CHƯƠNG 02
Các ngón tay của Tracy siết lại một cách háo hức. Cơn gió nhẹ quen thuộc ngày hôm đó thổi qua vạt chiếc áo khoác đã bạc màu của cô. Cô chờ cho cơn gió ngừng hẳn. Sau hai ngày thi đấu, chỉ còn một hiệp bắn để chọn ra nhà vô địch của giải Bắn súng Cao bồi bang Washington năm 1993. Ở tuổi hai mươi hai, Tracy đã giành chiến thắng ba lần nhưng năm ngoái cô đã đánh mất danh hiệu vô địch vào tay Sarah, cô em gái kém cô bốn tuổi. Năm nay, hai chị em đều vào tới vòng chung kết, gần như cân tài cân sức.
Trọng tài trường bắn giơ chiếc đồng hồ bấm giờ gần tai Tracy. “Tới lượt của cô rồi đấy, Crossdraw!” Ông ta thì thầm. Biệt danh cao bồi của cô vừa là cách chơi chữ dựa trên họ của cô, vừa là tên loại bao súng mà cả cô và Sarah đều ưa thích.
Tracy bẻ cụp vành chiếc mũ Stetson xuống, hít một hơi thật sâu, và bày tỏ lòng kính trọng đối với bộ phim về miền Viễn Tây hay nhất trong lịch sử. ‘Rút súng ra đi, đồ chó đẻ!’*
Đồng hồ bấm giờ kêu bíp bíp.
Cô rút khẩu súng Colt ra khỏi chiếc bao bên trái bằng tay phải, lên cò roi bắn. Tay trái của cô cũng đã rút súng và lên cò, bắn hạ mục tiêu thứ hai. Lấy được nhịp điệu và tốc độ, cô nổ súng nhanh đến mức gần như chẳng còn nghe thấy tiếng keng của mỗi viên đạn giữa tiếng súng nổ.
Tay phải. Lên cò. Bắn.
Tay trái. Lên cò. Bắn.
Tay phải. Lên cò. Bắn.
Cô nhắm vào mục tiêu ở hàng dưới cùng.
Phải, bắn.
Trái, bắn.
Ba phát súng cuối cùng nổ liên tiếp. Pằng. Pằng. Pằng. Tracy quay súng rồi đập chúng xuống mặt bàn gỗ.
“Ngưng!”
Một vài khán giả vỗ tay, nhưng tiếng vỗ tay của họ dần tắt lịm khi họ nhận ra điều mà Tracy đã thừa biết.
Mười phát súng. Nhưng chỉ có chín viên trúng.
Mục tiêu thứ năm ở hàng dưới cùng vẫn còn đang đứng thẳng. Tracy đã bắn trượt.
Ba người giám sát đứng gần đó mỗi người giơ một ngón tay lên để xác nhận. Phát bắn trượt của cô đã phải trả một cái giá rất đắt, cộng thêm năm giây phạt vào tổng thời gian của cô. Tracy nhìn về phía mục tiêu, không tin vào mắt mình. Tuy nhiên, có nhìn chằm chằm vào nó cũng không thể làm cho nó đổ xuống được. Cô cầm lấy những khẩu súng của mình một cách miễn cưỡng, thảy vào bao rồi đứng qua một bên.
Bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Sarah, có biệt danh ‘Đứa Trẻ’.
Chiếc xe kéo mà cha đã tự tay làm cho hai chị em chở súng đạn giờ đang lắc lư và kêu cót két khi Tracy và Sarah kéo nó qua đoạn dường rải sỏi dẫn vào bãi đỗ xe. Phía trên đầu, bầu trời đang tối sầm lại. Cơn dông kéo đến sớm hơn so với những gì phát thanh viên dự báo thời tiết đã nói.
Tracy mở khóa thùng của chiếc xe Ford màu xanh, hạ cửa hậu xuống rồi vòng ra phía trước Sarah. “Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?” Cô chẳng thể nói nhỏ được.
Sarah ném chiếc mủ đang đội vào trong thùng xe, mái tóc vàng óng của cô xòa qua vai. “Chuyện gì ạ?”
Tracy giơ chiếc khóa thắt lưng bạc dành cho nhà vô dịch lên. “Chị biết em không bao giờ bắn trượt hai phát. Em nghĩ chị ngốc chắc?”
“Lúc đấy trời nổi gió.”
“Em nói dối thật tệ, em biết không?”
“Chị cũng là kẻ thắng cuộc thật tệ.”
“Bởi vì chị không tự thắng cuộc, em đã để cho chị thắng.” Tracy chờ cho hai khán giả gần đó đi qua rồi mới nói tiếp. Trời bắt đẩu đổ mưa. “Thật may là bố không có mặt ở đây.” Cô nói. Ngày Hai mươi mốt tháng Tám là kỉ niệm ngày cưới lần thứ hai mươi lăm của bố mẹ cô, và James ‘Doc’ Crosswhite không thể nói với vợ mình rằng ông sẽ bỏ kỳ nghỉ ở Haioaii để kỉ niệm ngày cưới ở một trường bắn đầy bụi bặm giữa trung tâm thành phố. “Chị đã nói với em rồi. Chúng ta phải cố gắng hết sức, nếu không người khác sẽ nghĩ rằng mọi chuyện đều đã được sắp đặt.”
Trước khi Sarah kịp đáp lời, có tiếng bánh xe lăn trên mặt sỏi tiến đến gần. Tracy tạm quên đi câu chuyện với Sarah khi cô nhìn thấy Ben đang ngồi trên chiếc xe tải màu trắng. Anh lượn một vòng quanh chiếc xe Ford, nở một nụ cười với hai chị em từ trong buồng lái. Cho dù anh và Tracy đã hẹn hò với nhau hơn một năm nhưng lần nào nhìn thấy Tracy, anh cũng luôn cười.
“Chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện này khi chị về nhà vào ngày mai.” Tracy nói với Sarah rồi bước tới để đón Ben. Lúc đó, anh vừa bước xuống từ buồng lái và đang khoác lên mình chiếc áo da mà Tracy đã tặng anh vào dịp Giáng sinh. Họ trao nhau một nụ hôn. “Xin lỗi, anh tới muộn. Kẻ nào đã ra luật không được uống rượu bia khi lái xe chắc chắn chưa lái xe qua Tacoma bao giờ. Anh có đủ thời gian để nhâm nhi hết một chai bia.”
Ben liếc thấy chiếc khóa thắt lưng trên tay Tracy khi cô vuốt phẳng cổ áo cho anh.
“Em thắng rồi à?”
“Vâng, em đã thắng.” Cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào Sarah.
“Chào Sarah!” Giọng nói và ánh nhìn của Ben có vẻ bối rối.
“Chào Ben!”
“Em sẵn sàng chưa?” Anh hỏi Tracy.
“Đợi em một phút.”
Tracy cởi áo khoác cùng chiếc khăn quàng màu đỏ rồi ném cả hai vào thùng xe. Cô ngồi lên mé cửa sau chiếc xe, giơ một chân lên để nhờ Sarah tháo hộ chiếc giày bốt. Bầu trời đã ngả màu đen kịt. “Chị không thích em lái xe một mình trong thời tiết thế này.”
Sarah ném chiếc giày vào thùng xe. Tracy giơ chân còn lại lên cho Sarah nắm lấy gót giày. “Em đủ mười tám tuổi rồi. Em có thể tự lái xe về nhà. Chị làm như ở đây chưa từng mưa bao giờ vậy.”
Tracy quay sang Ben. “Em nghĩ nên để con bé đi theo tụi mình.”
“Sarah sẽ không muốn làm thế đâu. Phải không em?”
“Đương nhiên là em không muốn đi theo rồi.” Sarah đáp.
Tracy xỏ chân vào một đôi giày đế bằng. “Nhưng trời sắp có dông kìa.”
“Thôi nào Tracy! Chị cứ làm như em là đứa trẻ mười tuổi vậy.”
“Bởi vì em cư xử như một đứa mười tuổi!”
“Bởi vì chị coi em giống một đứa mười tuổi!”
Ben nhìn đồng hồ. “Tôi rất tiếc phải cắt ngang cuộc tranh luận ở đây, thưa các cô. Nhưng Tracy à, chúng ta cần phải đi ngay bây giờ nếu như muốn đến kịp giờ đặt chỗ.”
Tracy đưa túi đồ của mình cho Ben xách lên xe rồi quay lại dặn dò Sarah. “Nhớ đi trên đường cao tốc.” Cô nói. “Đừng có đi vào xa lộ quận. Trời vừa tối vừa mưa to, sẽ không nhìn thấy gì trên đường đâu.”
“Nhưng về bằng xa lộ quận nhanh hơn.”
“Đừng có cãi chị! Nhớ đi đường cao tốc, và quay lại đúng đường.”
Sarah chìa tay ra định cầm lấy chìa khóa xe.
“Hứa với chị đi!” Tracy nói, quyết không buông tay khỏi chùm chìa khóa khi chưa nghe thấy lời hứa của Sarah.
“Thôi được, em hứa!” Sarah đặt tay lên ngực.
Tracy dúi chùm chìa khóa vào tay Sarah và nắm các ngón tay cô lại. “Lần tới, nhớ bắn hạ hết những mục tiêu chết tiệt đó, nghe chưa?” Nói rồi, cô quay đầu định đi.
“Còn mũ của chị nữa.” Sarah nói.
Tracy cởi chiếc mũ Stetson màu đen và chụp nó lên đầu Sarah. Sarah lè lưỡi. Tracy như muốn nổi điên, nhưng cứ nhìn Sarah là cô chẳng thể nào nổi điên được. Tracy nở một nụ cười. “Đồ ranh con!”
Sarah cũng đáp lại bằng một nụ cười toe toét. “Vâng, có phải vì thế mà chị yêu em không?”
“Phải, chính vì thế mà chị lúc nào cũng yêu em.”
“Anh cũng yêu em.” Ben nói với Tracy. Anh chồm qua buồng lái để mở cửa phía bên kia của chiếc xe. “Và anh sẽ yêu em hơn nếu như chúng ta tới kịp giờ đặt chỗ.”
“Em tới ngay đây!” Tracy đáp.
Cô nhảy lên xe và sập cửa. Ben vẫy tay chào Sarah rồi nhanh chóng quay đầu xe, hướng về phía hàng dài những chiếc xe ở lối ra. Những giọt mưa rơi xuống trước ánh đèn xe tải trông như những hạt vàng nóng chảy. Tracy rướn người nhìn ra phía cửa sổ. Sarah vẫn đứng dưới mưa, nhìn họ đi khỏi. Tracy đột nhiên cảm thấy muốn quay lại, như thể cô đã bỏ quên thứ gì đó.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Ben hỏi.
“Em không sao.” Cô nói, cho dù cảm giác kia vẫn còn. Cô nhìn thấy Sarah xòe tay ra. Nhận ra điều mà Tracy đã làm, con bé lại nhìn về phía chiếc xe tải.
Tracy đã dúi cả chiếc khóa thắt lưng bạc vào tay Sarah cùng với chùm chìa khóa.
Và trong suốt hai mươi năm sau, Tracy không còn nhìn thấy cả hai thêm lần nào nữa.
Một câu nói trong bộ phim True Grit .