Chương 1034 Chân trời trong gang tấc
Lại là buổi chiều một ngày, Hạ Tầm vẫn ngồi ở trong sân nhà Đạt Khắc uống trà.
Một góc đình viện, dưới một tàng cây, Đường Tái Nhi cùng Nhượng Na không biết đang làm cái gì, Đạt Khắc rất yêu đứa nhỏ này, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở một bên xem các nàng chơi trò chơi.
Đường Tái Nhi kêu Nhượng Na đem nàng cột vào thân cây, ở Đường Tái Nhi đề nghị, tiểu Nhượng Na lặp lại kiểm tra mấy lần, xác nhận nàng buộc rất chặt chẽ, Đường Tái Nhi căn bản không có khả năng giãy, lúc này mới gật gật đầu.
Đường Tái Nhi cười hì hì nói: “Tốt, giờ em quay quay đếm đến ba, sau đó mới quay lại đây! Đạt Khắc chú cũng giống như vậy!”
“Hai đứa nhỏ này!”
Đạt Khắc bất đắc dĩ cười cùng con gái quay sang chỗ khác đếm: “Một, hai, ba!”
Đồng loạt xoay người, sau đó bọn họ liền kinh ngạc phát hiện, Đường Tái Nhi đang cười hì hì đứng ở sau lưng bọn họ, dây thừng vẫn như trước buộc ở trên cây, rơi trên mặt đất.
“Thượng Đế! Cháu là làm như thế nào vậy!”
Đạt Khắc kinh ngạc chạy tới, kiểm tra cái dây thừng kia, Nhượng Na cũng ngạc nhiên giữ chặt Đường Tái Nhi, liên thanh truy hỏi.
Đường Tái Nhi đắc ý nói: “Cái thuật thoát trói này tính không là cái gì, trong chốc lát chị ў sẽ dạy cho em, nếu đã muốn luyện tốt hơn nữa chị cũng dạy cho, sư phụ của chị còn dạy qua hỏa độn thuật, đó là pháp môn tối cao bổn môn, chị từ sáu tuổi bắt đầu học, mười hai tuổi mới luyện thành, chỉ cần em học cho tốt, chị đều sẽ dạy cho em!”
“Um um!”
Nhượng Na như gà con mổ thóc liên tiếp gật đầu, Đường Tái Nhi vén lên mái tóc đỏ như lửa của nàng, hai người cùng nhau vui vẻ cười rộ lên.
Lúc này thông dịch Giang Húc thở hổn hển chạy vào sân nhà Đạt Khắc, đối với Hạ Tầm nói: “Đại nhân, Trịnh công công đến đây! Đội tàu Trịnh công công đến!”
Hạ Tầm lập tức đứng lên, hưng phấn mà nói: “Hắn quả nhiên đến đây! Ta biết, hắn là sẽ không làm cho ta thất vọng!”
Hạm đội Trịnh Hòa đến làm chấn kinh toàn bộ Địa Trung Hải, những người phương đông này điều khiển cự hạm không thể tưởng tượng, trên thuyền chở người nhiều tương đương với một cái thành thị, cái cự hạm này căn bản chính là một tòa thành thị di động.
Hạm đội Trịnh Hòa vừa mới nhập vào eo biển Gibraltar, thương thuyền các quốc gia tựa như phát điên chạy trở về, hướng quốc gia bọn họ báo cáo tin tức kinh người này. Cảng Marseille cũng giống vậy, Giang Húc tới báo tin là tin tức do một thủy thủ Pháp mang về, lúc này hạm đội Trịnh Hòa vừa mới đuổi tới cảng Tây Ban Nha.
Mười hai ngày sau, hạm đội khổng lồ Trịnh Hòa mới giống như dọc Địa Trung Hải tuần diễn, đi vào Marseille, Pháp vương đã nghe thấy tin phái đặc sứ đuổi tới Marseille, cùng quan viên địa phương Marseille nghênh đón vị sứ giả đến từ quốc gia phương đông xa xôi này.
Quyền quý cùng bình dân Marseille tất cả đều tới đi bến tàu, bởi vì bọn họ đều muốn chính mắt kiến thức chiến hạm nghe nói lớn giống như thành di động trên biển vậy.
Vì chừa chổ cho hạm đội phương đông này đậu, toàn bộ thuyền trong cảng đều bị dời đi không còn, mặt biển trống rỗng, xa xa cột buồm rậm rạp đã đập vào mắt.
Đội ngũ đón chào trên bến tàu xen lẫn đám đông tò mò hết sức đông đảo.
Đám người giống thủy triều ùa đi, nhìn hạm đội thật lớn càng ngày càng gần, Hạ Tầm cũng ở trong đám người hoan nghênh trên bến tàu này mà chỉ huy người của mình làm ra chuẩn bị cùng hạm đội Trịnh Hòa tụ hội.
Đội tàu Trịnh Hòa đã đến, tựa như một khối đá lớn rơi ở giữa Địa Trung Hải, ở các quốc gia quanh thân tạo nên hiệu ứng giống như sóng gợn.
Người một nhà Đạt Khắc đứng ở trên bến tàu, nhìn đội tàu Hạ Tầm cũng rời bến, đội tàu bọn họ đã dần dần đi xa. Cảng Marseille nho nhỏ cũng dừng không được nhiều thuyền như vậy, đa số đều dừng ở bên ngoài, đội tàu Hạ Tầm cũng đi tới đó hội hợp.
Người một nhà Đạt Khắc đã bán toàn bộ gia sản, trả lại nhà thuê, đã chuẩn bị về nhà cửa đã mua ở nông thôn. Tiểu Nhượng Na nước mắt lưng tròng nhìn đội tàu đi xa, nàng luyến
tiếc đại tỷ tỷ dạng sư phụ kia, luyến tiếc Hạ thúc thúc mỗi lần về nhà đều mang cho nàng đồ ăn ngon kia.
Ở nàng bên tại còn quanh quẩn lời của Hạ Tầm trước khi lên đường nói: “Yên tâm đi! Chúng ta sẽ trở lại!”
“Nếu Hạ thúc thúc không tuân thủ lời hứa đưa Tái Nhi sư phụ tới gặp ta, chờ ta trưởng thành, liền chính mình đi tìm sư phụ!” Tiểu Nhượng Na nắm quyền âm thầm thề.
Đám người trên bờ đã lục tục tán đi, người một nhà Đạt Khắc cũng rời đi, nhưng trên bờ cát bờ biển vẫn còn đứng hai người. Gió biển thổi tới, phất động quần áo bọn họ, tay áo bọn họ ở trong gió hơi hơi rung rung.
“Tiên sinh, chúng ta trở về đi!”
Một lão nhân đứng ở phía sau người nọ tiến lên trước nửa bước, thói quen tính hơi cúi người nói, lão nhân này đúng là Kha Châu kia.
Chu Duẫn Văn ở phía trước nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Ta muốn một mình yên tĩnh một chút!”
“Vang!”
Kha Châu lui ra phía sau nửa bước, khoanh tay hạ thấp người, không nói lời nào. Chu Duẫn Văn mới hơn ba mươi tuổi, dung mạo lại giống như lão nhân năm mươi tuổi, khóe mắt có nếp nhăn nhợt nhạt, trên đầu tóc hoa râm ở trong gió bay bay.
Hắn lại nghĩ tới ngày đó, hắn quỳ rạp ở trước Hạ Tầm, khẩn cầu nói: “Lúc này đây, ta không trốn, cũng không muốn trốn, ngươi có thể cắt lấy đầu ta hướng Tứ thúc phục mệnh, ta chỉ cầu ngươi bỏ qua cho bọn họ, bọn họ là vô tội!”
“Hoàng Thượng không thể quỳ! Ngài là Hoàng Thượng!”
Lão kha trung thành kia ôm lấy thân mình hắn khóc lên.
Hai đứa con của hắn tuy rằng còn không biết hắn cùng với Hạ Tầm nói cái gì, lại biết người này sẽ đối phụ thân bọn họ bất lợi, bọn họ đối địch trừng mắt với Hạ Tầm, đứa nhỏ nam kia chạy đến bên người Hạ Tầm, vung lên nắm tay nhỏ xíu nhằm chân hắn mà đánh, dùng tiếng Pháp la hét: “Ác ma, cường đạo, cút ra khỏi nhà của ta!”
Chu Duẫn Văn nhắm hai mắt lại, vương cổ ra, chờ cương đao sáng như tuyết nọ hạ xuống, hắn đợi rất lâu sau, lại chỉ chờ đến một câu của Hạ Tầm: “Thái tổ khai quốc, lấy
vàng ngọc làm chất, chế thập lục bảo tỉ để làm quốc sự, Kiến Văn năm thứ ba, Hoàng Thượng ngài lại chế ‘Ngưng mệnh thần bảo ấn’ một phương, đến tận đây bảo tỉ Đại Minh ta tổng cộng có mười bảy phương.
Sau đó, đương kim hoàng thượng vào cung, kiểm điểm bảo ấn, thiếu Hoàng đế phụng thiên chi bảo’, Hoàng đế thân thân chi bảo’, Hoàng đế sắc mệnh chi bảo’ ba cái bảo ấn, thần xin hỏi Hoàng Thượng, ba cái bảo ấn này ở nơi đâu?”
Kha Châu cầm tráp chứa ba cái bảo ấn lệ rơi đầy mặt đưa tới trong tay Hạ Tầm, Hạ Tầm mở tráp ra sau khi kiểm tra qua tam cái bảo ấn, đem tráp đóng lại, đối với Chu Duẫn Văn nói: “Rất nhanh, sẽ có một hạm đội càng khổng lồ của bệ hạ sẽ đến nơi này, ta đề nghị ngài sắp tới đi nông thôn giải sầu, hy vọng ngài ở Pháp quốc sống thoải mái! Lý Bối Lý tiên sinh!”
Chu Duẫn Văn chậm rãi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn bóng dáng Hạ Tầm rời đi…
Chu Duẫn Văn nhẹ nhàng thở dài một hơi, suy nghĩ thu hồi, phóng mắt nhìn lại, hạm đội ở trên mặt biển chỉ còn lại có một mảng bóng đen mơ hồ. Chu Duẫn Văn thở dài một tiếng, xoay người lại, chỉ cấp cho biển lớn một cái bóng lưng cô đơn…