Chương 542 Đêm mơ (1)
Hạ Tầm rời khỏi hoàng cung, liền ngựa không dừng vó thẳng đến phủ Phụ Quốc công, ngày sinh dự tính của Tạ Tạ đã qua một tháng, hắn biết Tạ Tạ đã sinh, mẹ con bình an, cũng là tiểu nha đầu, tin tức là hắn thông qua người Tiềm Long nghe được, Tạ Tạ không chủ động đưa tin tức tới cho hắn, nếu như là con trai, chỉ sợ nàng đã sớm như báo tin mừng cho hắn biết.
Chắc hẳn Tạ Tạ có chút thất vọng, cái này cũng có thể lý giải, người thời đại này mặc kệ nam hay nữ, cũng không quản hiểu biết cỡ nào, để ý biết chuyện cỡ nào, không ai không trọng nam khinh nữ, đây là sự phổ biến ở thời đại này, Hạ Tầm cũng không còn biện pháp. Hắn có thể làm, chỉ là biểu hiện ra mình yêu thương nữ nhi, giảm bớt gánh nặng tâm lý của Tạ Tạ, mẹ con bình an là tốt rồi, về phần đứa con, sau này có thể sinh nữa mà.
Trong kinh dùng nghi thức long trọng như thế hoan nghênh Hạ Tầm, phủ Phụ Quốc công làm sao có thể còn chưa nhận được tin tức, người một nhà từ lúc này đã ở tiền viện chờ hắn, thân ảnh Hạ Tầm vừa mới xuất hiện tại cửa phủ, bên trong đã có người truyền báo, người một nhà đi ra đón.
Chạy ở trước nhất là Tiếu Địch.
“Tiểu Địch!”
“Thiếu gia!”
“Tử Kỳ!”
“Hắc hắc!”
Tử Kỳ cười có chút bộ dáng ngốc nghếch, thật đáng yêu, không… thực sự hơi ngốc. Hạ Tầm không kịp kỳ quái, bởi vì Tạ Tạ xuất hiện, trong ngực còn ôm một hài nhi trong tã lót.
“Đây chính là nữ nhi bảo bối của ta? Nhanh, cho ta xem xem!”
Hạ Tầm mừng rỡ nghênh đón, trước nhìn hướng Tạ Tạ, một hài tử bộ dáng nho nhỏ đang nằm ngủ ngọt ngào trong ngực Tạ Tạ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ, miệng hơi chu lên. Đã qua đầy tháng, hài tử đã nẩy nở, không còn non non như lúc, khuôn mặt phấn trắng mịn đáng yêu…
Hạ Tầm cẩn cẩn thận thận tiếp nhận hài tử, ôm đến ngực mình, tiểu tử kia mỗi lần bị đánh động, tựa hồ tỉnh ngủ, nó mở miệng ra trước, ngáp một cái thật to, sau đó ra sức
đứng thẳng thân thể lên, ưỡn cái lưng mỏi, sau đó mới mở con ngươi giống như một đôi bảo thạch đen ra.
Mở to mắt, phát giác người ôm tự mình không phải gương mặt quen thuộc, tiểu tử kia đầu tiên là yên lặng nhìn hắn một lát sau đó liền khép con mắt lại, khóc lớn lên oa oa.
“Đến đây, mau đưa hài tử cho thiếp!” Tạ Tạ vội tiến lên tiếp nhận hài tử, mắt thấy Hạ Tầm yêu thương đối với hài tử phát ra rất thật tình, tâm sự Tạ Tạ buông xuống rất nhiều, nàng thật sự lo lắng nhìn thấy thần sắc Hạ Tầm mất hứng, không cần chỉ trích nén giận, chỉ cần lộ ra một chút khó chịu đã đủ làm nàng khó chịu. Hoàn hảo, Hạ Tầm tựa hồ cũng không thèm để ý mình sinh là nữ nhi, vẫn cao hứng, vẻ mặt quan tâm không phải giả ra, phần nhãn lực này, Tạ Tạ là có.
“Ta vừa đi hơn hai tháng, tất cả trong nhà cũng khỏe chứ?”
“Hắc hắc, tốt!”
Người một nhà đi vào trong đình viện, Hạ Tầm thuận miệng hỏi một câu, Tạ Tạ đang cúi đầu đùa vệt nước mắt chưa khô của nữ nhi bảo bối mà không trả lời, Tử Kỳ ở bên cạnh cười đáp ứng, miệng có chút bộ dáng không thể ngậm lại.
“Bảo bối đặt tên thế nào?”
Hạ Tầm trông thấy nữ nhi ngừng khóc, nhịn không được lại có chút ngứa tay, tay chỉ nhẹ nhàng sờ lướt qua khuôn mặt nữ nhi nằm ở trong ngực mẹ, tiểu nha đầu lúc này không có khóc lớn.
“Chàng không ở trong nhà, ai tới đặt tên cho con được” Tạ Tạ liếc mắt nhìn trượng phu, ôn nhu nói.
“Ô, tốt lắm, ta sẽ đặt. Con đã có hai tỷ tỷ, trong tên đều có một chữ Tư, ba nữ nhi chúng ta cũng dùng chữ Tư để đặt tên”.
Hạ Tầm cân nhắc một chút, cúi đầu hỏi tiểu tử trong ngực Tạ Tạ kia: “Bảo bối, con gọi là Tư Vũ, thế nào?”
“Tư Vũ? Tướng công không ghét bỏ ta sinh nữ hài nhi, đối với ta và hài tử vẫn rất sủng ái” Tạ Tạ ngòn ngọt trong lòng, đùa giỡn nữ nhi, ôn nhu nói: “Phụ thân đặt tên chữ cho con, gọi là Tư Vũ, Dương Tư Vũ, cái tên nghe thật tốt nha, cười một cái cho mẹ nào”.
Tiểu tử kia mở to một đôi mắt to ngây thơ hồn nhiên, cười thật ngọt ngào, chọc cho mọi người cũng đều cười rộ lên.
Hạ Tầm lại hướng về phía Tử Kỳ, cười nói: “Chờ nàng có hài tử, thì gọi là Tư Kỳ, ai da, ta thật sự là thiên tài, cái này gọi là thuận miệng”.
Bành Tử Kỳ mân mê cái miệng nhỏ, không thuận theo nói: “Chàng làm sao biết người ta cũng sinh một nữ nhi nữa vậy?”
Hạ Tầm nói: “Nam hài hay nữ nhi, gọi Tư Kỳ không phải đều rất êm tai sao?”
Bành Tử Kỳ vừa nghe, lúc này mới chuyển giận làm vui: “Hắc hắc, được!”
Hạ Tầm nhịn không được hiếu kỳ liếc mắt nhìn nàng, kỳ quái, cô nàng này khi nào thì treo câu cửa miệng như vậy, mở đầu trước hết là cứ “hắc hắc”.
Nghe người một nhà nói đến náo nhiệt, Tiếu thị nương tử tranh thủ thời gian hung ác liếc nhìn nữ nhi, Tiểu Địch nhanh chóng liếc liếc mắt nhìn Hạ Tầm, lặng lẽ cúi thấp đầu xuống. Một màn này, vừa mới bị Hạ Tầm nhìn ở trong mắt… tự giác cũng nên cho Tiểu Địch một câu trả lời thỏa đáng, mắt thấy, người ta đã là đại cô nương hai mươi tuổi.
Lúc tiến vào phòng khách, Hạ Tầm cố ý chậm một bước, nói bên tai Tiểu Địch: “Nói cho mẹ nàng biết, chậm nhất thu này, nàng chính là người của thiếu gia”.
SỢ Tiểu Địch vội vàng không kịp chuẩn bị, khẽ a một tiếng, vừa mừng vừa cái, khuôn mặt đã là ửng đỏ một mảng. liếc hắn một
Tiếp qua một hồi, lúc Tiếu Quản sự và nương tử vội vội vàng vàng đi ra ngoài, đều là một bộ dáng cười không khép miệng, xem ra Tiểu Địch đã đem lời thiếu gia hứa hẹn nói cho bọn hắn biết.
“Hắc hắc!”
Không biết Tạ Tạ và Tử Kỳ nói đến cái gì, Tử Kỳ vừa cười, Hạ Tầm buồn cười, cười nói: “Tử Kỳ, mới hơn hai tháng không thấy, tại sao nàng thích nở nụ cười như vậy? Luôn hắc hắc, cảm giác rất là gian trá!”
“Hắc hắc!”
Tử Kỳ giả trang mặt quỷ về phía hắn, đắc ý nói: “Không nói cho chàng!”