← Quay lại trang sách

Chương 590 Tất cả đều vui vẻ (1)

Tin tức truyền ra, cả Liêu Đông cực kỳ chấn động, một số tộc còn đang xao động, đột nhiên cũng trở nên nhu thuận dị thường.

Triều Tiên bên kia cũng rất nhanh có được tin tức, nguyên bản âm thanh kháng nghị tương đối mạnh đột nhiên yếu ớt xuống, bộ lạc Nữ Chân phụ thuộc vào vùng duyên hải Triều tiên gia tăng tiếp xúc cùng Cổ Thuyền, trước kia là Cổ Thuyền chủ động liên lạc cùng bọn hắn, còn phải mang một ít lá trà, lụa, đồ sứ tốt nhất để làm lễ gặp mặt, tin tức đại thắng truyền ra, thế chủ khách lập tức thay đổi.

Điểm này, từ tình hình trong nhà Cổ Thuyền có thể nhìn ra.

Sâm Cao Ly, da chồn, lộc nhung, các loại lễ vật chồng chất khắp nơi, còn có một đống nữ tộc Triều Tiên, tộc Nữ Chân, đều là người ta đưa tặng. Mỗi ngày Cổ Thuyền vừa từ bên ngoài về, quỳ lạy cởi giày, cúi thân hành lễ, oanh oanh yến yến, tư thái rụt rè, phục thị Cổ Thuyền giống như Lão thái gia. Còn có một số thứ không tốt, nhìn thấy mắt Cổ Thuyền thâm quầng càng ngày càng nghiêm trọng hơn, có những vật đại bổ này, mỗi ngày trong nhà đều phải làm việc.

Hạ Tầm bên này thì vội vàng chuyện khắc phục hậu quả chiến tranh, an trí tù binh, trợ cấp tướng sĩ, báo công xin phần thưởng về phía triều đình, mọi việc như thế, làm Hạ Tầm loay hoay khắp nơi.

Đối với bộ lạc lớn nhỏ bị bắt đến thì dễ xử lý, toàn bộ dựa theo phương pháp và chính sách an trí đối với bộ lạc Ô Cổ lần trước đó, trên thực tế khi bọn họ lôi cuốn rất nhiều dân chúng bộ lạc trở về, có người Hán biết thời cơ chạy tới Mạc phủ đăng ký, chờ dẫn tá điền về nhà.

An trí đối với tù binh lại khác, những người này thuần một sắc đều là đại hán cường tráng có lực, vợ con không có mang theo bên người, mặc dù phân tán bọn họ đưa đi ra ngoài cũng làm người không yên tâm, đối với những tù binh này, Hạ Tầm sai người áp giản toàn bộ về hướng quan nội. Hoàng Thượng không phải đang muốn phong phú nhân khẩu Bắc kinh sao, để bọn hắn đi quan nội, giao cho Thượng Thư, Thị Lang Bắc Kinh an bài.

Bộ lạc Mông Ca quy phục, đãi ngộ không thể giống với bộ lạc bắt đến, Hạ Tầm đem bọn họ an bài vào một khối khu vực trống trải chính giữa bộ lạc Bùi Y Thật Đặc Mục Nhĩ và Tần Ninh vệ, ở đây gần chỗ thiết lập tuyến vận chuyển mậu dịch Đóa Nhan vệ, bọn họ cũng có thể rất nhanh bị cảm nhiễm, cũng tham dự trong đó, hơn nữa bọn họ ở bên ngoài tuyến, một khi Thát Đát đột kích, bọn họ cũng là một lá chắn.

Về phần nghề nghiệp chủ yếu của bọn họ giờ đây, vẫn là du mục, bọn họ không phải dân chúng bị bắt đến, Hạ Tầm không thể bắt buộc bọn họ sửa nông canh, nhưng mà đến khi

ưu thế nông canh thể hiện ra, bọn họ sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt. Trước mắt sao, bọn họ trú đóng ở đó, bên ngoài có mảng đồng cỏ lớn, nguyên vốn thuộc địa bàn người Thát Đát, lúc này phải xem bản lãnh của ngươi, Tam Vệ Ngột Lương Cáp và bộ lạc Mông Ca, tự các ngươi đi ăn, có thể chiếm bao nhiêu địa phương, chiếm càng nhiều càng tốt.

Lão nương Mông Ca vẫn chưa về, thê tử hắn bị bắt đi kia đúng là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, vì thế, Hạ Tầm còn cố ý mời Bùi Y Thật Đặc Mục Nhĩ và Mông Ca Thiếp Mộc qua phủ dự yến, trấn an một phen. Ái tướng Đinh Vũ cũng đã không rõ nơi đâu, nhắm chừng cũng là lành ít dữ nhiều, trong lòng Hạ Tầm mười phần tiếc nuối, rồi lại không cách nào phái ra đại đội mã đi tìm khắp thảo nguyên, chỉ có thể tại tấu chương báo công cường điệu nhắc tới hắn, để tỏ tâm ý.

Nói đến đây, phong tấu chương báo công, cũng không quá dễ ghi.

Bởi vì trong triều đình có một bộ phận đại thần vẫn có khuynh hướng chọn dùng thủ đoạn dụ dỗ đối với Thát Đát và bộ tộc Ngoã Lạt.

Bọn họ đề nghị Vĩnh Lạc hoàng đế phân biệt phong vương đối với vài thế lực đầu não lớn của bộ tộc Thát Đát và Ngoã Lạt, dùng để phân hoá ly gián quan hệ của bọn họ trong lúc đó, thông qua bọn họ tự mình kiềm chế nhất định, đạt tới mức triều đình Đại Minh khống chế đối với bọn họ, phản đối dùng vũ lực cưỡng chế đánh giết, tạo thành quan hệ khẩn trương.

Hạ Tầm xuất binh đại thắng, bắt bộ lạc Ô Cổ, lý do xuất binh thật là đầy đủ: Thát Đát đi đầu tập kích biên giời, triều đình xuất binh, là rất cần thiết, cái này nhất quyết cần một cái lý do nói đến thông suốt mới được. Bằng không, những quan Ngự sử kia nói cũng mặc kệ ngươi có phải chấn uy danh, bảo vệ dân vùng biên giới hay không, làm không tốt còn muốn buộc tội ngươi tự ý xung đột biên giới, không nghe lệnh vua, lao sư động chúng… cho ngươi một đống tội trạng.

Những ngững người này đã đáng yêu lại đáng hận, bộ dáng chủ trì chính nghĩa thì thà chết chứ không chịu khuất phục thật đáng yêu, tánh tình thông thái rởm thì cũng rất vớ vẩn. Cũng may Hạ Tầm giờ đây bên người có vài cán bút, Hoàng Chân, Trương Hi Đồng đều được trọng dụng, về phần Thiểu Vân Phong Thiểu Ngự sử, tuy là bởi vì hắn dâng một phong tấu chương buộc tội, mới bị tai họa Hạ Tầm bắt đến Liêu Đông, nhưng tư tưởng hắn khá tiến bộ, sau khi bên người Hạ Tầm có trợ thủ đắc lực, Thiểu Ngự sử trên cơ bản phải dựa vào đứng ở bên cạnh. Nhưng mà người hầu của Hạ Tầm là người kỳ tài, Thiểu Vân Phong này rất khá, công chính liêm khiết không tham tài vật, giờ đây kinh tế Liêu Đông rất phát triển, tùy thời cũng diễn sinh một số sự vật hủ bại, vừa vặn bảo hắn đi

chuyên môn trông nom phương diện này, Thiểu Vân Phong được tiện lợi, cũng không thấy tịch mịch.