← Quay lại trang sách

Chương 886 Phong nguyệt khôn cùng (2)

Hạ Tầm nhãn châu chuyển động, bỗng nhiên hắc hắc cười rộ lên, Tạ Tạ thân mình co rụt lại, liền trốn ra hắn ôm ấp, cảnh giác nhìn hắn đắc ý tươi cười, bĩu môi nói: “Cười giống như lão hồ li trộm gà vậy, lại đánh cái chủ ý xấu xa gì đó?”

Hạ Tầm cười gian nói: “Phía dưới thủy liêm động đang ở thủy triều, không phải còn có mặt sau không đáy sao…” Tạ Tạ quả quyết cự tuyệt: “Thiếp không cần, đau lắm, khó chịu muốn chết, người ta thừa nhận không dậy nổi, tìm Tử Kỳ của chàng đi, nàng thân mình luyện qua võ, mới chịu nổi chàng ép buộc!”

Hạ Tầm giả ý nản lòng, nhân cơ hội đưa ra mục đích chân chính, một bộ cố mà làm bộ dáng nói: “Nhưng ta đêm nay chỉ muốn cùng nương tử nàng thân thiết thôi, nếu không… cũng chỉ phiền toái nương tử ở bên đó sử dụng cái miệng tiêu hồn”.

Tạ Tạ cười một tiếng, trừng mắt nhìn hắn một cái, gắt giọng: “Thiếp đã biết chàng đánh chủ ý này”.

Hạ Tầm trơ mặt ra nói: “Nương tử là đáp ứng rồi?” Tạ Tạ mặt cười nghiêm, hầm hừ nói: “Mới không! Đem chàng hầu hạ thư thái, đi chỗ Dĩnh tỷ tỷ trình uy phong sao? Chàng nghĩ đi, chờ bản phu nhân thân thể nhẹ nhàng khoan khoái rồi nói sau”.

Hạ Tầm giương nanh múa vuốt làm bộ nói: “Tin hay không bổn quốc công Bá Vương ngạnh thượng cung?” Tạ Tạ ha ha cười, diễm mị hướng về phía hắn nở nụ cười, mở ra cái miệng của nàng, lưỡi như linh xà phun ra nuốt vào vài cái, khiêu khích nói: “Đến, đến, người ta mới không sợ chàng!”

Khi cái lưỡi chuyển động một đạo hàn quang liền ở lưỡi lúc ẩn lúc hiện, Hạ Tầm hãi nhảy dựng nói: “Nàng nay sống an nhàn sung sướng cũng không phải năm tháng giang hồ như ngày xưa, sao còn thời khắc tàng một thanh đao ở trong miệng, cái này nếu ngày nào đó không cẩn thận đã quên lấy ra…” Tạ Tạ oán hận nói: “Vậy có gì không tốt? Cắt thứ xấu xa gây chuyện thị phi của chàng!” Nói xong phì cười một tiếng.

Nàng nay xác thực khả năng không lớn lại có cơ hội dùng tới đao này, nhưng mà nàng biết trượng phu thích nhất cái lưỡi thành hoa sen này của nàng, khi không có việc gì cũng đi luyện một chút, Hạ Tầm mấy phòng thê thiếp người người thiên tư quốc sắc, Tạ Tạ không có tâm luyện tuyệt kỹ để được yêu sủng mới là lạ, chỉ là cái lý do này, đánh chết nàng cũng không chịu thừa nhận, lại càng không muốn nói cho hắn biết.

Hai vợ chồng cười đùa một trận, chọc cho Tạ Tạ dần dần ngoài ý muốn tình mê, cũng thấy nhẫn nại không khỏi, lúc này mới đánh hắn đi ra ngoài.

Hạ Tầm khi đi vào trong phòng Tô Dĩnh, chỉ thấy trên bàn để lại ngọn đèn, Tô Dĩnh đang đắp mền, đang nằm ngủ quay lưng ra ngoài.

Hạ Tầm tiến đến bên giường thấp gọi một tiếng: “Dĩnh nhi!”

Trên giường không thấy trả lời, nhưng Hạ Tầm vừa nghe nàng hô hấp, đã biết nàng vẫn chưa ngủ Hạ Tầm thầm nghĩ: Tám chín phần mười là ghen hắn đêm nay đã hứa tới phòng của nàng, lại đi trong phòng Tạ Tạ dùng bữa. Hạ Tầm vỗ vỗ cái mông của nàng, Tô Dĩnh thân mình vẫn bất động, Hạ Tầm liền cười hì hì đem ngón tay len vào trong miệng của nàng, Tô Dĩnh há mồm liền cắn, Hạ Tầm rút ngón tay lại, cười ha ha lên.

“Này! Tiểu nương tử ghen tị sao?”

Tô Dĩnh hừ một tiếng, như trước không để ý tới hắn.

Hạ Tầm nhãn châu chuyển động, liền tự cởi quần áo, thoát trần truồng trần như nhộng, lên giường áp vào thân thể nàng nằm xuống.

Tô Dĩnh cái mông đầy đặn hướng về phía sau, Hạ Tầm sớm đã có chuẩn bị, giống như cao da chó dán vào thân mình nàng, căn bản không cần có động tác, mông đã dán sát vào một cây chày gỗ nóng bỏng, Tô Dĩnh không dám tái động, chích chua chát nói: “Tối nay liền ở đàng kia không tốt sao? Người ta đã ngủ, còn muốn đến nhiễu người”.

Hạ Tầm cười hì hì ôm lấy thân mình nàng, thấp giọng nói: “Hôm nay bận rộn chuyện này, cũng không chính là chuyện Song Tự bên kia. Ta vừa lúc có việc bên Nhật Bản, đem sự tình Song Tự bên kia cũng giải quyết, trong đó đều có một ít hành động, cần Tạ Tạ liên lạc cùng Nhật Bản bên kia”.

Hạ Tầm đem sự tình tinh tế cùng nàng nói một lần, Tô Dĩnh lúc này mới hiểu được chân tướng, nghe nói tướng công đã đem sự tình phụ lão Song Tự tất cả đều giải quyết, Tô Dĩnh vốn còn có chút khí vị dấm chua cố ý làm nũng sớm đã không thấy, nàng qua người lại hôn ở trên môi Hạ Tầm, thấp giọng nói: “Tính chàng là có lương tâm, Hứa Hử bọn họ chỗ chức trách, không thể rời khỏi Song Tự, cũng đã không chỉ một lần cho người vào kinh thành.

Chàng không ở nhà, chuyện này thiếp rõ ràng, nhưng người Song Tự bên kia không rõ ràng lắm, thời gian càng kéo dài, không thiếu được sẽ nghĩ đến chúng ta không đem chuyện bọn họ để ở trong lòng, thiếp là người Song Tự đi ra, đó chính là cố hương, người thân của thiếp. Những năm gần đây, mặc kệ là lúc trước nghĩa trợ ba vị hoàng tử, sau lại giúp chàng huấn luyện Tiềm Long mật điệp, hay là nay che dấu thương thuyền mậu dịch nhà chúng ta, bọn họ đều tận tâm tận lực, thiếp là thật lo lắng càng kéo dài rét lạnh tâm bọn họ, lại không tiện thúc giục chàng, thiếp là người của chàng, không muốn để cho chàng thấy ta là vì người ở bên ngoài”.

Nói đến chút chỗ khó xử, Tô Dĩnh lòng một trận chua xót, nhịn không được liền rơi lệ. Nay gả làm vợ người, làm phu nhân, không thể so lúc trước tiếu ngạo hải ngoại, ân cừu sảng khoái, nàng là người tính tình ngay thẳng, rất nhiều tâm sự chỉ tồn ở trong lòng, nàng thực là bị đè nén.

Hạ Tầm vội vàng đem nàng ôm, ôn ngôn mềm giọng, làm một phen an ủi, làm cho Tô Dĩnh mỉm cười, nhịn không được tiến sát trong lòng hắn, lòng tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn. Chỉ là ôm nói chuyện như vậy, nàng liền cảm thấy mỹ mãn, Hạ Tầm lại không thỏa mãn, đã sớm ở chỗ Tạ Tạ nghẹn một bụng dục hỏa, lúc này trong lòng ôm một mỹ nhân, như thế nào còn có thể nhẫn được?

Về phần một đêm triền miên này, mọi cách đa dạng, chuyện cày cấy ruộng cạn, các tư vị, đều là chuyện phong nguyệt ở trên giường của vợ chồng người ta, cũng không cần người khác nói tới.