Chương 589 Giống như màu máu (2)
“Ô…”
Một mũi tên nhọn rít lên bay tới, như ác quỷ khóc đêm, cực kỳ tàn nhẫn.
Cái mũi tên này cực nhanh, chỉ mang theo một đạo hư ảnh nhàn nhạt ở không trung, mắt thường khó phân biệt, cánh tay trái Đinh Vũ giữ chặt lá chắn, cả thân thể nằm phục trên lưng ngựa, đem tấm chắn bảo vệ chỗ hiểm bên cạnh thân, theo sát phía sau là một binh lính quân Minh cũng làm ra động tác tương tự, kỵ binh khác bởi vì trong khi giao chiến tấm chắn đã bị trường đao đối phương chém nát, liền nhanh chóng làm một động tác ẩn thân.
Mũi tên là hướng về phía Đinh Vũ, mũi tên tà tà xuất hiện gần trên mặt lá chắn sắt, xuất hiện một dãy ánh lửa, chẳng biết bay đi đâu, Đinh Vũ động thân ngồi vào chỗ của mình, hung dữ chửi bới một tiếng, hai chân dập vào bụng ngựa, động tác bỗng nhiên nhanh hơn, quát lớn: “Đuổi theo cho lão tử! Mũi tên bọn họ không còn nhiều lắm!”
Đinh Vũ đang truy kích một đào binh Thát Đát.
Sứ mạng của hắn là tiêu diệt đội một ngàn người Cáp Nhĩ Ba Lạp phái đi “bảo vệ” bộ lạc Mông ca, mang theo bộ lạc Mông ca quay lại Khai Nguyên, nhiệm vụ xem ra rất nhẹ nhàng, ngay từ đầu cũng xác thực rất thanh nhàn, với binh lực một vệ của hắn, đối phó một đội Thát Đát ngàn người dễ như trở bàn tay.
Đội Thát Đát ngàn người rất nhanh bị đánh tan, một số người bị giết chết, một số người vứt bỏ giới đầu hàng hoặc bị bắt sống, quân địch còn lại thì chạy tứ tán. Thiên phu trưởng Thát Đát kia dẫn hơn một trăm người một mình đào tẩu. Đinh Vũ cơ bản không có ý đuổi, hắn không phải muốn đối phó mấy cái con tôm nhỏ này, chỉ cần cứu người đi, vậy mọi sự đã thành.
Nhưng mà người bộ lạc Mông ca được giải cứu ra lại liều mạng la to về phía hắn, Đinh Vũ không thuần thục tiếng Mông Cổ, hắn còn không nghe rõ, bộ lạc Mông ca dẫn đường bên cạnh liền sắc mặt đại biến, nói cho hắn biết nói, mẫu thân Mông ca và một thê tử hắn sủng ái nhất bị Thát Đát Thiên phu trưởng kia bắt đi.
Đinh Vũ vừa nghe liền giận tím mặt, hắn cảm thấy trong chư tướng, mình được phái đi là nhiệm vụ nhẹ nhất, kết quả hai người quan trọng nhất của đầu lĩnh Mông ca vật lại có thể bị loại người hắn không coi vào đâu bắt đi, trở về trước mặt Bộ đường đại nhân, làm sao có thể ăn nói?
Đinh Vũ này cũng là một người liều mạng, lập tức giao cho phó tướng mình mang theo toàn tộc bộ lạc Mông ca nhổ trại đi Khai Nguyên, tự mình suất lĩnh ba trăm người, đuổi theo Thiên phu trưởng Thát Đát.
Thiên phu trưởng Thát Đát đi trước một hồi, nhưng mà bởi vì mang theo hai phu nhân, kéo chậm hành trình, rốt cục vẫn bị Đinh Vũ cho đuổi theo, ỷ vào ưu thế cỡi ngựa bắn cung, Thát Đát bị Đinh Vũ truy binh thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách, nhưng Đinh Vũ rất ngoan cường, xem như cùng hắn chơi trò hao tổn. Hai nhóm người, một người trốn, một người truy, giằng co nửa ngày một đêm, hôm nay đã là buổi sáng ngày kế, tên tùy thân Thát Đát mang theo người cơ hồ đã dùng hết toàn bộ, hai bên đã phát sinh qua mấy lần chiến đấu quy mô nhỏ.
“Những người Minh này gắt gao cắn chúng ta không tha!”
Một binh Thát Đát thở hồng hộc nói: “Thiên phu trưởng đại nhân, bằng không, chúng ta thả nữ nhân kia đi!” “Không được! Bộ lạc Mông ca bị mất, nếu như ngay cả hắn lão nương và nữ nhân đều không thể mang đi, Xu Mật đại nhân thấy, ngươi bảo ta ăn nói thế nào?”
Quay đầu nhìn quân Minh càng đuổi càng gần, Thiên phu trưởng cắn răng một cái, quát: “Ngươi dẫn hai người, mang theo các nàng tiếp tục đi, các huynh đệ khác, theo ta giết!”
Dứt lời liền thúc đầu ngựa, đánh về phía truy binh Đinh Vũ.
“Tới rất hay!”
Đinh Vũ cũng sớm mệt mỏi mỏi mệt không chịu nổi, vừa thấy đối phương thúc ngựa phản kích, tinh thần không khỏi mừng rỡ, lập tức nghênh đón, hai người xông đến nhanh nhất, so với tên lính dưới tay nhanh hơn ba thân ngựa, hai ngựa sắp tới, Đinh Vũ vung tay lên, lá chắn trong tay rời tay bay ra, vạch lên một đường vòng cung, đập về phía đầu ngựa Thiên phu trưởng Thát Đát, tay phải nắm chặt chiến đao, đao cử động qua đỉnh đầu, mông cách yên một khoảng, rít gào một tiếng liền bổ xuống.
Thát Ðát Thiên phu trưởng không ngờ quân Minh đối phương này lại hung hãn đến thế, đến lá chắn cũng không tha, đầu ngựa vừa vặn bị nện, chiến mã bị đau, hí dài một tiếng, đứng người dậy. Thân ngựa vừa đứng, thật ra khiến hắn khó khăn lắm mới tránh khỏi một đao của Đinh Vũ, nhưng một đao kia của Đinh Vũ lập tức bổ xuống đầu.
Kéo đao, đầu ngựa to lớn bị chém mở, não máu ngựa văng khắp nơi, phun vào mặt Thiên phu trưởng Thát Đát, đến con mắt cũng mê mê, chiến mã ầm ầm ngã xuống đất, Thiên phu trưởng Thát Đát lăn xuống yên ngựa, tay chém một đao, chém về phía đùi ngựa
Đinh Vũ, đùi ngựa bị cắt đứt, Đinh Vũ cũng lập tức văng ra, hai người liền chiến cùng một chỗ. vung đao
Lúc này, người dưới tay hai bên cũng đều chen chúc tới, đều dục viện binh cứu chủ tướng mình, kết quả hai bên chiến cùng một chỗ.
Đinh Vũ ở trên ngựa, chưa chắc là đối thủ Thiên phu trưởng Thát Đát này, nhưng đến trên mặt đất, hắn chuyên về công phu võ thuật di chuyển đã chiếm tiện nghi, nói đến con mắt Thiên phu trưởng bị máu ngựa che kín, trợn mắt nhìn lại, tất cả trước mắt đều che một tầng huyết sắc, ít nhiều bị ảnh hưởng tới thị lực, càng thêm thất thế.
Đinh Vũ vận đao như bay, như được thần hỗ trợ, một mặt hét lớn: “Mấy người rời đi, cướp lão nương Mông ca trở về cho ta! Con mẹ ngươi! Khanh khanh khanh!”
Liên tiếp ba đao, binh khí trong tay Thiên phu trưởng không hoàn mỹ bằng binh khí của Đinh Vũ, đao thứ ba chém xuống dưới, Thiên phu trưởng vung đao ra, bị một đao Đinh Vũ chém đứt binh khí cầm trong tay, hoảng hốt còn muốn trốn tránh cũng đã không còn kịp rồi, Đinh Vũ một đao chém đứt bàn tay cầm đao của hắn, mình cũng đứng không đủ ổn ngã về phía trước, lại thừa dịp thế ngã, bàn tay xoay đao tròn như quạt gió, “phốc” một đao đã bổ xuống cái đùi phải Thiên phu trưởng!
Binh Thát tử mang theo hai phụ nhân chạy trốn bị quân Minh đuổi kịp, thời điểm quân Minh mang theo hai phụ nhân trở lại chém giết, Đinh Vũ chặt đứt một chân phải của Thiên phu trưởng, máu chảy huyết lưu sắc mặt đã trắng bệch, hắn kích động nói: “Người cứu về rồi?”
Một cái quân Minh nắm một thớt ngựa đỏ thẫm đi đến bên cạnh hắn, nói: “Đô Ti đại nhân, nữ nhân này chỉ sợ không ổn!”
Trên một con ngựa khác là lão phụ khoảng hơn năm mươi tuổi, người lính này dẫn ngựa, phía trên lại là một người nữ tử còn trẻ tuổi, xem bộ dáng rất là mỹ lệ, chỉ là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, miễn miễn ngồi ở trên ngựa, có loại cảm giác lung lay sắp đổ.
Ánh mắt Đinh Vũ vừa ngước lên, chỉ thấy người trên con ngựa kia mang theo một mảng ẩm ướt, nhỏ giọt trên cỏ bên chân, vậy mà lại là màu đỏ, vạt áo bào nữ nhân kia đã ướt thấu, dán trên người, nhìn kỹ đúng là một vết máu.
Đinh Vũ không khỏi hoảng hốt, cả kinh nói: “Các nàng trúng đao ở đâu?”