← Quay lại trang sách

Chương 557 Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy (1)

Mật chỉ đưa xuống, buộc tội là; Liêu Đông Đô Chỉ Huy Sứ Trầm Vĩnh, Thát Đát tập kích Tam Vạn vệ, Thiên hộ Tam Vạn vệ Bùi Y Thật Đặc Mục Nhân dẫn quân ngăn cản, anh dũng giết địch, trên người trúng tên vài chỗ, kiệt lực lui về giữ thành trì, cầu viện về phía Liêu Đông Đô Chỉ Huy Sứ Trầm Vĩnh, Trầm Vĩnh sợ địch sợ chiến, không dám xuất binh, tùy ý để Thát Đát cướp bóc chém giết, sau khi đợi Thát Đát lui binh lại muốn giấu mà không báo.

Nhưng Trầm Vĩnh tại Liêu Đông dù sao không làm được một tay che trời, Thiếu Ngự sứ bị Trầm Vĩnh cưỡng bức lợi dụng, mặt ngoài đáp ứng cùng nhau dấu diếm việc này, cũng

thu nhận lễ vật của hắn, lại vụng trộm phái thân tín nói rõ chi tiết sự tình xảy ra một phen, cũng nói hết những danh mục quà tặng, mật báo kinh thành.

Chu Lệ nhìn thấy mật tấu liền giận tím mặt, binh mã Liêu Đông cũng không ít, hắn vào thành Đại Ninh bắt Ninh vương mang tám vạn tinh binh dưới trướng vào quan nội đó là năm Tĩnh Nan thứ hai, từ nay về sau tại khu Liêu Đông, đại ninh đều trang bị lưu quan, binh mã lục tục được bổ sung, lúc này đã không thể ít hơn so với lúc thái tổ. Với binh lực cường đại như vậy, nếu như Trầm Vĩnh không phải sợ chiến sợ địch, dù là hắn làm bộ dáng gì, đánh một trận chiến, cũng sẽ không tạo thành tổn thất lớn như vậy.

Chu Lệ đối với việc này không thể nhịn được nữa, nhưng Liêu Đông dù sao cũng là địa phương trời cao hoàng đế xa, hơn nữa thiểu ngự sứ mật tấu, nói Thát Đát đã lui binh, ai cũng không biết trước mắt là một cục diện như thế nào, cho nên Chu Lệ nóng lòng phái người đi Liêu Đông điều tra rõ ràng tình huống, cũng chủ trì đại cục.

Mà Hạ Tầm lúc này đang duyệt binh tại Đức Châu, tư lịch, bản lĩnh của hắn, trong mắt Chu Lệ, đủ để gánh chịu phần trách nhiệm này, hơn nữa Đức Châu đang có mười vạn tinh binh, vừa vặn có thể điều bộ phận tinh nhuệ từ đó theo Hạ Tầm đi ra quan ngoại, có thể trong thời nhanh nhất đuổi tới Liêu Đông, thưởng phạt tướng sĩ, trấn an quân dân, phản kích Thát Đát xâm lấn, cho nên lập tức hạ mật chỉ, để cho người dùng tốc độ tám trăm dặm phóng đi, đưa đến trên tay Hạ Tầm.

Trong mật chỉ trao quyền được duyệt điều năm vạn đại quân trong quân đội, lập tức theo hắn đi lên phía bắc, ủy thác hắn chức Tổng đốc Liêu Đông, chủ trì đại cục Liêu Đông, sau khi đến Liêu Đông lại được mật chỉ chỉ rõ:

Trầm Vĩnh rất sợ chết, e sợ địch sợ chiến, lấy tay che trời, dùng quân pháp, tiêu diệt. Đặc Mục Nhĩ Chính là người tộc Nữ Chân đại Minh, năm mười bốn Hồng Vũ suất lĩnh bộ tộc quy thuận Đại Minh, được phong Bách hộ, từ về sau trải qua nay chiến sự, công sức cao nên thăng lên đến Thiên hộ, lần này anh dũng giết địch, cực lực bảo vệ Tam Vạn vệ không mất, thăng chức là chỉ huy Thiêm sự Tam Vạn vệ. Đồng thời chiếu dụ vệ sở bên cạnh, phàm là có tiếng động tặc khấu bắt người làm nô lệ, người nghe thấy mà không báo, quan trấn thủ phía dưới, chức không phân biệt lớn nhỏ, tội giống nhau.

Hạ Tầm cầm phần thánh chỉ này, lâm vào trong trầm tư, xem ra mộng đẹp về nhà làm bạn kiều thê chăm sóc con gái tạm thời phải để đấy, đối với việc này, Hạ Tầm không có một câu oán hận. Hắn từ một kẻ thảo dân áo vải, cho tới vinh hoa phú quý bây giờ, quyền khuynh triều dã, đã hưởng dụng tất cả, nên vì thiên hạ, vì dân chúng làm chút chuyện, nếu không có gì khác với một con bò ngu xuẩn.

Trước mắt có thể kịp thời chạy tới Liêu Đông thu thập tàn cuộc, mà lại dùng quyền thế địa vị có tư cách đi thu thập tàn cuộc Liêu Đông, tại Hoàng Hà phía bắc chỉ có hai người, một người là đang ngồi trấn thủ Bắc Kinh Ngũ quân đô đốc phủ Khâu Phúc, một người chính là hắn. Luận hiểu biết và chiến pháp đối với Thát Đát, Khâu Phúc thắng hắn một bậc, nhưng mà lần này đi Liêu Đông, hiển nhiên còn có trách nhiệm trấn an địa phương, luận bàn chính vụ, hắn lại thắng Khâu Phúc một bậc, cho nên lựa chọn hắn là kết quả tốt nhất.

nay Đương nhiên, trong đó cũng không ngoại trừ hoàng đế trong nội tâm còn có thiên vị, từ về sau trước các loại dấu hiệu xem ra, hoàng đế đối với việc lập thái tử, hiển nhiên là đã có quyết định rồi, nếu như lúc này lại lần nữa trọng dụng Khâu Phúc, khó tránh khỏi sẽ khiến cho bách quan lại một loại ảo giác: Hoàng đế vẫn muốn lập thứ tử Chu Cao Hú làm hoàng đế, đảng trong triều tranh giành tất nhiên càng kịch liệt, nếu là hoàng đế có lo lắng tầng này, vậy hắn lấy được tư cách xuất quan mới đúng.

Nhưng Liêu Đông cục diện hôm nay rốt cuộc như thế nào? Chỉ là thu thập tàn cuộc mà nói, không cần phải cấp bậc quan nhân như hắn, chỉ sợ tình hình không giống dự liệu.

Biết người biết ta trăm trậm trăm thắng, công tâm mà nói, ở trên quân sự mình chính là người nửa mùa, lần trước đánh Oa khấu thắng lợi, chủ yếu là mình ở trên chiến lược tiêu diệt Oa khấu có ưu thế tiên thiên người khác không bì kịp, mà chiến đấu cụ thể đi lên lại có vài viên kiêu tướng cực kỳ có năng lực phụ trách. Thế cục Liêu Đông thì khác rất lớn với tiêu diệt lũ khấu vùng duyên hải, đối mặt cục diện quân sự Liêu Đông thay đổi trong nháy mắt, không có sách lược thành thục có thể trực tiếp lấy ra tham khảo, trích dẫn rập khuôn, sẽ thành lý luận suông.

Quan hệ quân dân Liêu Đông, quan hệ dân tộc cũng nhất định rắc rối phức tạp, mượn đạo tấu chương ngự sứ Liêu Đông buộc tội, theo như sự tình mà nói, thủ tướng liều mang ngăn ba vạn vệ địch là tộc nhân Nữ Chân, phụ trách quân sự Liêu Đông Trầm Vĩnh là tộc nhân người Hán, Trầm Vĩnh thấy chết mà không cứu được, trong chuyện này chưa hẳn hoàn toàn là rất sợ chết, có lẽ có chút ít tranh cãi dân tộc bên trong cũng không biết chừng.

Cho dù trước kia không có, lúc này đây hắn nhét người Nữ Chân đến phía trước để gìn giữ đất đai vệ quốc, vào sinh nhập tử, chính mình lại ổn thỏa ở phía sau thấy chết mà không cứu, thế tất cũng sẽ khiến cho phát sinh một số mâu thuẫn bên trong. Hai tộc tuy đều là con dân Đại Minh, nhưng lại là dân tộc khác nhau, bình thường xử lý không tốt, còn sẽ có rất nhiều xung đột, huống chi loại cục diện trước mắt này, cũng hoàn toàn sự tình là khó xử lý nhất…

Hạ Tầm đang nghĩ ngợi, một người thị vệ lại đi đến cửa ra vào, bẩm báo nói: “Khởi bẩm Quốc Công, Ô Hồi Lan Ba Nhật sứ giả Thiếp Mộc Nhân quốc cầu kiến”.

“A? Hắn đến làm chuyện gì? Tất cả việc trong nội môn đã xử lý rồi mà”.

“Hắn nói… có việc cơ mật cần cầu kiến”.

Hạ Tầm trầm ngâm một chút, thu mật hàm trên bàn, phân phó nói: “Mời hắn vào đi!”