← Quay lại trang sách

Chương 522 Mệnh đề tác văn (1)

Kinh đô Nhật Bản, nhà tắm Anh Hoa.

Một lãng nhân nghênh ngang đi vào, lập tức đã được hai nữ nhân mặc kimono diễm lệ, chân mang guốc gỗ hoan nghênh, hắn trái ôm phải ấp, lung la lung lay đi vào, phun một ngụm tửu khí, lớn tiếng nói lời trêu chọc.

Một đường đi qua, cũng không có người để ý hắn, loại tràng diện này trong bãi tắm chỗ nào cũng có, thậm chí có người tuyên dâm trước mặt mọi người, so với những hành vi cử chỉ kia, hắn coi như là đã rất nhã nhặn.

Tại Nhật Bản hiện đại, nam nữ tắm chung bãi tắm phần lớn thuộc về nơi tiêu phí sa hoa, cũng khinh thường đem hoạt động tình dục lên, thấy nhưng không sờ được, nhưng tại cổ đại thì bằng không. Từng bãi tắm, khi đó đều có hơn mười người nữ nhân, cũng có người xưng là nữ tướng, cùng uống rượu, ca hát, làm bạn tắm, khách nhân hào hứng đi lên, làm tiếp những thứ gì có thể nghĩ.

Một mình một bể, bên trong lẳng lặng, chỉ có một nam nhân, bên cạnh ao đặt một cái khay được sơn tinh sảo, bên trong có một bình rượu, còn có mấy thứ thức ăn đơn giản. Lãng nhân uống rượu kia đi vào cái giữa bể nhỏ này, nói với thang nữ vài câu Nhật ngữ, hai thang nữ liền hung hăng hôn hai cái ở trên má hắn, hi hi hạ hạ đi ra khỏi…

Chờ thang nữ vừa đi, lãng nhân này lập tức kéo áo, thoát hết quần áo, trần truồng đi vào trong nước, bơi bên cạnh nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần kia, hắn lần lượt thoải mái dựa tường, trên hai má còn mang theo vài dấu môi son hồng sắc thật to.

Người nam nhân kia mở con mắt ra, hỏi: “Thế nào, nghe rõ chưa?”

Hắn nói tiếng Hán, ánh mắt lãng nhân miệng đầy mùi rượu kia cũng khôi phục tinh minh, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Rồi, tìm hiểu rõ ràng, tàn sát huyện thành Tượng Sơn ta, chính là Vĩ Trương Tiểu thủ hộ thay mặt Chức Điền Thường Trúc. Người này thấy cướp bóc thu lợi lớn, đỏ mắt mười phần, từng sai từ đệ Chức Điền Thường Mai của hắn tụ tập một bang võ sĩ lụi bại và lãng nhân, đi trước đến Đại Minh vùng duyên hải ta cướp bóc, bởi vì có Chức Điền gia ủng hộ, ở trong vài tổ chức giặc Oa, thế lực bọn họ là lớn nhất.

Từ trước tới nay bọn họ đều lấy một cái giá nhỏ nhất đổi một giá lớn nhất, đã lấy được rất nhiều chỗ tốt. Nhưng mà, lúc ở Tượng Sơn, sau khi trong bọn họ bị Thiên hộ Dịch Thiệu Tông mai phục hỗn chiến một hồi, Chức Điền Thường Mai đã chết, Chức Điền Thường Trúc rất phẫn nộ, vì thế một mực thề sẽ báo thù, bọn họ tuyển định mục tiêu là Tượng Sơn, phái đội nhân mã dẫn đi quan binh phụ cận tạo ra trận huyết án này…”

“Xác định được là tốt rồi. Hạ lão bản đã phân phó nhất định phải tìm ra thủ phạm phía sau màn để đưa hắn ra công lý! Kế hoạch chúng ta, có thể bắt đầu rồi!”

Người nói chuyện này là Đái Dụ Bân, tai mắt Hạ Tầm quăng đến ngày xưa, một đám đặc vụ giỏi giang liền bị hắn phái tới. Đái Dụ Bân cũng không thông Nhật ngữ, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng lắm, thật ra mặc dù triều đình cấm biển, dân gian và

Nhật Bản một mực buôn lậu mậu dịch, quan phủ vùng duyên hải nhắm một mắt mở một mắt dung túng thực hiện cực kỳ nhiều lần.

Nhiêu Châu có từ khí, Hồ Châu có bông tơ, Chương Châu có mũ lụa, Tùng Giang có vải bông, sách vở, tiền đồng, danh họa vân vân… đều thông qua một số con đường bí mật vận chuyển đến Nhật Bản, cho nên tại Nhật Bản có rất nhiều thương nhân Trung Quốc, bọn họ cũng không thể mỗi người đều tinh thông Nhật ngữ, cho nên Đái Dụ Bân và một đám người xuất hiện cũng không khiến cho người hữu tâm chú ý.

Mà người suốt ngày giả trang lãng nhân này tên là Thôi Vĩnh Châu, là một trong một đám bí điệp Tiềm Long bí điệp phát triển thu nạp sớm nhất, hắn vốn là hải tặc Song Tự, Song Tự vệ rất ít cướp bóc, chủ yếu dùng buôn lậu là việc chính, mà Nhật Bản bởi vì gần trong gang tấc, là mục tiêu buôn lậu quan trọng của bọn hắn, cho nên hắn có thể nói lưu loát Nhật ngữ, bản thân suốt ngày giả trang, mà ngay cả người Nhật Bản cũng khó hiện thật giả, bởi vậy thành trợ thủ đắc lực của Đái Dụ Bân.

Bọn họ dùng buôn lậu kinh thương để yểm hộ, rất nhanh đã thâm nhập sâu vào Nhật Bản, Giang Hộ, Kinh Đô, Đại Bản, Trường Kỳ, những thành phố lớn như vậy giờ đây đều có tai mắt của bọn họ, ngoại trừ dò hỏi tình báo, bọn họ có một chức trách khác quan trọng hơn chính là tìm kiếm hung phạm sau màn huyết án huyện thành Tượng Sơn, giờ đây rốt cuộc đã tìm được.

Cũng không biết bọn họ bày ra, âm mưu nhằm vào Chức Điền Gia Thập ra sao, hai người xì xào bàn tán hồi lâu, Thôi Vĩnh Châu đứng dậy muốn đi gấp, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, lại ngồi xuống nói: “A! Đúng rồi, ta vừa mới tìm được một cái tin tức, Bắc Sơn điện đang tìm thương nhân vừa tới đến Nhật Bản không lâu, quen thuộc tình hình Đại Minh, ta lo lắng là có người chú ý tới hành tung của chúng ta, cố ý hỏi thăm một chút, nghe nói là Chinh di đại tướng quân bọn họ muốn chúng ta giải thích tình hình bên kia”.

“A? Hiểu rõ tình hình đại Minh chúng ta?”

Đái Dụ Bân suy tư một lát, nói: “Ngươi nghĩ biện pháp theo chân tiếp xúc bọn họ, đề cử Đông Phương Lượng cho bọn hắn, xem trong hồ lô hắn rốt cuộc bán thuốc gì”.

“Vâng!”

Thôi Vĩnh Châu đáp ứng một tiếng, đứng người lên, trần truồng đi ra ngoài, hắn đương nhiên không thể lập tức đi ngay, nếu không khó tránh khỏi làm cho người hoài nghi, tuy người trong cái bãi tắm này sinh nghi, cũng không nghĩ ra cái khả nghi gì, nhưng cẩn thận việc nhỏ là nguyên tắc quan trọng để bọn hắn làm việc, cố gắng không lộ ra sơ hở cho người khác nắm lấy.

Một lần nữa kéo rèm lên, sau đó liền truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của thang nữ, ngay sau đó chính là bộ dáng lãng nhân Thôi Vĩnh Châu dâm dật, tiếng cười to dâm mỹ, Đái Dụ Bân lắc đầu cười, đem một khối khăn lông ướt đắp lên trên mặt…

“Lá gan hắn thật là lớn!”

Chu Lệ vỗ ngự án, cười lạnh nói: “Người Oa gần đây nhiều lần lên bờ mà không thu hoạch được, mỗi lần rời đi phải bỏ xuống hơn mười đến mấy trăm cổ thi thể, giặc Oa đã thoáng thu mình lại, có thể thấy được Dương Húc tiêu diệt lần này rất có hiệu quả.

Mà Tri phủ Phúc Châu muôn đời luồn cúi lại có thể buộc Dương Húc dùng cực hình, lương tướng cũng trừ, khiến vùng duyên hải một mảnh tiêu điều, dân chúng khốn đốn! Hừ! Trước kia nghe nói, sĩ thân, quan viên vùng duyên hải, có nhiều người bị hải tặc lợi dụng, người biết mà không tố cáo, hôm nay nhìn hắn đưa tấu chương đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, là thứ vớ vẩn. Tà thuyết mê hoặc người mê hoặc dân chúng, loạn quân tâm ta, đáng chết!”

“Hoàng Thượng anh minh, vùng duyên hải có tiêu điều hay không, sao có thể là vì nguyên nhân tiêu diệt người Oa? Chẳng lẽ để giặc Oa đến vùng duyên hải Đại Minh ta cướp bóc một phen, các dân chúng mới được lợi? Nô tài vừa lấy được một phong tấu chương của Hoàng Chân Ngự sử, cũng nhắc tới sự tình dân chúng vùng duyên hải khốn cùng tiêu điều, lời nói có thể khác nhau rất lớn so với vị Vạn Tri Phủ này, cũng là người đọc sách, kiến thức này thật đúng là cao thấp phân rõ ràng”.

Vừa nghe Chu Lệ tức giận, Mộc Ân sớm có chuẩn bị lập tức chen miệng, hắn giờ đây trông coi trong thư phòng, có cơ hội tiếp xúc tấu chương sớm hơn một bước so với hoàng đế, bởi vì phải phụ trách tuyển chọn sắp xếp, phân loại lần lượt các thứ đưa lên, cho nên mơ hồ hiểu rõ chút nội dung cũng là chuyện đương nhiên.

“A? Vùng duyên hải thật sự có khu vực nghèo khó như vậy? Còn có người đưa ra giải thích khác sao, mang tới cho ta xem thử”.