Chương 883 Đại văn chương (2)
Hậu Tiểu Tùng thiên hoàng tuổi thọ đã tận, thời điểm lúc trước Nhật Bản nam bắc hai triều thống nhất, ước định là hai triều Thiên hoàng tử sẽ thay phiên đảm nhiệm thiên hoàng. Nay Hậu Tiểu Tùng thiên hoàng sắp qua đời, cái ngôi vị hoàng đế này nên do con thiên hoàng nam triều Hậu Quy Sơn khi nam bắc hai triều thống nhất thì buông tha ngôi vị thiên hoàng xuất gia Đại Giác tự là Thương Cung Hằng Đôn đến kế thừa.
Khả Hậu Tiểu Tùng thiên hoàng đương nhiên không cam lòng giao ra quyền lực, hắn muốn lập con mình là Cung Nhân thân vương làm Thái tử, Hậu Quy Sơn thiên hoàng đã xuất gia làm tăng, pháp danh Kim Cương Tâm nghe thấy giận tím mặt, quyết tâm triệu tập thế lực võ trang nam triều cũ để phản đối.
Những năm gần đây, Tích Trúc phu nhân ở Nhật Bản vẫn sắm vai một nhân vật thương nhân tâm hướng nam triều, không ngừng giúp đỡ Hậu Quy Sơn pháp hoàng chính trị, trải qua nhiều năm thẩm thấu như vậy, nàng đã hoàn toàn lấy được tín nhiệm của Hậu Quy Sơn, kế hoạch bí mật này, nàng chính là một trong những người quan trọng tham dự.
Tích Trúc phu nhân vội vàng phái người về nước, là hướng Hạ Tầm trưng cầu ý kiến. Ở trong trận nam bắc thiên hoàng đấu tranh chính trị này, bọn họ nên áp dụng cái thái độ gì? Có nên hỗ trợ tài chính ủng hộ cho Hậu Quy Sơn pháp hoàng hay không? Nếu cho Hậu Quy Sơn lượng lớn về tài chính, hòng ủng hộ hắn kêu gọi bộ hạ cũ tạo phản, cái con số này thật sự là rất khổng lồ, cần Hạ Tầm lập tức nghĩ biện pháp kiếm.
Tạ Tạ đem tin tức ở bên Nhật Bản đưa tới vừa nói, Hạ Tầm liền cười nhẹ nói: “Lúc trước mai phục một hạt giống, hôm nay rốt cuộc mọc rễ nẩy mầm!”
Tạ Tạ nói: “Chàng đừng cao hứng quá sớm, hiện tại duy trì Tiềm Long tồn tại cũng đã thành vấn đề, chàng đi chỗ nào để tìm ra số tiền đủ để chống đỡ Hậu Quy Sơn pháp hoàng tạo phản?”
Hạ Tầm hít vào một hơi thật dài nói: “Ta hiện tại phải đi đòi tiền!”
Tạ tạ ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Chàng tìm ai đòi tiền?”
Hạ Tầm đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên là hoàng đế! Hoàng đế một đạo ý chỉ, đem tướng công nàng làm tới trầy vi tróc vảy, chuyện này ta là vì Đại Minh mà làm, không tìm hoàng đế đòi tiền thì tìm ai đòi tiền?”
Hạ Tầm cười hắc hắc nói: “Khua cỏ đánh thỏ, vi phu liền lợi dụng chuyện này đến làm văn chương bằng trời, ngay cả phiền toái phía bên Dĩnh nhi cũng một nhát giải quyết luôn!”
Nha môn Cẩm Y vệ, Kỷ Du Nam thong thả tiến vào thiêm áp phòng của Kỷ Cương.
Kỷ Cương nghe xong tài liệu đen mà Kỷ Du Nam làm ra, sờ cằm nói: “Ngươi là nói… Thát Đát sứ tiết Thoát Hốt Ngạt trước khi rời kinh, từng đi gặp quá ách thất Thiếp Mộc Nhân?”
Kỷ Du Nam giải thích nói: “Đại nhân, không phải là người vốn của Thát Đát Bình Chương Thoát Hốt Ngạt, mà là một thị vệ thủ hạ của Thoát Hốt Ngạt. Nghe nói thị vệ nọ cùng ách thất Thiếp Mộc Nhân là thân thích bà con xa, lần này đến Trung Nguyên, trong một ngày cùng người nói chuyện phiếm, thì mới biết được vị đường huynh bà con xa này, biết được hắn ở trên triều đình làm đại quan, liền đăng môn bái phỏng, hai bên lui tới không chỉ một hồi”.
Kỷ Cương hừ một tiếng nói: “Có phải xuất phát từ Thoát Hốt Ngạt bày mưu đặt kế hay không, lại có ai biết được?”
Kỷ Du Nam ánh mắt sáng ngời, bật thốt lên nói: “Đại nhân, người là nói…?”
Kỷ Cương đứng dậy, ở trong phòng đi thong thả một hồi, chậm rãi nói: “Hãy dùng chuyện này, làm một thiên văn chương bằng trời!”
Kỷ Du Nam lo lắng nói: “Đại nhân, ách thất Thiếp Mộc Nhân là quan lớn đương triều, lại là một Thát quan, một sự kiện như vậy, chỉ sợ lộng không ngã hắn!”
Kỷ Cương âm u nói: “Sự tình chỉ cần làm xảo diệu, lầu cao bằng trời cũng có thể đổ, sự tình như cái rắm cũng có thể đòi mạng! Hừ, chỉ một sự kiện này, cũng đủ lấy tính mệnh của hắn! Ta muốn dùng đầu của ách thất Thiếp Mộc Nhân, nói cho người trong thiên hạ, kẻ thuận Kỷ mỗ ta thì sống, nghịch Kỷ mỗ ta thì chết!”
Kỷ Cương vung ống tay áo, trầm giọng nói: “Ngươi chuẩn bị cái này, ta lập tức tiến một chuyến, trở về chúng ta sẽ bắt người!” cung
***
Cùng thời khắc đó, Đô Sát viện, một gian thư phòng lịch sự tao nhã.
Trần Anh một tay cầm bút, một tay kéo tay áo, trên án trước mặt đặt một tấm giấy vẽ lớn, hai bên dùng tấm chặn giấy bằng đồng nặng đè xuống, đang ở múa bút vẩy mực.
Du Sỹ Cát đang cầm một cái nghiên cực bằng đồng đứng ở bên cạnh, lo lo lắng lắng nói: “Đại nhân, ty chức vô năng, Chiết Đông một chuyến cô phụ đại nhân kỳ vọng. Nay, mặc
***
dù công Bắc phạt, Hán vương điện hạ thoáng vãn hồi một ít thánh ý, nhưng Thái tử vị vẫn như trước không thể động đến! Dương Húc thánh quyến không giảm, Kỷ Cương ngang ngược, chúng ta lần nữa ẩn nhẫn, cứ đi xuống như vậy, về lâu về dài, chỉ sợ đại sự càng thêm khó có thể vãn hồi”.
Trần Anh mắt điếc tai ngơ, đề bút ở trên nghiên mực chấm mực, tiếp tục vẽ ỏ trên giấy. Mực tốt thượng đẳng ở trong quá trình chế tác sẽ gia nhập một ít hương liệu, Trần Anh dưới ngòi bút, một trận hương mực nhè nhẹ liền tỏa ra đầy toàn bộ phòng.
Du Sỹ Cát ngửi ngửi khen: “Mực tốt!”
Trần Anh thấm đẫm bút lông Hồ Châu, khi vung khi vẩy, khi câu khi móc, múa bút như bay, một bức họa đã dần dần thành hình ở trên bàn.
Khê cốc mưa gió, mây khói đêm ngày, ngàn nham vạn hác, núi đá khe nước, cây cối đứng thẳng, xinh đẹp nhiều vẻ, từng đạo suối núi ở giữa núi đá cây rừng chảy xuống, các dòng hợp lại, sau khi tới dưới chân núi, sẽ thành sóng đào cuồn cuộn…
Trần Anh hạ bút, tinh tế thưởng thức một phen, liền đề bạt lưu khoản, lấy ra một con dấu bằng đá vàng ấn lên, đối với Du Sỹ Cát hạ hạ cười nói: “Ngươi tới nhìn một cái, bức tranh này của lão phu như thế nào?”
“Đại nhân thật có nhã hứng!”.=
Du Sỹ Cát vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng ty chức nghĩ đến tình cảnh trước mắt của chúng ta, lo lo lắng lắng, thật sự không có tâm tình giám thưởng!”
Trần Anh vuốt râu cười nói: “Ẫn nhẫn có gì không tốt? Chúng ta lúc trước nếu không ẩn nhẫn, sao có thể chờ đến cơ hội Hán vương bắc chinh?”
Du Sỹ Cát nói: “Nhưng mà hiện tại…”
Trần Anh chỉ lên những con suối núi ở trên bức họa, đầu ngón tay vẽ ra, thẳng chỉ kinh đào, nhẹ nhàng nói: “Cứng quá thì dể gãy, thiện nhu thì bất bại; Kẻ vừa cương vừa nhu, vô địch khắp thiên hạ! Ngươi để ý cái ‘truy nguyên’ này, còn cần phải tinh tế nghiền ngẫm!”