← Quay lại trang sách

Chương 716 Kiệu hồng, ai tới khiên (2)

“Vũ Thuần Tử tiên cô…”

Tiết Lộc vừa mới nói một câu, liền bị Đồng Vũ Thuần cắt ngang: “Tiết tướng quân, người thích ta không?”

Tiết Lộc ngẩn ngơ, vội vàng không để lỡ gật đầu! “Thích, thích, ta… ta phi thường thích cô…”

Đổng Vũ Thuần thấy bộ dạng hắn khờ đầu khờ não, nhịn không được phì cười ra tiếng, nụ cười này, bách mị tùng sinh, Tiết Lộc vẫn là lần đầu thấy nàng cười, nhịn không được nhìn ngây người, trong nháy mắt đó, linh hồn nhỏ bé của hắn giống như cũng rời cơ thể, rung rinh, sau một lúc lâu mới trở lại trên người của mình.

Đổng Vũ Thuần nhìn thấy bộ dạng si mê của hắn, hơi hơi có chút cảm động, nhớ tới thân phận chính mình, trong lòng lại có chút đau đớn, nàng thu lại tươi cười, buồn bã thở dài nói: “Tiết tướng quân… người có biết thân phận ta không?”

“Ta biết, cô nương ngươi ở quê bị người bức hôn…”

Đổng Vũ Thuần lắc đầu, buồn bã cười: “Tướng quân lầm rồi, Vũ Thuần không phải gái nhà lành, mà là một nữ tử yên hoa lầu xanh Hồ Châu!”

“Cái gì?” Tiết Lộc lắp bắp kinh hãi.

Đổng Vũ Thuần ngưng mắt nhìn Tiết Lộc, tự giễu nói: “Đúng! Ta là kỹ nữ, cái thân mình này, sớm bị rất nhiều nam nhân… Ha ha… Tiết tướng quân, hiện tại, người còn thích ta không?”

Tiết Lộc trừng lớn một đôi mắt trâu nhìn nàng, sau một lúc lâu nói không ra lời. Đổng Vũ Thuần nhẹ nhàng xoay người, buồn bã nói: “Tướng quân, mời người trở về đi…”

Tiết Lộc trong đầu loạn hết cả lên, nghe xong những lời này của Đổng Vũ Thuần, hắn ngốc nghếch gật gật đầu, giống như mộng du xoay người, kéo cửa, giống như rối gỗ đi ra ngoài.

Cửa phòng sạt một tiếng nhẹ nhàng đóng lại, Đổng Vũ Thuần hơi hơi ngẩng đầu lên, thì thào tự nói: “Nhân sinh khổ nhất là nữ tử, nữ tử khổ nhất là kĩ thân. Làm tì làm thiếp đều có chủ, làm kĩ tử sinh vô định bằng. Tuy rằng ngày đàn đêm hát, sống cũng không bằng dân áo vải. 29

Hai hàng thanh lệ từ gò má nàng đổ rào rào chảy xuống đến, nàng nghẹn ngào, đã không ngậm nổi nữa.

Đột nhiên, phành một tiếng, cửa phòng bị phá ra, Tiết Lộc giống như một đầu trâu đực lại hướng trở về, Đổng Vũ Thuần quay người trở lại, giật mình nhìn hắn, Tiết Lộc vọt tới trước mặt nàng, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ta… ta muốn nàng!”

Đổng Vũ Thuần giật mình mở lớn hai mắt đẫm lệ: “Ta từng kinh qua…”

Tiết Lộc cầm chặt tay nàng: “Từ nay về sau, nàng chính là nữ nhân của ta!”.

“Người muốn ta?”.

“Đúng, ta muốn nàng!”

Đổng Vũ Thuần ngưng mắt nhìn hắn, trong con ngươi còn có nước mắt, nhưng trên mặt đã tràn ra tươi cười so với hoa xuân càng sáng lạn.

“Vậy được, ngày mai, người sai đưa một kiệu nhỏ tới đón ta, ta… sẽ làm nữ nhân của người! Cả đời, đều là nữ nhân của người!”

“Ngày mai? Vì cái gì phải ngày mai? Ngày mai Kỷ Cương nói…”

Đổng Vũ Thuần ngưng mắt nhìn hắn nói: “Ta nguyện ý theo người! Nếu như vậy, ngày mai người cũng không bảo vệ được ta, ngày mai, ta vẫn là của hắn! Ta không muốn… do người đưa ta qua phủ!”

Tiết Lộc một cỗ nhiệt huyết hô một chút xông lên đỉnh đầu, hắn mạnh mẽ gật đầu một cái, cắn răng nói: “Được! Ngày mai! Ngày mai giờ Thân, ta cũng sai đầu kiệu, tự mình tới đón nàng!”

Tiết Lộc đỏ hồng mắt, hung tợn nói: “Con mẹ nó ngày mai lão tử mang binh đến, Cẩm Y vệ dám cùng lão tử động thủ cướp người, lão tử liền giết con mẹ nó!”.

Tiết Lộc nói rất thô lỗ, nhưng nghe vào trong tại Đổng Vũ Thuần, thật so với kia chút văn nhân nhà thơ thanh thi nhã phú còn muốn êm tai hơn nhiều, nàng nở nụ cười, lúc này, cười đến rất ngọt ngào!

“Mang binh đi, không ổn? Cứ như vậy chuyện này có thể liền nháo lớn!”

Trên đường trở về, Lưu Ngọc Quyết nghe được tính toán của Tiết Lộc, lập tức đưa ra phản đối: “Kỷ Cương tên kia âm hiểm giả dối, ngươi còn không rõ ràng. Tiết huynh, nghe lời vừa rồi, của ngươi chỉ sợ hắn muốn xem sắc mặt ta hay là tiếp theo, Đổng cô nương hắn gặp cũng chưa từng gặp qua, sẽ nạp nàng làm thiếp, rõ ràng vẫn là vì chuyện ngươi ngày đó dâng thư vì Phụ Quốc Công làm chứng cố ý cùng ngươi khó xử.

Người này, hiện tại là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đã càn rỡ đến cực điểm.

Nhưng mà, muốn cùng hắn đấu, nào có công bình đáng nói? Ngươi xem, dựa vào điều kiện tiện lợi hắn nắm giữ Cẩm Y vệ, ngươi dâng một phong tấu chương, hắn lập tức liền biết nội dung, nhưng hắn nếu ở trước mặt hoàng thượng tiến ngươi vài câu gièm pha, ngươi dâng biết đi chỗ nào? Chỉ bằng cái này, trận này sẽ không có cách đánh, huống chi hắn hiện tại đang được Hoàng Thượng tin một bề.

Tiết huynh, ngươi để ý Đổng cô nương, hắn cũng không để ý, hai bên thật muốn là vì một nữ nhân đánh nhau, một cọc gièm pha như vậy nháo đến triều đình, vạn nhất Hoàng Thượng giận dữ, bảo hai các ngươi bỏ qua, hắn Kỷ Cương là không sao cả, nhưng ngươi? Ngươi còn có thể ôm mỹ nhân về sao?”

Tiết Lộc nghe xong không khỏi do dự lên, “Lưu hiền đệ nói có đạo lý, vậy… vậy ngươi nói ngu huynh nên làm cái gì bây giờ?”

Lưu Ngọc Giác nói: “Chuyện này, ngươi không thể giáp mặt chính diện đối nghịch, để ý Đổng cô nương là ngươi, chứ không phải là hắn! Theo ta thấy, nếu muốn mọi chuyện âm xuôi, an an ổn ổn đem Đổng cô nương đón về nhà, chỉ có dựa thế, ngươi tìm người có thể trấn được người này, trong thành Nam Kinh này, chẳng lẽ Kỷ Cương hắn thực đã đến tình trạng Thiên Vương lão tử đệ nhất, ta thứ hai sao? Không coi được!”

Tiết Lộc hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói: “Chủ ý hay! Ta nghĩ đến một người rồi, hắn nếu chịu ra mặt, nhất định trấn trụ được Kỷ Cương!”