← Quay lại trang sách

Chương 541 Cô gái dũng cảm (2)

Hạ Tầm cũng không chú ý ánh mắt Chu Lệ, làm thần tử cũng không dám hai mắt một mực nhìn chằm chằm vẻ mặt hoàng đế, hắn đang khoanh tay mà đứng, vừa nghe lời này, trong lòng nhảy dựng, cuối cùng đã tới lúc tranh công xin phần thưởng.

Việc đến nơi, Hạ Tầm lại có chút ít e sợ, hắn kiên trì cúi người xuống, nói: “Thần, muốn xin Hoàng Thượng đổi cho một cái khác”.

“Đổi một cái?”

Thần khí Chu Lệ trên mặt càng thêm cổ quái: “Khai quốc Đại Minh ta, tuy là khuyển tướng quân Từ Đạt công tích như vậy, sau khi chết được phong vương đến ngày nay, ngươi là Quốc Công, thăng lên không thể thăng, thật sự không nghĩ ra, còn cần cái gì ban cho, so với một đạo kim bài miễn tử càng thêm trân quý?”

Hạ Tầm lo lắng nói: “Thần… cầu xin bệ hạ hạ chỉ, ban hôn cho thần, cái này… đây là ban ân lớn nhất đối với thần!”

“Ban hôn? Ngươi muốn kết hôn với người nào?”

Gò má Hạ Tầm có phần nóng lên, trong lòng thấp thỏm không yên, định thần thảnh thơi rồi, mới nói: “Thần, muốn lấy người Sơn Vương phủ, Từ thị Diệu Cẩm quận chúa! Xin Hoàng Thượng thành toàn!”

“Được! Ta ân chuẩn, ngày mai sẽ hạ chỉ, ngươi ở trong phủ chờ chỉ đến là được!” “A?”

Hạ Tầm bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chu Lệ, dường như trên mặt hắn đột nhiên có một đóa hoa mọc ra.

Chu Lệ hừ một tiếng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Hạ Tầm lại vội cúi đầu xuống, vụng trộm liếc liếc mắt nhìn hắn nói: “Thần… cũng không nhìn cái gì, Hoàng Thượng nói, chuẩn tấu?”

“Ừm, chuẩn tấu!”

Hạ Tầm do dự một chút, lại nhắc nhở: “Hoàng Thượng, thần nói là tiểu quận chúa Từ Diệu Cẩm Từ cô nương Trung Sơn vương phủ”.

Trong mắt Chu Lệ xẹt qua một tia ý tứ hàm xúc buồn cười, nói: “Đúng vậy! Trung Sơn vương phủ hôm nay cũng chỉ có một vị cô nương như vậy đợi gả, còn có người thứ hai sao?”

“A…” Thần tình Hạ Tầm trên mặt có phần mờ mịt, hắn vụng trộm duỗi đùi ra hung hăng véo một cái trên đùi mình, oa! Đau quá, xem ra không phải nằm mơ.

“Nhưng mà… chuẩn tấu? Chuẩn tấu chuyện này?”

Chu Lệ điềm nhiên như không nói: “Ngươi đến Đông Doanh, khổ cực, ta cho ngươi một tuần nghỉ ngơi, hồi phủ nghỉ tạm đi”.

“Vâng, tạ ơn Hoàng Thượng!”

Hạ Tầm vẫn có chút choáng váng, đứng ở đằng kia không hề động.

Chu Lệ hỏi: “Làm sao, còn có việc sao?”

“A! Thần không có việc gì thần xin cáo lui!”

Chu Lệ mở một phong tấu chương ra, cúi đầu giả ý nhìn vào, khóe mắt nhìn Hạ Tầm, đợi hẳn khom người lui ra khỏi Cẩn Thân điện, lập tức ngẩng đầu kêu: “Mộc Ân!” “Có nô tài!”

Mộc Ân lập tức tiến đến từ ngoài cửa: “Xin Hoàng Thượng phân phó!”

Chu Lệ nói: “Nói cho hoàng hậu, chuẩn bị đồ cưới cho muội tử nàng, sắp có chuyện vui rồi!”

Mộc Ân nghe xong cũng có một dấu chấm hỏi, rồi lại không dám hỏi, khó hiểu đáp ứng một tiếng liền chạy tới hậu cung.

Thời gian trở lại ba ngày trước, cung Không Ninh.

Mệnh phụ theo thường lệ tiến vào thỉnh an cung về phía hoàng hậu, Từ Hoàng hậu cũng theo thường lệ ân cần hỏi han gia sự các nàng một phen, Từ Hoàng hậu nhân tiện nói: “Các ngươi đều là cáo mệnh phu nhân, trượng phu làm quan trong triều. Lúc bằng hữu ở chung, nói chuyện, nam nhân có khi nghe có khi không nghe: Mà giữa phu thê nói chuyện, thê tử chỉ cần ôn nhu săn sóc một chút, nói thông tình đạt lý, bình thường trượng phu đều nghe. Bổn cung mỗi ngày phụng dưỡng Hoàng Thượng, đều khuyên nhủ hắn phải lấy dân chúng làm trọng, lấy giang sơn làm trọng, các ngươi phụng dưỡng phu quân, cũng phải làm như vậy mới tốt. Cổ nhân nói:“Nhà có hiền thê nam nhân bên ngoài không gây tai hoạ…” đây là có đạo lý.

Mệnh phụ đều nói: “Nương nương nói đúng, thần thiếp nhất định vâng theo nương nương dạy bảo!”

Lúc này một cung nữ đi đến bên người Từ Hoàng hậu, nói vào lỗ tai nàng: “Nương nương, quận chúa tiến cung, đang ở Trắc điện chờ người!”

Từ Hoàng hậu nghe xong nhân tiện nói: “Được rồi, các ngươi đều có đều tự chuyện làm, Bon cung sẽ không ở lâu với các ngươi”.

Các mệnh phụ vội vàng đứng dậy bái biệt, đến khi mệnh phụ rời đi, Từ Hoàng hậu liền đứng dậy chạy tới Trắc điện, Trắc điện, Mính Nhi hai má chói lọi như cây lựu hoa nở, cũng không biết là đi đường quá nhanh hay bởi vì nguyên nhân gì, hai con ngươi cũng lòe lòe sáng lên, nàng băn khoăn qua lại trong điện, chính là không chịu ngồi xuống.

Từ Hoàng hậu đi vào Trắc điện, trông thấy muội tử, liền cười nói: “Mính Nhi, muội tới rồi!”

“Tỷ!”

Từ Mính Nhi vừa thấy Từ Hoàng hậu, lập tức chạy tới trước mặt nàng, một phát bắt được cánh tay nàng: “Tỷ, muội có chuyện cầu người!”

Từ Hoàng hậu véo véo trên đầu mũi nàng, bật cười nói: “Nha đầu ngốc, tỷ muội trong nhà, có cái gì cầu hay không, chỉ cần tỷ tỷ có thể làm, còn có thể không giúp muội!”

“Được, muội…” Từ Mính Nhi muốn nói lại thôi, nhìn bọn cung nữ thái giám hầu hạ trong điện, phân phó nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài!”

Cung nữ bọn thái giám vội vàng lui ra, Từ Hoàng hậu thấy không khỏi có phần kinh ngạc, sắc mặt cũng thận trọng lên, vội hỏi nói: “Mính Nhi, muội muốn tỷ tỷ giúp muội chuyện gì, không phải… chuyện thương thiên hại lí chứ?”

“Tỷ, người nói chuyện gì vậy, muội sẽ bảo người làm thương thiên hại lí sao?”

Mặt Từ Hoàng hậu dãn ra cười nói: “Nói cũng đúng, nhìn bộ dáng muội thận trọng như vậy, ha ha. Được rồi, chỉ cần không phải thương thiên hại lí, có liên quan đến quốc pháp, tỷ tỷ nào không giúp tiểu muội tử của mình, nói đi, chuyện gì vậy!”

“Muội muốn lập gia đình!” Minh Nhi vội nói: “Tỷ tỷ đáp ứng, muội muội lập gia đình! Tỷ tỷ không đáp ứng, muội muội sẽ xuất gia! Tỷ, người chọn đi!”

Từ Hoàng hậu đột nhiên hiểu được, giật mình nói: “Ngươi gả cho ai? A! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… là hắn?”

Khuôn mặt Mính Nhi hồng đến mức tựa như một đóa hoa hồng hạnh phúc: “Ừm, chính là hắn! Tỷ tỷ đáp ứng, hay không đáp ứng?”

Thời gian lại lần nữa trở lại giờ đây, điện Cẩn Thân.

Chu Lệ một bên phê duyệt tấu chương, một bên lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Uổng công làm tiểu nhân! Uổng công làm tiểu nhân!”