Chương 588 Hoàng tước ở phía sau (2)
“Qua sông, rút lui phía bắc!”
Chiến sĩ thường xuyên sinh hoạt trong giết chóc, mặc dù là gặp thế tập kích mãnh liệt như vậy, cũng biểu hiện ra tố chất chiến đấu trác tuyệt của bọn họ. Nếu đổi một đội quân ý chí chiến đấu không đủ, dưới thế công mãnh liệt như thế của quân Minh, quân lính đã sớm tan rã, mặc người chém giết. Mà bộ lạc Thổ Cáp trong một tình thế chiến đấu bất lợi, hậu đội ước chừng giữ gìn được một nửa như trước, trận hình không hề tán loạn.
Hàn Xích Cân Thổ Cáp bị bắt sống, nhưng mà trong đội ngũ hắn còn có một chút tướng lãnh cao cấp, mắt thấy tình hình không ổn, bờ nam Âm Mã hà lại có thể có hỏa quang ngập trời, chém giết rung trời, mong đợi Cáp Nhĩ Tị cứu viện Lạp cũng là không có khả năng, bọn họ lập tức làm ra quyết định: “Xuôi theo Lưu Hoa hà, chạy lên phía bắc!”
Đi phía tây, hướng bắc, là địa bàn bọn hắn, về phần chạy trốn, bọn họ cũng không cho rằng đó là sỉ nhục, bọn họ chiến đấu hung hãn, chạy trốn cũng linh hoạt, tất cả mọi thứ cũng là vì sinh tồn, chỉ cần có lợi cho sinh tồn, đó chính là chính xác, bọn họ sẽ không kiên trì hy sinh vô ích, lại càng không có cái gì phong độ kỵ sĩ, triết học sinh tồn của bọn họ là học được từ chó sói.
Trực tiếp giao thủ cùng quân Minh và chiến sĩ Mông Ca, một bộ phận binh Thát Đát tốp năm tốp ba, phối hợp tác chiến, giống như bầy sói lâm vào tuyệt cảnh bình thường, liều chết đánh cược một lần, tranh thủ cơ hội cho tộc nhân mình, phần nhân mã phía sau thì lợi dụng tánh mạng tộc nhân cho bọn hắn đổi lấy cơ hội, nhanh chóng qua sông, chạy về phía bờ bắc Lưu Hoa hà.
Hiện trường hỗn chiến, nhân mã hai bên ở vào tình thế cài răng lược, binh Thát Đát lấy mang đổi mạng, tranh thủ cơ hội cuối cùng cho tộc nhân mình, một bộ phận Thát Đát binh vượt qua Lưu Hoa hà, chạy trối chết. Nhân số binh lính lưu lại kém xa, rất nhanh đã bị liên quân Mông Ca và người Minh giết sạch, chưa kịp thở dốc, bọn họ cứ dựa theo kế hoạch dự định, đuổi theo chạy qua Lưu Hoa hà, đánh lén tàn binh Thổ Cáp.
Bờ đông Âm Hoàng Hà, Cáp Nhĩ Tị Lạp suất lĩnh người đi phía đông ngăn cản đột kích từ phía tây, lại bị quân Minh không tiếc một cái giá lớn, gắt gao lưu lại, mặc dù quân Minh cũng trả giá hy sinh rất lớn, nhưng ba phương diện cùng đánh, thủy chung vẫn không động được, chiến hỏa bờ bắc Âm Mã hà càng đốt càng nhỏ, tiếng kêu đã không còn quá nhiều, đội ngũ bị áp chế dần dần đến cùng một chỗ, Cáp Nhĩ Tị Lạp bị ép quyết định rút lui qua phía bắc.
Mặc dù hắn không lựa chọn, nhưng qua sông đã là con đường duy nhất, lưu lại chỉ có một con đường chết, mặc dù liều chết đánh cược một lần có thể làm người Minh thiệt hại nghiêm trọng, nhưng toàn quân bị tiêu diệt chỉ có thể là hắn. Binh mã bản bộ Cáp Nhĩ Tị Lạp cũng áp dụng kế hoạch cắt đuôi, lưu lại một bộ phận người tử chiến cùng quân Minh, những người còn lại nhân cơ hội qua sông, nhưng thủy đạo dài dằng dặc, quân Minh một khi phát hiện hắn di chuyển, quân Minh thượng du và hạ du lập tức bắt đầu qua sông, truy kích chiến còn đang tiếp tục…
Tàn binh bộ lạc Thổ Cáp rút lui qua Lưu Hoa hà trốn đến bờ bắc sớm nhất không đến ba mươi dặm, trước mặt đã có tam vệ kỵ binh tinh nhuệ Ngột Lương Cáp đánh lên, tam vệ Ngột Lương Cáp giờ đây kết tử thù cùng A Lỗ Thai, không muốn ra sức cũng không được, giờ đây bọn họ thực sự muốn sát thương lực lượng Thát Đát hơn nhiều so với quân Minh. Dĩ dật đãi lao, binh lính Ngột Lương Cáp và binh lính Thát Đát đều là người Mông Cổ, cho nên chiến thuật công kích hầu như cũng tương tự.
Bọn họ dùng mười người làm một đội, bốn phương tám hướng bày trận công kích, phân tuyến đi tới, đột phá công kích, dùng phương pháp này, đúng là cách chiến thời đại Thành Cát Tư Hãn truyền thừa xuống: “Tiến như núi, bày trận như hồ ly, công như dùi đục xuyên suốt mà chiến…”
Mà binh Thát Đát tan hoang mà đến tại bờ bên kia thì còn có thể giữ gìn chế độ và đội hình so với quân bị thua bình thường, sau khi cả đội ngũ đều bị đánh tan, nhất là bọn họ mặc bì giáp, sau khi bì giáp thấm nước vừa ẩm ướt vừa cứng, trầm trọng vô cùng, cái này cũng làm trở ngại sự linh hoạt của thân thể bọn họ, hai quân vừa mới giao chiến, dù là bọn họ nhiều người, vẫn lập tức rơi xuống hạ phong.
Chiến sĩ Ngột Lương Cáp từ bốn phương tám hướng đục xuyên qua phía binh mã Thát Đát tán loạn, quất ngựa xung đột, nhiều lần xung phong, rất nhanh, lính bộ binh Mông Ca và quân Minh cũng từ bên kia sông truy kích tới, lại đánh ở đằng sau, nhân mã Cáp Nhĩ Tị Lạp bị quân Minh đuổi theo đã gian nan bôn ba về phía này, đại loạn chiến giống như thịt ba chỉ bắt đầu rồi….
Cáp Nhĩ Tị Lạp là một tướng lĩnh rất già dặn, nếu như không phải chưa giao chiến, kế hoạch của hắn đã bị Mông Ca Thiếp Mộc Nhân thông báo về phía quân Minh, hắn không bị thua được thê thảm như thế, việc duy nhất sau này hắn muốn làm, không còn là tận tâm đánh quân Minh, mà là làm sao tận khả năng mang binh sĩ mình đi ra ngoài.
Hắn hiểu rõ hướng bắc, hướng tây là địa bàn của mình, nhưng nguyên nhân chính là như thế, quân Minh sớm có chuẩn bị tất nhiên ở chút ít phương hướng đằng kia dùng trọng binh trấn giữ, cho nên sau khi hắn tập kết tàn quân, đi hướng đông trước, tại chỗ quân Minh tầng tầng chặn đường, xuyên qua chen vào để quay về, dẫn tới tất cả quân Minh đều truy cùng hướng, sau đó lại đột nhiên đi vòng vèo về hướng tây, ý đồ đục nước béo cò, nhảy ra khỏi vòng vây quân Minh khiến người Minh không nghĩ đến!
Đáng tiếc, quân Minh loạn chiến đến một bước này đã thiếu khuyết chỉ huy thống nhất, khắp nơi đều có binh rơi lả tả, khắp nơi cũng đều có binh mã quân Minh, Cáp Nhĩ Tị Lạp không rõ chi tiết nhìn thấy nhóm quân Minh nho nhỏ cũng không dám ham chiến, kết quả qua đi qua lại, mất thời cơ tốt nhất, quân Minh cắn nuốt sạch một đám binh Thát Đát tán loạn dần dần khép lại thành đại đội, lại như âm hồn không tiêu tan đuổi theo.
“Quân Minh muốn đuổi đến nơi đâu? Chẳng lẽ bọn họ muốn một mực đuổi tới đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ sao?”
Cáp Nhĩ Tị Lạp nằm ở trên lưng ngựa chật vật chạy thục mạng phi thường buồn khổ nghĩ ngợi, đột nhiên, lướt qua một mảnh ruộng dốc, phía trước đột ngột xuất hiện một đạo nhân mã, tinh thần Cáp Nhĩ Tị Lạp mừng rỡ: “Là nhân mã chúng ta tiếp ứng đến!”
Nhưng hắn lại chăm chú xem xét, không khỏi tim mật muốn nứt ra, quân đội trang trọng, trận hình sẵn sàng đón quân địch, trong đội ngũ đó có lá cờ hai mặt đứng sừng sững, Cáp
Nhĩ Tị Lạp không biết tiếng Hán, không nhận biết chữ Hán, nhưng hắn lại biết, chữ vuông chính là chữ Hán.
Hai mặt cờ, một mặt ghi là “Tổng đốc quân vụ Liêu Đông”, một mặt ghi là “Phụ Quốc Công Dương Húc!”