Chương 765 Điệp trung điệp (2)
Vu Kiên trong lòng cười thầm, đã nhận định người này trước mắt có bảy tám phần khả năng, chính là gian tế đến từ một phương Thiếp Mộc Nhi, những bộ lạc du mục bồi dưỡng cái gọi là gián điệp này, so với người Trung Nguyên dùng gian thuật sớm nhuần nhuyễn thật sự là kém cách xa vạn dặm, mặt hàng ngu xuẩn như vậy căn bản không phải một tên thám tử thành thục, Vu Kiên trong lòng rất là có chút khinh miệt.
Vu Kiên cười hì hì nói: “Vị lão gia này là lần đầu đến Sa châu buôn bán hả? Hắc hắc, muốn ở Sa Châu buôn bán, sao có thể không trèo tên quyền quý làm núi dựa vào? Nhắc
tới Sa Châu, còn có ngọn núi dựa vào so với Côn Quý lão gia lớn hơn nữa sao? Ngài nếu không biết hành trình của Phụ Quốc Công gia, vậy ở chỗ này chờ đợi vô thời hạn, nói vậy việc làm ăn của lão gia cũng không dễ tính toán tổn hại này… Hắc hắc, lão gia chỉ cần ban cho tiểu nhân một chút tiền thưởng, tiểu nhân nhất định đem hiểu biết của mình, tất cả đều nói cho lão gia”.
“O?”
Thác Bạt Minh Đức từ trên xuống dưới đánh giá Vu Kiên một phen, hắn thật đúng là không phải một gian tế làm quen thám báo thám mã, mà là một tên tướng lãnh trong quân Thiếp Mộc Nhi, chỉ vì hắn là người Khương, lại biết tiếng Hán, liền bị phái đến nơi này đến hỏi thăm tin tức, có liên quan kỹ xảo dùng gian hoàn toàn là tay mơ, nay khó được có người đưa lên cửa, nếu không nghe tin tức của hắn, dựa vào bản thân Thác Bạt Minh Đức, chỉ sợ thật đúng là tìm không thấy con đường nào.
Hắn nghĩ nghĩ, liền sờ tay vào ngực, lấy ra hai viên đậu vàng, đặt tới trên tay Vu Kiên: “Tốt, ngươi nói đi, nếu là nói rõ, lão gia còn có thưởng!”
Vu Kiên sờ sờ hạt đậu vàng trong tay, lại đặt tới miệng liếm liếm, cắn cắn, đầy đủ giả bộ hình tượng một tên tiền làm mờ mắt, sau đó đem hạt đậu vàng kia cẩn thận nhét kỹ, lúc này mới nịnh nọt cười nói: “Lão gia, ngài nếu muốn bái phỏng Côn Quý lão gia, ngài có thể phải đợi nữa, ít nhất cũng phải đợi hai mươi ngày nữa”.
Thác Bạt Minh Đức động dung nói: “Ồ? Hai mươi ngày sau, vị Đại Minh Quốc Công kia sẽ trở về quan nội?”
Vu Kiên lắc đầu: “Không thể, không thể, lập tức liền hai tháng nữa, Quốc Công gia muốn ở vùng này đợi hai mươi ngày nữa, an bài một chút phòng ngự của Sa Châu, sau đó trời trở nên ấm hơn, Quốc Công gia sẽ tiếp tục tây tiến, đi hướng Ha Mi”.
Thác Bạt Minh Đức ánh mắt chợt lóe hỏi : “Hắn còn muốn đi Ha Mi?”
Vu Kiên cười hì hì nói “Vậy đó, muốn vững Gia Dự quan, thì cần Sa Châu, muốn vững Sa Châu, thì cần Ha Mi, Quốc Công gia nếu là không đi Ha Mi, vậy lúc trước cần gì ngược mạo tuyết đến Sa Châu chứ? Cho nên, ngài thời gian nếu dư dả, đợi hai mươi ngày nữa, là có thể bái kiến Côn Quý tướng quân, có Côn Quý tướng quân làm ngọn núi ngài dựa, vậy còn không tài nguyên cuồn cuộn?”
“Tin tức chuẩn xác?”
“Chính vậy, không dối gạt lão gia, tiểu nhân là người Hán, vốn là người Lương Châu phủ, có anh con cậu chính là Bách hộ quan Đào Châu phủ, nếu không biết rõ ràng như vậy sao… 22
Hắn nói xong, tay liền lại duỗi vươn đến trước mặt Thác Bạt Minh Đức, Thác Bạt Minh Đức thầm mắng một tiếng, lại lấy ra hai hạt đậu vàng đặt tới trên tay hắn, Vu Kiên mặt mày hớn hở thu hạt đậu vàng nói: “Cảm ơn lão gia thưởng. Tiểu nhân vốn là dựa vào anh con cậu chen ăn chen uống, nhưng là thua tiền cuộc, người thắng kia lại cũng là tên bách hộ quan, mặt mũi anh con cậu cũng không được, một khoản nợ lớn, không có biện pháp, mới chạy đến nơi này đến kiếm ăn”.
Thác Bạt Minh Đức nghe được trong lòng vừa động, người này đúng là thân thích tướng lĩnh quân Minh, nếu thay hắn trả sạch nợ, phái hắn trở về đảm đương tại mắt… Cái này mà không vội, trước đem người này mượn sức lại đây mới được!
Nghĩ đến đây, trên mặt Thác Bạt Minh Đức lộ ra một bộ bộ dáng mỉm cười: “Ừm, ta nhìn ngươi, biết ăn nói, rất thông minh, thế nào, có nguyện ý hay không làm việc cho ta, đi theo ta làm quản sự, có thể so với ở chỗ này khiêng việc tốn sức mạnh hơn gấp trăm lần!”
Vu Kiên vừa nghe vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Đồng ý! Đồng ý! Cái này thật sự là gặp quý nhân rồi! Lão gia, tiểu nhân Hồ Thất Thất, ngài gọi ta Thất Thất, Tiểu Thất đều được, từ nay về sau, tiểu nhân liền vì lão gia ngài đi theo làm tùy tùng ra sức”.
Thác Bạt Minh Đức ha ha cười, nói:“Vậy được, theo ta đi đi!”
Vu Kiên lóc cóc theo ở phía sau hắn, miệng lưỡi lưu loát nói: “Lão gia, ngài yên tâm, bằng lo lắng cái gì Thiếp Mộc Nhi Thiết Mộc Nhĩ kia, hắn chính là Ngân Mộc Nhĩ Kim Mộc Nhĩ, gặp phải Quốc Công gia chúng ta đều phải xong! Quốc Công gia chúng ta đó lại là đương kim đệ nhất danh tướng Đại Minh ! Giặc Khấu Đông Hải hoành hành, đại tướng quân Khâu Phúc bó tay, Quốc Công gia chúng ta đến Đông hải, đem bọn hắn quét sạch sẽ, trộm cướp vùng duyên hải từ đó về sau không được việc gì”.
Thác Bạt Minh Đức đi ở phía trước, một đôi trong mắt mơ hồ nổi lên sát ý: “Ồ? Vị Quốc Công này vậy mà lợi hại như thế?”
“Chính thế, lão gia, bọn Thát tử Tái Bắc lợi hại hay không? Hắc! Quốc Công gia chúng ta Quốc Công gia vừa đến, giết bọn hắn một cái hoa rơi nước chảy. Người thường nói, ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu, Quốc Công gia chúng ta chính là Từ Đạt đại tướng quân tái thế, chính là Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh sống lại, chỉ cần Quốc Công gia chúng ta còn, Thiếp Mộc Nhi tính cái rắm ! Lão gia, ngài cứ việc ở nơi này buôn bán,
Thiếp Mộc Nhi kia không đến thì thôi, nếu hắn thật dám đến, hừ! Dựng thẳng đến đây, phải ngang trở về!”.
“Tốt, tốt, vậy ta an tâm rồi, ha ha, ha ha…”
Thác Bạt Minh Đức bước đi ở phía trước, miệng phát ra tiếng cười, biểu tình trên mặt lại trở nên dữ tợn khác thường hẳn lên