Chương 883 Đại văn chương (1)
Hạ Tầm rời khỏi chỗ ở của Tô Dĩnh, lại đi đến chỗ của Tạ Tạ. Trong viện nồng ấm, dưới tàng cây có một bàn đá, Tạ Vũ Phi quần áo xanh biếc đang cùng nữ nhi chơi cờ.
Tư Vũ đang cầm quân cờ, đôi mi thanh tú hơi hơi nhíu lại, giống như là đang trầm tư suy nghĩ vậy.
Tư Vũ hiện tại đã bắt đầu theo tiên sinh đọc sách.
Vốn y theo ý tứ của Hạ Tầm, dù sao khuê nữ hắn không lo gả, lại nói khi lớn cũng không cần nàng làm nghề nghiệp gì, không cần phải sớm như vậy kêu đứa nhỏ đọc sách, kêu nàng chơi vài năm nữa cũng không sao.
Nhưng Tạ Vũ Phi không đáp ứng, ở nàng yêu cầu, Tư Vũ hiện tại cũng đi theo hai tỷ tỷ mỗi ngày đọc thi thư, Tạ Vũ Phi bình thường còn có thể dạy nàng chút cầm kỳ thư họa, xem ra là lập chí muốn đem nữ nhi nàng bồi dưỡng thành một tiểu thục nữ.
Tư Vũ bình thường văn văn tĩnh tĩnh, thật là có điểm ý tứ tiểu thục nữ, chỉ là trong đôi mắt ngẫu nhiên lộ ra sự thông minh…
Hạ Tầm thực lo lắng nha đầu kia trưởng thành sẽ là một Tạ Vũ Phi thứ hai, tuy rằng lấy gia thế của hắn, không cần nha đầu kia đi lăn lộn giang hồ, bất quá một nha đầu tinh quái như vậy, nam nhân thích nàng chỉ sợ sẽ thực đau đầu.
“Phụ thân!”
Tư Vũ đang vì ván cờ tiến thối lưỡng nan mà phát sầu, chợt thấy Hạ Tầm tiến vào, lập tức buông quân cờ, ngọt ngào kêu.
Hạ Tầm vuốt vuốt đầu nàng, cười nói: “Tam nha đầu ngoan, tự mình đi ra ngoài chơi trước, cha với mẹ con có một số việc muốn nói!”
“Vâng!”
Tư Vũ ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, cầm quân trắng trong tay thả vào trong hộp gỗ hồng mộc, rồi khoan thai đi ra ngoài.
Tư Vũ đại tiểu thư văn văn nhã nhã rời khỏi sân, vừa rời khỏi tầm mắt của phụ thân cùng mẫu thân, liền nhấc váy lên, chạy vội đi.
Minh Nhi đang cùng Dương đại thiếu gia ở vườn thủy trúc chơi đùa, Tư Vũ đột nhiên tiến vào, hướng Mính Nhi nhu thuận cười, ngọt ngào nói: “Đại nương, con đang nghĩ một nước cờ hay, muốn hướng đại nương thỉnh giáo!”
Xem ra, nàng cũng không phải lần đầu hướng về phía Mính Nhi khiêu chiến.
Tư Vũ ngựa quen đường cũ chạy tới lấy bàn cờ ở một bên, sắp đặt lên trên chiếc kỷ trà, lại cầm lên hộp cờ, đặt cờ như bay, bốp bốp bốp liền bố xong ván cờ.
Nha đầu kia tuổi còn nhỏ, thế nhưng đã thấy qua là không quên được, một lát sau, ván cờ mà nàng bị mẫu thân Tạ Vũ Phi chính mình làm khó dang dở đã lại một lần nữa triển khai không sai một nước.
Mính Nhi mỉm cười, liền nhìn ván cờ nọ.
Dương Hoài Viễn nhìn thấy mẫu thân không để ý tới hắn, tiểu tỷ tỷ cũng ngồi ở đó không chơi cùng hắn, liền đi lại làm chuyện xấu, hắn đem bàn tay béo mập, muốn đem quân cờ đều làm rối loạn đi. Tư Vũ là loại lanh lợi cỡ nào, tiểu đệ vừa mới đi lại đây, đã bị nàng chặn ngang ôm qua,, dỗ hắn: “Tiểu đệ ngoan, đừng quấy rối tỷ tỷ, lát nữa dẫn ngươi đi bắt cóc!”
Võ Đức tướng quân Dương Hoài Viễn lập tức bị cái trò “bắt cóc” chơi cả trăm lần không chán này chinh phục, hắn mặc quần yếm, đem cái mông nhỏ hướng lên trên đùi Tam tỷ ngồi xuống, trừng mắt một đôi mắt to đen lay láy, xem xét quân đen quân trắng khó hiểu ở trên bàn cờ nọ, tuy rằng nhìn không ra cái nguyên cớ gì, nhưng bộ dáng cũng thực dụng tâm.
Mính Nhi nhìn bàn cờ, ngưng mày trầm tư một lát, rồi cầm lên một quân đen, hướng bàn cờ đặt xuống một cái, thản nhiên nói: “Vũ nhi, nha đầu con thật đúng là không tệ, còn tuổi nhỏ, nhưng lại trí tuệ như thế, chỉ mới học cờ mấy ngày, sức cờ đúng là tinh tiến rất nhanh”.
Tư Vũ “kinh ngạc” mở lớn ánh mắt, không phục nói: “Người ta mất rất nhiều sức lực mới nghĩ ra được, đại nương nhanh như vậy liền phá giải? Hừ! Con trở về sẽ nghĩ ra chiêu khác!”
Dứt lời buông Dương Hoài Viễn, xoay người bỏ chạy, Dương Hoài Viễn vỗ cái mông nhỏ kêu: “Cóc, cóc, tỷ tỷ, bắt cóc!”
Tư Vũ quay đầu vẫy tay nói: “Tiểu đệ ngoan, tỷ tỷ lát nữa sẽ dẫn đệ đi bắt cóc” Lời còn chưa dứt, người đã nhanh như chớp đã không thấy.
Ở trong tòa viện của Tạ Tạ, Hạ Tầm ngồi ở bàn đá, cùng Tạ Vũ Phi thấp giọng nói chuyện.
Hai người nói cũng không phải là lời tâm tình của nam nữ. Hai người lập thành gia đình, sao có thể lấy lời tâm tình làm lương khô, nhưng bọn họ bàn cũng không phải việc nhà, mà là thời cuộc Nhật Bản hiện tại.
Cùng đế quốc Thiếp Mộc Nhi, Thát Đát, Ngoã Lạt, Đại An, Đại Minh giống nhau, địa phương nào có lợi ích, là có đấu tranh quyền lực, Nhật Bản cũng không ngoại lệ. Trước mắt Nhật mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, đã bắt đầu sinh loạn tượng.
Một phương diện là Túc Lợi Nghĩa Mãn cùng nghĩa tử hắn Túc Lợi Nghĩa Trì tranh chấp.
Túc Lợi Nghĩa Mãn năm gần đây thân thể ngày càng sa sút, ở trong bộ hạ của hắn, nguyên bản còn có một ít phụ thuộc vào Túc Lợi Nghĩa Trì, Túc Lợi Nghĩa Mãn bởi vì tình huống sức khỏe chuyển biến xấu, người dựa vào Túc Lợi Nghĩa Trì càng lúc càng nhiều.
Bọn họ không có lựa chọn khác, đều là một phái Túc Lợi, bọn họ đều có chỗ ích lợi của mình. Nếu Túc Lợi Nghĩa Mãn mất, như vậy phải ở trong bổn phái hệ lại đưa ra một thủ lĩnh đến tiếp tục cầm giữ đại quyền Nhật Bản, mới có thể làm cho ích lợi của bọn họ không chịu tổn hại, người chọn này tự nhiên lấy Túc Lợi Nghĩa Trì đã làm Chinh Di đại tướng quân nhiều năm là thích hợp nhất.
Nhưng mà khi Túc Lợi Nghĩa Mãn lập Túc Lợi Nghĩa Trì làm người thừa kế, là vì hắn không có con thân sinh, kết quả hắn vừa lập Túc Lợi Nghĩa Trì làm người thừa kế, thì lại có cốt nhục thân sinh của chính mình. Túc Lợi Nghĩa Mãn khi đó đã có hối ý, muốn cải lập con thân sinh chính mình, nhưng mà lúc ấy con của hắn tuổi nhỏ, Túc Lợi Nghĩa Mãn không khỏi có chút không quả quyết.
Trước mắt con thân sinh hắn đã lớn thành người, sinh mệnh của hắn cũng dần dần đi tới cuối, hắn liền bắt đầu gia tăng thực thi kế hoạch lập Mạc phủ tướng quân. Đến lúc này, hắn cùng nghĩa tử chính mình là Túc Lợi Nghĩa Trì, liền sinh ra mâu thuẫn không thể điều hòa.
Về một phương diện khác, là Thiên hoàng Nhật Bản nam bắc hai triều tranh chấp.