← Quay lại trang sách

Chương 542 Đêm mơ (2)

Ăn xong cơm tối, nói chuyện cùng nữ nhi và hai vị kiều thê, lúc ánh mắt Hạ Tầm có phần nóng rực muốn đi theo Tử Kỳ trở về phòng nghỉ ngơi, rốt cuộc biết vì sao Tử Kỳ luôn nở nụ cười hắc hắc.

Tử Kỳ có thai rồi!

Vốn, mấy tháng không chung gối, rốt cuộc về đến nhà, gặp được kiều thê của mình, dục vọng Hạ Tầm cũng có chút khó lấn át, nhưng hai kiều thê một người vừa mới sản xuất hơn một tháng, một người đang mang thai, Hạ Tầm sao có thể không quan tâm dày vò đến bầu trời tối đen một phen, thế là hắn liền quay lại gian phòng Tạ Tạ, hai vợ chồng trông coi tiểu nữ nhân ngủ ở chính giữa lầu, mệt thì đi ngủ.

Buổi tối, Hạ Tầm có một giấc mộng, Tử Kỳ sinh nữ nhi cho hắn, khó chịu, Tiểu Địch sinh nữ nhi cho hắn, gọi là Tư Địch, năm nữ nhi, năm đóa kim hoa, năm tri kỷ trong áo bông, vây quanh ở bên cạnh hắn, từ trong lòng hắn thoải mái đi ra bên ngoài. Kết quả, Tô Dĩnh không giải được tâm, nói chỉ có con gái nàng trong cái tên không có tên nàng, hơn nữa chỉ có nàng không thường ở bên người Hạ Tầm, không lương tâm cũng không biết nghĩ đến nàng.

Hạ Tầm ý cười dào dạt: “Nàng xem ta đây không phải rất có thể sinh sao, không có chuyện gì rất giỏi, chúng ta từ từ cố gắng, sinh thêm nữ nhi bảo bối nữa thì gọi là Tư Dĩnh, hắc! Cái chữ Tư này dùng thật sự là tốt, xứng danh nhân gì đều chuẩn xác!”

Sau đó, một thanh âm sâu kín nói: “Này, hài tử của ta tên gì?”

Hạ Tầm ngẩng đầu xem xét, trong sương mù mông lung đột nhiên có thiếu nữ mặc váy mỹ lệ đi ra, nhẹ nhàng mà đến, nhẹ nhàng như tiên.

“Minh Nhi!”

Hạ Tầm hô thoáng qua rồi đứng lên, ngạc nhiên vui mừng vỗ trán một cái, xấu hổ nói: “Đúng rồi tại sao ta lại quên một cái quan trọng nhất, Mính Nhi đã là lão bà của ta, là đại lão bà của ta, ha ha ha ha! Mính Nhi, nàng sinh tiểu bảo bảo, đương nhiên gọi Tư Mính!”

Mính Nhi đưa mắt to thông minh chớp chớp về phía hắn, nghịch ngợm hỏi: “Một cái tên, tại sao cho nhiều tiểu bảo bảo như vậy dùng!”

Hạ Tầm mờ mịt nói: “A! Chúng ta có bao nhiêu cục cưng vậy?”

Mính Nhi quay người lại, kéo cái giỏ lớn qua một, lẽ thẳng khí hùng nói: “Này, cho chàng đếm!”

Giỏ bên trong có bảy tám con tiểu bạch thỏ, lông xù chen chúc đang ôm đầu ngủ say cùng một chỗ, Hạ Tầm giật mình kêu lên: “Tại sao lại là tiểu bạch thỏ?”

“Người ta sinh được tiểu bảo bảo, không phải tiểu bạch thỏ là cái gì?”

Thanh âm từ phía trên đi lên, Hạ Tầm mãnh liệt ngẫng đầu, trước mắt không thấy nụ cười thiếu nữ, bầu trời mây mù bay nhàn nhạt, trăng sáng to như bánh xe, bên trong tựa hồ có một bóng dáng đang động, bóng dáng càng ngày càng gần, bay thẳng đến đến trước mặt hắn, vậy mà lại là tiểu cô nương mặc quần áo bạch y, trên đỉnh đầu đeo mũ lông xù bạch sắc che tai.

Tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài, trên vai khiêng một cây thuốc giống như cây gỗ, sôi nổi chạy đến trước mặt hắn, sẵng giọng: “Tướng công thối, ngay cả hài tử mình cũng không muốn nhận sao?”

Hạ Tầm cả kinh kêu lên: “A? Nàng là Mính Nhi khi còn bé sao, tại sao biến thành miệng ba cánh hoa!”

“Xú gia hỏa, nói ai miệng ba cánh hoa!” Tiểu cô nương giả trang tiểu bạch thỏ tức giận giơ lên thuốc lên, hung hăng gõ trên gáy hắn.

“Ái ui!”, Hạ Tầm không biết khi nào mình lại đứng ở trên mặt trăng, bị một gậy này đánh cho đằng vân giá vũ ngã về phía vực sâu không đáy.

“Phành!” Rơi xuống đất, Hạ Tầm cũng tỉnh, mờ mịt mở mắt ra, mới phát hiện mình ngủ ở trên mặt đất, thì ra là sợ đè nặng hài tử, ngủ quá xa bên ngoài một chút ít, không biết làm sao nghiêng người, đã lăn xuống trên mặt đất.

Giữa giường, Tạ Tạ động thân thể, áo lót trượt xuống, trước ngực lộ ra một vòng trắng nõn óng ánh, nhìn hắn buồn cười mà hỏi thăm: “Ngã có đau không?”

***

“Đáng giận! Đáng giận! Ta muốn gọi hắn chết không có chỗ chôn! Muội muội của ta, tại sao có thể gả cho đại cừu nhân Từ gia ta, bảo bọn hắn động thủ, lập tức động thủ, vô luận như thế nào, giết hắn cho ta”.

Trong phòng hôn ám lóe lên một chiếc đèn, nơi này là địa phương Từ Huy Tổ bị cấm, tuy hoàng đế cũng không cấm người Từ phủ liên lạc với hắn, nhưng mà trên nguyên tắc, hắn đã không thể rời khỏi cái sân này. Từ Huy Tổ giận không kềm được, sắc mặt tái nhợt, hắn đã biết việc muội muội muốn gả cho Dương Húc, đây là việc vô luận như thế nào hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ.

Hắn thủy chung không biết Hạ Tầm chưa bao giờ xúi giục Tam đệ hắn, mà là Tam đệ hắn chủ động trợ giúp Chu Lệ, trong mắt hắn, là Dương Húc lợi dụng Tam đệ hắn không hề có tâm cơ, thành công danh của chính Dương Húc, thành sự thống trị của Chu Lệ, hắn

hoàng đế hủy, làm hại hắn lưu lạc đến tận đây! Tất cả, đều là Dương Húc sai, chỉ có Dương Húc chết, mới có thể tiêu tan nỗi hận trong lòng hắn!

Trên đời luôn luôn có một loại người như vậy, mình làm sai việc rồi, lại đem lỗi sai đổ đến trên người người khác; Luôn luôn có một loại người như vậy, coi người khác trợ giúp cho rằng là bố thí, là nhục nhã, đủ nhiệt tình lại muốn bị cắn ngược lại một cái… Từ Huy Tổ không có dũng khí đối mặt với quả đắng hắn gây ra, đã nhập ma chướng, cố ý mà đem tất cả sai lầm, đẩy hết đến trên người Hạ Tầm.

Đại quản sự Từ Phúc trung thành và tận tâm với Từ Huy Tổ khuyên nhủ: “Lão gia, hành thích Hàng Châu đã thất bại, giờ đây tiếng gió rất căng, giờ đây chúng ta không nên vọng động.”

Từ Huy Tổ điên cuồng nói: “Cái gì không nên vọng động, chẳng lẽ chờ muội tử ta gả cho hắn rồi mới động thủ lần nữa? Vậy đã muộn! Hắn đã hại tính mạng Tam đệ ta, không thể lại khiến cho hắn kết chung thân với ấu muội ta! Giết hắn! Lập tức giết hắn! Sáng mai ngươi lên đường, bảo bọn hắn bố trí lập tức, phải giết Dương Húc!”

Hiếu Lăng vệ, bên cạnh yếu đạo đi thông kinh sư có một tòa nông trang, một tòa nhà chỗ cửa thôn, đây là một chỗ nhà cửa của An Lập Bách đại ca An Lập Đồng.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trên cửa không có ngọn đèn, bởi vì có một cái chăn giường chắn đến trên cửa, vài hán tử mặc thường phục đang đánh cuộc tiền bên trong.

Một người hán tử ngồi ở bên trên đột nhiên nói: “Canh giờ đã đến, Kỳ Thiên Hành, Ngô Hàn, hai người nên các ngươi thay ca, đi, để bọn Kiều Tam về đây”.

Hai người không tình nguyện để giày xuống đất, phát ra tiếng bực tức: “Cũng biết thích khách là người Hiếu Lăng vệ, bắt lại hỏi chẳng phải kết liễu sao? Người nào dưới hình phạt Cẩm Y vệ ta còn có thể bảo vệ bí mật, cần gì hoảng hốt như vậy? Lăn qua lăn lại, các huynh đệ cũng không được nghỉ ngơi!”

Hán tử ngồi ở trên đầu kia cười nhạt: “Ngươi biết cái gì! Ám sát khâm sai, ám sát Quốc Công gia, là việc vài tên quân lính có thể làm được sao? Phía sau có cá lớn! Bắt người ai không thích? Sợ là sợ, những tiểu tốt này chết cũng không biết đã thay ai làm việc, ngươi chia rẽ hắn, hắn cũng không nói điêu được. Ít nói lời vô ích, xốc lại tinh thần cho ta, nhìn chằm chằm! Có một cái gì sơ xuất, Kỷ đại nhân có thể lột da ngươi!”