← Quay lại trang sách

Chương 520 Dĩ vu vi trực (2)

Hạ Tầm nói: “Đúng vậy, hoàng thượng chúng ta là một minh quân, là muốn làm đại sự. Nhưng mà, hoàng đế không muốn làm binh đói, muốn làm việc phải dùng tiền. Thái tổ hoàng đế thương cảm dân chúng, lúc lập quốc liền định ra quy củ ba mươi thuế mà lại vĩnh viễn không tăng thêm, tiền này từ chỗ người nào đến? Ta xem, khuếch trương thu thuế chính là biện pháp tốt, công công cảm thấy thế nào?”

Trịnh Hòa nghe thấy rất động tâm, bất giác đã chậm rãi gật đầu.

Hạ Tầm nói đến là dừng, không muốn làm cho hắn phát giác mình đi ngược chiều, mưu cầu danh lợi, gieo hạt giống này xuống, liền dời chủ đề đi: “Nhưng mà trước mắt sao, muốn tiêu diệt lũ khấu, Hoàng Thượng đã điều Thần Cơ doanh mới xây dựng đến Tích Đông, một mặt là tăng cường đả kích lực lượng lũ khấu, về phương diện khác cũng là luyện binh, dùng thuần hỏa khí là việc chính của quân đội, Đại Minh ta vẫn là lần đầu.

Ta nghe nói các vệ vùng duyên hải đối với Thần Cơ doanh đều có chút mâu thuẫn, những tướng quân bảo thủ này vẫn cho hỏa khí chỉ có thể làm phụ, không chịu trọng dụng, thật ra để Thần Cơ doanh đánh vài trận chiến, đủ để thay đổi cái nhìn của bọn họ, nhưng Thần Cơ doanh cũng có khuyết điểm của bọn họ, phối hợp với quân đội truyền thống thì đó là một món lợi khí, nếu như để bọn hắn hành động một mình, thì có nguy hiểm thật lớn.

Mà các vệ lòng mang thành kiến, xem thường Thần Cơ doanh, lại sợ Thần Cơ doanh tác chiến bất lực trong khu vực bọn họ phòng thủ, ngược lại còn kéo chân bọn họ, bởi vậy mặc dù là phân bộ đội Thần Cơ doanh đến khu vực bọn họ phòng thủ, cũng bị gạt ở một bên, cô lập, không được sử dụng, cũng không phối hợp.

Ta nghĩ phải phiền công công đi xuống dưới, điều hòa thoáng quan hệ giữa Thần Cơ doanh và các vệ”.

Hạ Tầm nở nụ cười hắc hắc hai tiếng, có chút xấu hổ nói: “Công công cũng biết, ta đây giả trang mặt đen quá thành công, nếu như ta đi, chỉ sợ hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại”.

Trịnh Hòa không nhịn được cười ra tiếng nói: “Được! Thành lập Hỏa Khí doanh, là chủ trương của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng trong cuộc chiến Tĩnh Nan, kiến thức được sự lợi hại của hỏa khí, lúc này mới quyết tâm chế tạo một đội quân hỏa khí sắc bén, có thể nào để cho bọn họ vô ích? Quốc Công cứ việc yên tâm tọa trấn Hàng Châu, chuyện này chỉ cần giao cho ta làm”.

Hạ Tầm gật gật đầu, vui vẻ nói: “Có thể làm việc cùng công công, là phúc khí của Dương mỗ”.

Trịnh Hòa mỉm cười nói: “Trịnh mỗ cũng thế!”

Hai người cười rộ lên ha hả…

***

Kinh đô Nhật Bản, Bắc Sơn.

Ở đây chính là Bắc Sơn điện Túc Lợi Nghĩa Mãn cầm đại quyền ở Nhật, là ở sơn trang tây viên tự gia chuyển tặng cho Túc Lợi Nghĩa Mãn Bắc Sơn, trên cơ sở đó tu kiến mà thành, một tòa chùa miểu xanh vàng rực rỡ.

Túc Lợi Nghĩa Mãn vào mười năm trước, dùng đại quân tiếp cận hiếp bách, thông qua đàm phán, thực hiện Nam Bắc triều nhập một. Nam triều sau Quy Sơn thiên hoàng thì Túc Lợi Nghĩa Mãn làm ra ngôi vị hoàng đế do hai triều nam bắc thay phiên kế thừa; Trang viên các nơi, do hai triều nam bắc phân biệt chi phối hứa hẹn, đem ba vật thần khí biểu tượng ngôi vị hoàng đế tặng cho Bắc triều sau khi Tiểu Tùng thiên hoàng xuất gia tại Đại Giác tự ở kinh đô.

Hai năm sau đó, Túc Lợi Nghĩa Mãn năm ấy ba mươi bảy tuổi đem chức vị “Chinh Di đại tướng quân” tặng cho đứa con chín tuổi Túc Lợi Nghĩa Cầm, chính mình xuất gia làm hòa thượng. Pháp danh Đạo Hữu (sau đó cải thành Đạo Nghĩa), pháp hiệu Thiên Sơn, hắn trông nom khuyển thần Tư Ban Nghĩa Tương, Tả đại thần Hoa Sơn viện Thông Định và phần đông Vũ gia cùng Công gia cũng theo hắn xuất gia.

Nhưng vị này xuất gia chỉ là một hình thức, là vì để khống chế thế lực tự xã, trên thực tế hẳn chuyển mộ phủ của mình đến Bắc Sơn, cả quyền quân chính Nhật Bản vẫn nắm giữ ở trong tay hắn, hắn ra vào hoàng cung tùy tiện tựa như ra vào nhà mình, thậm chí hắn muốn tiến cung tham kiến Thiên hoàng, trong hoàng cung còn phải đặc biệt quét dọn một lần, tô son trát phấn đổi mới hoàn toàn, long trọng tiếp đãi, hắn là hoàng thất Nhật Bản, trên thực tế là Thái thượng hoàng.

Bắc Sơn điện, trong một chỗ thiền viện được bố trí cực kỳ u nhã.

Trên hành lang, sàn nhà trải gỗ cao su dày, Phì Phú mang một đôi guốc gỗ, đi theo đằng sau một tăng nhân, nhắm mắt theo đuôi đi về phía trước. Guốc gỗ gõ vào sàn nhà, phát ra tiếng vang “đăng đăng đăng”.

Tăng nhân dừng lại trước một gian phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, cung kính nói một câu, sau một lát, hàng rào kéo ra, hai thiếu niên tuổi trẻ tuấn tú, áo võ sĩ, tóc đen áo choàng, mặt mày thanh tú, giống như thiếu nữ đi tới.

Túc Lợi Nghĩa Mãn thú tính có vẻ rất rộng, tuấn nam mỹ nữ đều được hắn ưu ái, hai thiếu niên võ sĩ tuấn tú là này thị đồng của hắn, tại lũ quốc xưng là “Tiểu tính” hay là tại

Trung Nguyên được xưng luyến đồng. Lũ quốc rất hưng thịnh việc nam phong, chính là một người võ sĩ bình thường, cũng yêu mến nuôi tiểu tính, Thượng Sam Khiêm Tín, Chức Điền Tín Trường… rất nhiều người đều thích chuyện này, xem đây là chuyện tao nhã.

Nhưng mà tiểu tính Nhật Bản không giống với luyến đồng địa phương Trung Nguyên, tiểu tính ở chỗ những này phần lớn có võ nghệ cao cường, bọn họ không chỉ phải thỏa mãn tính dục của chủ công trên giường, đồng thời còn quản lý công văn cho chủ công, làm trách nhiệm cận vệ, kiêm nhiệm tình nhân, bảo tiêu và thư ký, ba hạng nghề nghiệp, quan hệ mười phần thân mật cùng chủ công. Cho nên Phì Phú thấy hai thiếu niên này, không dám chủ quan chút nào, vội vàng hơi hạ thấp người về hướng hai người bọn họ.

Hai tiểu họ tiến lên điều tra Phì Phú một phen, tránh ra một con đường, Phì Phú lại vội vàng hạ thấp người, cởi guốc gỗ, chân trần vào gian phòng.

Một gian điện phủ rộng rãi tĩnh mịch, nơi cuối cùng là một tấm bàn cuốn dài, sau bàn dài có một người hòa thượng khoanh chân ngồi, mặc áo cà sa màu vàng, đầu bóng loáng, hơn bốn mươi tuổi, thần thái ung dung.

Nhìn thấy Phì Phú tiến đến, hắn thu hồ sơ đang phê duyệt bên cạnh về, để ở một bên, hai chân mày dày đặc điểm đen nhướng lên trên, lộ ra một hàm răng đen kịt, vui vẻ cười nói: “A! Phì Phú đã trở lại rồi, ngươi mang về cho ta tin tức gì tốt vậy?”