← Quay lại trang sách

Chương 589 Giống như màu máu (1)

“Đầu hàng không giết!”

Theo thanh âm hô quát loại tiếng sấm, hỏa súng, cung nỏ cùng một chỗ chỉ hướng tàn quân Cáp Nhĩ Ba Lạp, bên cạnh hỏa long xa và oản khẩu thương cũng đã sẵn sàng khai hỏa.

“Đầu hàng không giết!”

Vẫn dùng ngôn ngữ Mông Cổ nhất tề hô lên, thanh âm làm kinh sợ nhân tâm, mũi thương sáng như tuyết chỉ phía trước, mũi thương tạo thành ba tầng dày đặc như rừng rậm, chỉ bốn mươi lăm độ về phía trước, bọn lính còn đồng thời bước ra một bước, cước bộ nhất tề rơi xuống đất, phát ra một tiếng “oành” rung động vang lên, tàn quân Thát Đát Dao động một hồi.

“Đầu hàng không giết!”

Hai cánh quân kỵ binh đồng loạt giương mã đao lên, một tay cầm cương, thân hình nghiêng về phía trước, làm ra tư thái công kích.

Cáp Nhĩ Ba Lạp sắc mặt như đất, cánh tay nắm chặt cương đao, dĩ nhiên muốn đánh, vài lần cử động, cánh tay thậm chí có loại cảm giác không còn chút sức lực nào.

Tướng lãnh và binh sĩ đều chậm rãi quay đầu, chăm chú nhìn Xu Mật đại nhân của bọn họ.

Môi Cáp Nhĩ Ba Lạp run run, cũng quay đầu nhìn về phía bộ hạ mình, mỗi người đều mỏi mệt không chịu nổi, cũng chật vật không chịu nổi, bơi qua sông thì quá vội vàng, đại bộ phận mũi tên đều dính nước, mũi tên còn khô thì biến dạng, cực kỳ khó dùng, đây cũng là một cái nguyên nhân chủ yếu làm bọn họ thương vong thảm trọng. Đối diện, chủ lực quân Minh lại có thần sắc khỏe mạnh, trang bị hoàn mỹ.

Cáp Nhĩ Ba Lạp tinh tường hiểu rõ, nếu như tiếp tục đánh, toàn bộ nhân mã sẽ chôn vùi ở chỗ này, nhưng… muốn đầu hàng sao?

“Nặc Mẫn!”

Cáp Nhĩ Ba Lạp gọi một tiếng, một viên đại tướng dưới tay lập tức xách ngựa tiến lên trước.

Cáp Nhĩ Ba Lạp chăm chú nhìn phía trước, cũng không quay đầu lại, phân phó nói: “Từ giờ trở đi, toàn bộ nhân mã chúng ta đều giao cho ngươi”.

“Xu Mật đại nhân?”

Môi Cáp Nhĩ Ba Lạp động vài cái, nhẹ nhàng nói: “Muốn sống tiếp, ngươi dẫn người… đầu hàng đi!”

Nặc Mẫn kinh ngạc nhìn hắn, Cáp Nhĩ Ba Lạp lập tức xách ngựa, vừa thúc đầu ngựa, vừa quay người nhìn đội hình loạn không ngay ngắn, nhìn chăm chú một lát, đột nhiên thúc mạnh ngựa, giơ trường đao lên, từ trong lồng ngực phát ra một tiếng phẫn nộ rít gào, đập đao vào bụng ngựa, đơn thương độc mã xông về phía trận doanh quân Minh.

Trên dưới một trăm thân binh của hắn lập tức dục ngựa theo bảo vệ, đều đã giơ đao thương trong tay lên.

Hạ Tầm đầu đứng ở trên chiến xa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vung tay xuống phía dưới, lệnh kỳ huy động, một loạt súng hỏa súng trước quân “bang bang”, khói thuốc súng phụt ra, viên đạn bắn ra trong ngọn lửa.

Thân hình cường tráng của Cáp Nhĩ Ba Lạp chấn động mạnh vài cái, trên người tựa hồ bắn lên một đoàn huyết vụ, nhưng hai mắt hắn lại lợi hại như chim ưng, đao trong tay giơ lên rất cao, hộ vệ phía sau hắn cũng đều gầm nhẹ, mông rời khỏi yên ngựa, đao thương trong tay giơ lên cao, thân hình nghiêng về phía trước, phảng phất hổ lang nhắm người cắn nuốt, làm ra tư thái đánh sâu vào.

“Rầm rầm rầm!”

“Vù vù vù!”.

Âm thanh hỏa súng và âm thanh tên nỏ không dứt bên tai, đội ngũ trên dưới một trăm người, dưới đạn dày đặc và tên nỏ bắn chụm, giống như loại lúa mạch bị cắt ngược lại, ngã xuống một lùm.

Trên người Cáp Nhĩ Ba Lạp lại bị bắn chụm hơn mười mũi tên, một mủi tên trong đó có lực đạo thật lớn, xâu thẳng mặt, mang thân thể hắn bay về phía sau, thân thể té xuống ngựa, chân còn luồn vào bàn đạp, hắn buông lỏng thân thể lại chạy hơn mười mét về phía trước, con ngựa kia cũng bởi vì trúng phải quá nhiều tên và đạn, kêu một tiếng, ngã quỳ trên mặt đất.

Biên quân sử dụng mũi tên là mũi tên nanh sói, cây gỗ hoàng dương, mũi tên nanh sói, xuyên qua ba tầng bì giáp, mũi tên nhọn bay ngang trời, âm thanh sưu sưu không dứt bên tai, thân binh Cáp Nhĩ Ba Lạp vẫn không quan tâm vọt tới trước, không ngừng bị tên đánh trúng, xoay người lăn xuống yên ngựa.

Bọn họ nói rõ là muốn chịu chết, ba hàng hỏa súng quân Minh bên này đã đình chỉ lắp đạn thay nhau xạ kích, tên bắn ra ngoài còn có thể thu về, hỏa dược và đạn tiêu hao thì tiêu hao, đối mặt kẻ địch như vậy, bọn họ đã không cần lãng phí.

Hơn một trăm kỵ binh Thát Đát, vọt tới trước trận quân Minh chỉ có năm người, trên người năm người đã trúng tên, nhưng nhất thời không tuyệt khí, bọn họ trợn mắt lên, tay nâng trường đao, mắt thấy vọt tới trước trận quân Minh, nguyên một đám phát ra tiếng tru lên loại dã thú: “Ác úc nhập!”.

“Hô!”

Hai hỏa long đột nhiên phụt lên, một trái một phía, hoàn toàn bao phủ cả người lẫn ngựa năm kỵ sĩ này trong đó, dầu hỏa phun tung toé đến trên người bọn họ, lập tức dẫn đốt cả người và ngựa. Thân ngựa dấy lên liệt hỏa, không hề để kỵ sĩ khống chế, chúng nó bắt đầu nhảy lên, chạy trốn, chuyển động loạn tại chỗ. Động tác chạy trốn nhảy lên mang theo gió, làm cho hỏa thế trên người càng dữ dội hơn.

Năm thớt ngựa lửa, năm người lửa, bốc lên tại trước trận hai quân, kêu ré, chậm rãi, ngựa không nhảy, người cũng không kêu, xuất hiện vài đống chồng chất cháy đen gì đó, còn đang bốc lên khói và lửa. Hai phe cánh im ắng, không nói một lời.

Nặc Mẫn chứa đựng nhiệt lệ nhìn tất cả việc trước mặt phát sinh, thẳng đến lúc năm người lửa hoàn toàn nằm im bất động, lúc này mới xoay người xuống ngựa, chậm rãi đi vài bước đến phía trước, xoảng một tiếng đã bạt bội đao ra, quát to: “Xuống ngựa! Vứt bỏ khí giới… Đầu hàng!”

Mười bốn vạn người giải giáp!

Trong trầm mặc, kỵ sĩ Thát Đát cùng nhau xuống ngựa, đi đến phía trước, để đao thương qua một bên, lại trở lại trong đội ngũ, tiếng leng keng không dứt, trên mặt đất rất nhanh chồng chất nổi lên vài toà binh khí như núi nhỏ.

Nặc Mẫn hít sâu một hơi, đảo ngược thanh đao, hướng vào chính mình, hai tay nâng nó trong tay, nâng lên cao cao quá mức đỉnh đầu, từng bước một đi về hướng đối diện.

Quân Minh tránh ra, tách ra một cái binh đạo, bọn thẳng đứng như núi, Nặc Mẫn giơ bội đao lên cao, cúi đầu xuống, về từng bước một đến gần chiến xa Hạ Tầm phía trước…