← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 01

Giáo viên bộ môn Chiến thuật tại Học viện Cảnh sát vẫn thường khiêu khích các học viên vào mỗi buổi tập lúc sáng sớm. “Giấc ngủ là thứ được đề cao quá mức.” Ông ta nói. “Các cô các cậu sẽ học cách sống thiếu nó.”

Ông ta đã nói dối.

Giấc ngủ cũng giống như tình dục vậy. Càng thiếu, người ta lại càng thèm. Mà dạo gần đây, Tracy Crosswhite bị thiếu cả hai thứ đó.

Cô vươn vai và cổ. Toàn thân cô cứng đờ và uể oải. Cô chẳng thể dành ra thời gian để chạy bộ vào buổi sáng, cũng chẳng nhớ nổi mình đã được ngủ trong bao lâu. Bác sĩ nói cô ăn quá nhiều đồ ăn nhanh và uống quá nhiều caffein. Lời khuyên của bác sĩ tốt thật đấy, nhưng mỗi khi Tracy phải điều tra một vụ án mạng thì lấy đâu ra thời gian để tập thể dục và ăn uống điều độ bây giờ? Nếu mà phải bỏ caffein nữa thì cô chẳng khác gì một cái xe hết xăng. Cô sẽ chết mất nếu thiếu caffein.

“Ồ, Giáo sư lại đến sớm kìa! Vừa có ai chết à?”

Vic Fazzio tựa vòng eo đáng nể của mình vào bàn làm việc của Tracy. Câu nói đùa của Faz tuy chẳng mới mẻ gì nhưng không bao giờ nhàm chán khi được nói ra bằng chất giọng New Jersey khàn khàn ấy. Với mái tóc muối tiêu vuốt ngược ra sau, thân hình ngổn ngộn thịt, người đàn ông tự xưng là Italian GumbaAnh bạn người Ý của đội điều tra án mạng chắc chắn giành được vai diễn gã vệ sĩ thầm lặng trong một bộ phim về mafia. Faz đang cầm trên tay một quyển sách mượn từ thư viện và ô chữ của tờ Thời báo New York . Điều đó có nghĩa là cà phê đã bắt đầu ngấm. Faz khá nổi tiếng với việc ngồi lì ít nhất nửa tiếng trong nhà vệ sinh mỗi khi giải ô chữ hoặc đọc một chương sách hấp dẫn. Chúa cứu rỗi những ai phải vào nhà vệ sinh lúc ông đang ở trong đó.

Tracy đưa cho ông một xấp hình chụp hiện trường mà cô đã in ra sáng nay. “Một vũ công trên phố Aurora.”

“Tôi có nghe qua. Lại mấy trò biến thái đó hả?”

“Tôi đã từng chứng kiến hiện trường những vụ án tình dục tệ hơn thế này.” Cô nói.

“À, tôi quên mất. Cô đánh đổi chuyện chăn gối của mình để có thời gian chạy theo mấy vụ án mạng.”

“Dù sao án mạng vẫn dễ thở hơn.” Cô đáp gọn, cướp luôn câu chốt của Faz.

Cô vũ công, Nicole Hansen, được tìm thấy trong tình trạng bị trói tay chân trong một căn nhà nghỉ rẻ tiền tại khu phố Aurora. Một đầu dây thòng lọng buộc vào cổ cô ta, đầu còn lại chạy dọc theo sống lưng, trói vào cổ tay và cổ chân. Một sự chuẩn bị rất công phu! Tracy đưa cho Faz báo cáo giám định pháp y. “Cô ta bị chuột rút khiến các cơ co thắt lại. Khi đó, cô ta duỗi chân ra cho đỡ đau, và đã vô tình tự thắt cổ chính mình. Nghe tuyệt vời chứ hả?”

Faz xem xét bức hình một cách tỉ mỉ. “Cô không nghĩ rằng họ có thể lợi dụng một cái nút tuột hay gì đó để thoát ra ư?”

“Như thế sẽ rất lôgic, phải không?”

“Vậy giả thuyết của cô là gì? Có kẻ đã ở đó và vui vẻ nhìn cô ta chết?”

“Cũng có thể chúng làm hỏng chuyện, hoảng quá nên chạy trốn. Nhưng dù thế nào thì cô ta cũng không thế tự trói mình được.”

“Biết đâu cô ta làm được thì sao. Giống như Houdini ấy.”

“Houdini chỉ tự cởi trói chứ không tự trói mình. Đó là trò ảo thuật, Faz à!” Tracy lấy lại bản báo cáo cùng những tấm hình từ tay Faz rồi đặt lên bàn làm việc. “Chính vì vụ này mà tôi mới đang ngồi đây vào cái giờ dở hơi này, chỉ có tôi, anh và những con dế.”

“Tôi và những con dế đã ở đây từ lúc năm giờ, Giáo sư à! Cô biết điều mà người ta vẫn nói đó. Chim đến sớm thì bắt được sâu.”

“Vâng, con chim đến sớm này đã mệt đến mức còn chẳng biết có con sâu nào bò lên và cắn vào mông nó nữa kìa.”

“Thế Kins đâu rồi? Sao anh ta để cô tận hưởng mọi thứ một mình thế này?”

Cô nhìn đồng hồ. “Tốt hơn hết là anh ta nên mua cho tôi một cốc cà phê, nhưng với tình hình này, chắc tôi sẽ phải tự đi pha rồi.” Cô gật đầu khi nhìn thấy quyển sách Faz đang cầm.

“Giết con chim nhạiTo kill a mockingbird à? Ấn tượng đấy!”

“Tôi đang cố gắng tự hoàn thiện bản thân.”

“Vợ anh chọn sách cho anh phải không?”

“Chuẩn đấy!” Faz tự đẩy tấm thân mình ra khỏi cạnh bàn. “Đã đến giờ tôi phải dùng đến trí óc rồi. Con chim nhại đang hót, và tôi thì đang thấm từng chữ.”

“Anh nói nhiều quá đây, Faz!”

Faz đi ra rồi lại quay lại cùng cây bút chì trên tay. “Này Giáo sư, giúp tôi với! Tôi cần một từ có chín chữ cái để trả lời cho câu ‘Cái gì làm cho khí đốt trở nên an toàn?’”

Tracy từng là giáo viên dạy môn Hóa ở trường trung học trước khi đổi nghề và đăng ký vào Học viện Cảnh sát. Biệt danh của cô được đặt từ hồi cô còn ở trường.

“Mercaptan.” Cô nói.

“Gì cơ?”

“Mercaptan. Người ta cho nó vào khí đốt để nếu ga bị rò rỉ trong nhà thì sẽ ngửi thấy ngay.”

“Cô không đùa chứ? Nó có mùi gì?”

“Lưu huỳnh. Anh biết đây, mùi trứng thối.” Cô đánh vần từng chữ.

Fazzio ngậm đầu bút chì rồi viết những chữ cái lên tờ báo. “Cảm ơn cô!”

Khi Faz vừa rời khỏi, Kinsington Rowe đi vào ô làm việc của đội A và đưa cho Tracy một trong hai chiếc cốc dài.

“Tôi xin lỗi!” Anh nói.

“Tôi đang định gọi cho đội tìm người mất tích để giải cứu anh.”

Đội A là một trong bốn đội điều tra án mạng của ban Tội phạm Bạo lực, mỗi đội gồm bốn điều tra viên. Tracy, Kins, Faz và Delmo Castigliano – nửa còn lại của Bộ đôi Người Ý Năng động – hợp thành một nhóm. Họ ngồi ở bốn cái bàn trong bốn góc của ô làm việc, quay lưng vào nhau. Tracy thích như vậy. Án mạng luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, và chuyện riêng tư cá nhân luôn là điều rất xa xỉ. Ở giữa ô là một cái bàn làm việc xếp chồng chất các hồ sơ vụ án. Ngoài ra, mỗi người đều có những tập hồ sơ mà họ đang điều tra trên bàn của mình.

Tracy lắc cái cốc. “Hỡi thứ nước vừa ngọt vừa đắng thần thánh, hãy đến đây với ta nào!” Cô nhấp một ngụm rồi liếm chút bọt còn sót trên môi. “Sao anh đến muộn thế?”

Kins ngồi xuống, khuôn mặt nhăn nhó. Từng là một trung vệ suốt bốn năm đại học và một năm ở Giải bóng bầu dục quốc gia, Kins phải giã từ sự nghiệp kể từ khi bác sĩ chẩn đoán nhầm một chấn thương khiến cho anh bị thoái hóa khớp hông. Anh cần phải phẫu thuật thay khớp, tuy nhiên anh vẫn đang cố chịu đựng vì chỉ muốn phẫu thuật một lần duy nhất. Những cơn đau sẽ được anh tạm thời giải quyết bằng cách uống Advil*.

Advil là một loại thuốc giảm đau.

“Hông của anh đau lắm à?” Cô hỏi.

“Thường thì chỉ khi nào trời lạnh tôi mới đau như thế này.”

“Vậy thì đi chữa đi! Anh còn chờ đợi gì? Tôi nghe nói loại phẫu thuật này giờ nhanh gọn lắm!”

“Chẳng có gì là nhanh gọn khi bác sĩ chụp một cái mặt nạ lên đầu cô và nói chúc ngủ ngon.”

Kins đưa mắt nhìn về hướng khác, khuôn mặt vẫn nhăn nhó. Đó là dấu hiệu cho thấy ngoài cái hông thì vẫn còn có chuyện gì đó đang làm anh buồn phiền. Sau sáu năm kề vai sát cánh, Tracy biết Kins là người như thế nào. Cô hiểu tâm trạng và biểu cảm trên khuôn mặt anh. Chỉ cần nhìn anh vào mỗi buổi sáng, cô sẽ biết anh vừa trải qua một đêm tồi tệ hay sung sướng. Kins là cộng sự điều tra án mạng thứ ba của cô. Người đầu tiên được phân công làm việc với cô, Floyd Hattie, đã tuyên bố rằng ông ta thà nghỉ hưu còn hơn phải làm việc cùng một phụ nữ. Rốt cuộc ông ta nghỉ hưu thật. Người thứ hai làm cùng cô trong sáu tháng cho tới khi vợ anh ta gặp Tracy ở một bữa tiệc thịt nướng. Cô ta không thể chịu nổi việc chồng mình đang ngồi chung phòng với một ả tóc vàng ba mươi sáu tuổi, cao mét bảy tám và còn độc thân.

Khi Kins xung phong cộng tác với Tracy, cô có vẻ hơi nhạy cảm. Tốt thôi, nhưng còn vợ anh thì sao? Cô hỏi. Liệu có vấn đề chết tiệt gì với cô ấy không?

Tôi hy vọng là không, Kins nói. Với ba đứa con nhỏ chưa đầy tám tuổi, chúng tôi còn nhiều trò vui khác để làm với nhau.

Cô lập tức nhận ra anh sẽ là một cộng sự ăn ý. Họ bắt tay hợp tác với nhau – một sự hợp tác hoàn toàn vô tư và không có chút ân hận gì cả. Và sự hợp tác ấy đã kéo dài được sáu năm.

“Hình như có điều gì đó đang làm phiền anh à, Kins?”

Kins thở dài và ngước nhìn ánh mắt chằm chằm của cô.

“Billy chặn tôi ở sảnh.” Anh nhắc đến Billy, viên trung sĩ quản lý đội A.

“Tôi hy vọng rằng anh ta có lý do chính đáng để khiến cà phê của tôi đến trễ. Tôi đã muốn giết người đấy.”

Kins không cười. Bản tin thời sự buổi sáng từ cái ti-vi treo trên tường ô làm việc của đội B đang vọng vào trong ô làm việc của họ. Có tiếng chuông điện thoại reo đâu đó nhưng không ai nhấc máy.

“Có phải là chuyện liên quan đến vụ Hansen không? Sếp rầy la anh vì vụ đó?”

Anh lắc đầu. “Billy nhận được một cuộc gọi từ văn phòng giám định pháp y, Tracy.” Anh nhìn vào mắt cô. “Hai người thợ săn tìm thấy một bộ hài cốt ở trên đồi tại Cedar Grove.”