọn họ đối với hàng hóa Đại Minh ta quả thực là không chỗ nào không cần, vải vóc, gấm trù, sợi tơ, cương châm, nồi sắt, từ khí, đồ sơn, son phấn nữ nhân dùng, còn có kinh Phật, sách thuốc, tứ thư ngũ kinh, dược liệu. Như sợi tơ, một hai cuộn tơ, buôn bán đến Nhật Bản, chính là lợi gấp mười, khó trách rất nhiều người sống trong gia cảnh đao thương, còn muốn bí quá hoá liều”.