Chương 521 Lợi tại khúc trung cầu (2)
Bắt đầu từ con của Túc Lợi Nghĩa Khang là Nghĩa Kiêm, Túc Lợi thị thủy chung làm thông gia với Bắc Điều gia, trở thành thủ hộ Thượng Tổng cùng Tam Hà hai nước. Nhưng thời đại Túc Lợi thị chiếm giữ chỉ là một thanh chiến đạo của Bắc Điều gia, Bắc Điều gia chỉ hướng ở đâu, Túc Lợi gia phải đánh tới đó. Nguyên Nghĩa gia từng có lưu di ngôn “trong lớp con cháu đời thứ bảy của ta tất có người có thể cướp lấy thiên hạ…” Đến đời Túc Lợi gia thì vừa vặn thế hệ thứ bảy, vẫn như cũ sống ở trong áp chế của Bắc Điều gia, gia chủ tự thấy thẹn với tổ tiên, thế là sửa chữa di thư tổ tông lưu lại bảy đời trước, lại giả thần giả quỷ công bố “trong ba đời của ta chắc chắn có người đoạt thiên thường…” Sau đó tại Bát Phiên cung mổ bụng tự sát.
Nhưng mà cũng khéo, Túc Lợi gia trải qua nhiều năm như vậy, nhiều đời con cháu cộng đồng lại có thể thật sự quật khởi trong đời thứ ba, cuối cùng tại một đời Túc Lợi Nghĩa Mãn cái này, thành Thái thượng hoàng phía trên cả Thiên hoàng Nhật Bản.
Tại thời đại Thiên hoàng thống trị, toàn bộ Nhật Bản chia thành sáu mươi sáu quốc (sáu mươi sáu châu) quan phương là Thiên hoàng bổ nhiệm quốc ti, vì đối kháng cùng Thiên hoàng, Chinh di đại tướng quân đem đồng tộc hoặc là công thần mình xếp vào các quốc gia trở thành “Thủ hộ”, có cấp hành chính về phía quân sự, xem xét quyền lực, về sau bởi vì chiến tranh cần, thủ hộ các quốc gia còn được cho phép để có thể đạt được một nửa tiến cống hằng năm (điền tô) làm thu nhập của mình, về sau hai triều nam bắc mặc dù
thống nhất trong tay Túc Lợi Nghĩa Mãn, nhưng mà thủ hộ đã nắm giữ quyền lực về phương diện quân sự, hành chính, thu nhập từ thuế, trở thành người gây hại trên thực tế.
Mà chút ít người gây hại thật sự cam tâm vĩnh viễn bị quản chế dưới Túc Lợi gia sao? Trước kia, bọn họ đi theo Túc Lợi thị, từ đó đã lấy được địa vị hôm nay, sau này con cháu của bọn họ có thể dã tâm bừng bừng như Túc Lợi thị năm đó hay không?
Sự tức giận trên mặt Túc Lợi Nghĩa Mãn biến mất, hắn trầm mặc một lát, hỏi: “Dương Húc này, là dạng người gì? Ở trước mặt Đại Minh hoàng đế, địa vị như thế nào? Đại Minh hoàng đế đối với Nhật Bản ta, giao toàn bộ quyền đàm phán cho hắn, nếu như ta đáp ứng điều kiện của hắn, như vậy ta có thể được chỗ tốt gì, vẫn mười năm một lần tiến cống sao? Tự chúng ta đúc tạo tiền đồng, chất lượng quá thấp kém, căn bản không cách nào lưu thông, chúng ta cần tiền đồng Minh quốc, bọn họ có thể hạn chế tiền đồng đi ra ngoài không?”
Phì Phú ngẩn ngơ, hắn căn bản không hiểu Dương Húc nhiều lắm, Túc Lợi Nghĩa Mãn hỏi vài thứ này, hắn cũng vô pháp cho ra trả lời, Túc Lợi Nghĩa Mãn có chút không vui, phất tay áo nói: “Nhanh chóng lui xuống suy nghĩ, sau hãy đến báo cho ta!”
Phì Phú vội vàng đáp ứng, vội vàng cáo từ rời đi. Chờ Phì Phú đi rồi, Túc Lợi Nghĩa Mãn suy tư một lát, gọi một người thị vệ võ sĩ tiến vào, phân phó nói: “Đi trong thành, tìm vài người từng trải sắp tới Minh quốc, nói với bọn họ tiềm hiểu về triều đình, ta cần có một số kiến giải về tin tức Đại Minh! Kiến giải về Phụ Quốc Công Dương Húc của bọn họ!”
Phụ Quốc Công Dương Húc hôm nay đang ở quan hải vệ ngoài hải ngoại, hắn đang đứng tại trên một chiếc chiến hạm, quan sát hai đường hạm đội thủy sư Lý Dật Phong và Xích Trung thao luyện.
Trước mắt, hạm đội Lý Dật Phong và Xích Trung vẫn đang không ngừng thao diễn ở chính giữa, nhưng bọn họ thao diễn cũng không chỉ dùng loại quân xanh làm mục tiêu luyện tập, sau khi Từ Xích Trung chạy tới Chiết Đông, do hắn suất lĩnh thủy sư Phúc Châu kinh nghiệm hải chiến phong phú, đã mang theo thủy sư Sào Hồ của Lý Dật Phong đánh qua vài trận chiến cùng lũ khấu. Nhanh chóng thuần thục tình hình dòng nước đường biển và kỹ xảo tác chiến trên biển, thủy sư Sào Hồ giờ đây đã có thể một mình chấp hành nhiệm vụ tuần tra.
Được Hạ Tầm tiến cử, Ti Hán Siêu đã trở thành Đô Chỉ huy thay mặt Chiết Giang Đô Chỉ huy sứ ti vững vàng đứng ở bên cạnh Hạ Tầm, nhìn ra chỗ thao diễn một hồi, chắp tay nói: “Lũ khấu đang trên biển, vốn rất khó cùng chống lại thủy sư Đại Minh ta, hôm nay xem Xích Đô ti chỉ huy biết tròn biết méo, chiến thuật lý Đô tỉ có chút mới mẻ, có
hai viên hổ tướng này, Bộ đường đại nhân càng không cần lo lắng. Nhưng mà ty chức đã có một chuyện không rõ, không biết có nên hỏi hay không…”
Hạ Tầm vịn mép thuyền, cười nhìn sang hai chi hạm đội linh hoạt vây quanh xen kẽ, vây đánh xen kẽ, hỏi: “Có gì khó hiểu?”
Tư Hán Siêu nói: “Bộ đường, chiến hạm thủy sư Đại Minh ta, cộng thêm Đại phúc thuyền. Đại phúc thuyền cao lớn như thành, lúc chạy trên đại dương, nhưng gặp thuyền lũ khấu, chỉ để ý xông tới, làm giặc tan tác, cho nên chiến hạm thủy sư ta trang bị phần lớn là chiến thuyền như thế, nhưng đại nhân chọn chiến hạm, vì sao lại dùng Tiếu thuyền, Hải thương thuyền, Thương sơn thuyền thậm chí Ngô công khoái đĩnh là chủ lực chính? Nếu như là bởi vì thời gian vội vàng, sợ xưởng đóng tàu không thể chế tạo đủ chiến hạm, ty chức cho rằng, có thể tận lực trưng dụng tất cả cự hạm hiện hữu của các lộ thủy sư”.
Hạ Tầm lắc đầu, cười nói: “Phàm có chỗ dài, tất có chỗ thủng. Đại hạm xác thực lợi hại, gặp tao ngộ trên biển, không cần đấu lực, chỉ cần đấu lực thuyền, là được như xe nghiền nát bọ ngựa bình thường, vấn đề là, những kia ‘bọ ngựa’ không đánh lại ngươi, lại vội chạy. Đại phúc thuyền cao lớn như thành, nhân lực khó có thể khởi động, toàn bộ trận chiến nhờ gió thổi trợ uy, bởi vì vậy, lúc không có gió, nó chính là một phế vật, lúc gió hướng không đúng thì cần quay về hoặc không ngừng ngoặt nghẹo, lợi dụng trong khoảng thời gian này, thuyền lũ khấu không chịu nổi một kích đã sớm trốn chạy mất.
Cho nên, chiến hạm phải nhiều loại, mới có thể thích ứng hải dương thay đổi liên tục. Huống chi, địa phương thủy sư ta chính thức dùng để quyết chiến lần này, là một mảng thủy vực cạn, có chỗ nào để tung hoành? Thuyền lớn, tác dụng không lớn, chính là chút ít thuyền nhỏ linh hoạt chỗ này mới có thể có tác dụng lớn, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị nhiều hơn chút ít thủy lôi dưới đáy nước, ha ha…”
Hạ Tầm đột nhiên cười rộ lên, ngón tay chỉ phía trước nói: “Ngươi xem, rốt cuộc Xích Đô Ti kỹ thuật cao hơn một bậc, lại bị hạm đội Lý Dật Phong bao vây!”
Xích Trung lựa chọn hạm đội tổng chỉ huy xem ra là đúng, trước mắt mà nói, Xích Trung có kinh nghiệm và hải chiến kỹ xảo tiêu diệt uy tiêu diệt khấu phong phú, là nhân tuyển tốt nhất chỉ huy chi hạm đội khổng lồ này. Nhưng mà theo lâu dài để xem, Lý Dật Phong này là viên tướng lãnh tuổi trẻ, một khi quen thuộc hải chiến, tích lũy cũng đủ kinh nghiệm, kết hợp hắn áp dụng các loại kỹ thuật mới đối với thủy sư, tất sẽ đem cái sau vượt cái trước, trở thành một danh tướng hải quân trác tuyệt.
Song Tự vệ binh không tham gia diễn tập, bọn họ có đấu pháp của mình, nhiều năm qua chẳng những đã thành thói quen, hơn nữa sáng tạo ra một chiến thuật đặc biệt thuộc về
bọn họ, Hạ Tầm không cần phải tiến hành cưỡng chế cải tạo đối với bọn họ, học tập chiến pháp chiến thuật trước sau như một của thủy sư Đại Minh, khác với Chu Lệ đoán, Hạ Tầm cũng không ý định đưa Song Tự vệ trở thành hắn trung quân hạm đội, mà là thả bọn họ đi ra ngoài, làm như một chi chiến đấu hạm đội tuần tra tới lui bên ngoài làm kì binh độc lập chiến đấu.
Như vậy, cùng lúc giải quyết nan đề Song Tự vệ và hạm đội thủy sư khác phối hợp không đủ ăn ý, hơn nữa dựa vào năng lực sinh tồn cường đại và năng lực độc lập tác chiến của Song Tự vệ, cũng có thể tận dụng sở trường, phát huy sức chiến đấu lớn nhất của bọn họ.
Thủy sư Song Tự vệ đã rời khỏi Song Tự đi Lưu Cầu, Hạ Tầm chính thức muốn giữ lấy mục tiêu này trong tay.
Lưu Cầu là trạm trung chuyển mậu dịch giữa Đông Bắc Á và Đông Nam Á, được xưng là chỗ “Vạn quốc tân lương”, bây giờ có ba quốc gia và vô số bộ lạc. Một trăm năm sau, nó được thống nhất. Hai trăm năm sau, nó sắp bị người Đoan Tát Ma ở cực nam Nhật Bản chiếm lĩnh, biến thành nước bù nhìn của Nhật. Bốn trăm năm sau, nó đổi tên thành Trùng Thằng, triệt để nhập vào bản đồ Nhật Bản; Sau đó chính là đảo Điếu Ngư… một đường xuôi nam, cho đến vịnh Đài Loan.
Hạ Tầm ở trong này chèn thêm vài cái đinh tiếp theo, bắc có Bắc Cực Hùng, nam có Song Tự hổ, tây có Đại Minh, đông là biển cả, lương tướng kia bị đẩy đến nơi nào, vĩnh viễn không đủ không gian để nó hóa rồng!
Chia tay hạm đội trú đóng ở đó, chẳng những tiêu hao khoản tiền cực lớn của triều đình Đại Minh, khiến cho Đại Minh ăn không tiêu, hơn nữa căn bản không cách nào dung nhập và chính thức đứng vững gót chân, nhưng Song Tự vệ thì khác, cái chi hạm đội thủy sư này không “tuân thủ quy cử” lắm, rất thích hợp để cắm rễ ở này, cũng là hạm đội sinh tồn được!
Ở đây, đem nó trở thành hàng không mẫu hạm của Đại Minh!