CHƯƠNG 05
Tracy chìa phù hiệu của mình cho viên cảnh sát ngồi ở chiếc bàn bên trong khung cửa kính rồi nói với anh ta rằng cô đi cùng với nhóm chuyên viên tới từ Seattle. Viên cảnh sát chẳng ngại ngần chỉ cho cô đường đi tới phòng họp ở phía cuối sảnh.
“Tôi biết đường.” Cô nói.
Cô mở cánh cửa dẫn vào căn phòng không có cửa sổ, và cuộc đối thoại đang diễn ra bên trong đột ngột im bặt. Một viên cảnh sát mặc quân phục đang đứng ở đầu cái bàn gỗ, tay cầm bút, sau lưng là một tấm bản đồ đính trên chiếc bảng ghim. Roy Calloway ngồi gần cửa nhất, hai hàng chân mày nhíu lại vẻ lo âu tột độ. Phía bên kia bàn là Kelly Rosa, nhà nhân chủng học pháp y tới từ Seattle, đang ngồi bên cạnh Bert Stanley và Anna Coles, những tình nguyện viên đến từ Biệt đội Phản ứng hiện trường của bang Washington. Tracy đã từng làm việc chung với họ qua rất nhiều vụ án mạng.
Tracy không chờ đợi ai mời cô bước vào trong, vì cô biết sẽ chẳng có lời mời nào cả. “Chào Đồn trưởng.” Cô nói. Cô biết rằng tất cả mọi người ở Cedar Grove đều gọi Calloway như vậy, cho dù thực chất ông là cảnh sát trưởng.
Tracy bước qua chỗ Calloway, cởi chiếc áo khoác bằng nhung kẻ của mình, để lộ ra bao đựng súng và phù hiệu gài bên thắt lưng. Calloway đứng dậy khỏi bàn.
“Cô nghĩ cô đang làm gì vậy?”
Cô vắt cái áo lên thành ghế. “Xin đừng dọa tôi, Roy!”
Ông đứng thẳng dậy, tiến về phía cô. Hăm dọa người khác vốn là điều đương nhiên đối với ông. Với một cô gái trẻ, Roy Calloway có thể rất đáng sợ. Nhưng Tracy đã không còn là một đứa trẻ dễ bị hăm dọa nữa.
“Tôi đồng ý, tôi không dọa cô. Vậy nên, nếu như cô tới đây với tư cách cảnh sát thì cô đang vượt quá quyền hạn rồi. Còn nếu…”
“Tôi tới đây không phải với tư cách cảnh sát.” Cô nói. “Nhưng tôi sẽ rất cảm kích nếu mình được đối xử bằng tác phong chuyên nghiệp.”
“Tôi không thể làm vậy.”
“Roy, ông biết tôi sẽ không phá hoại hiện trường mà.”
Calloway lắc đầu. “Cô sẽ không có cơ hội làm vậy.”
Những người khác vẫn đang nhìn, vẻ bối rối hiện rõ trên nét mặt.
“Vậy thì, tôi cầu xin ông một ân huệ… vì ông từng là bạn của bố tôi.”
Calloway nhíu mày, đôi mắt xanh nheo lại. Tracy biết cô đã động vào vết thương ở sâu trong lòng ông, một vết thương sẽ chẳng bao giờ lành. Calloway và cha cô từng săn bắt và câu cá cùng nhau. Cha cô đã chăm sóc cha mẹ của Calloway cho tới khi họ mất. Cả hai người đàn ông còn cùng mang cảm giác tội lỗi và gánh nặng trong lòng vì đã không tìm thấy Sarah.
Calloway chỉ ngón tay vào Tracy như thể cô vẫn là một đứa trẻ con đang đạp xe trên vỉa hè. “Đừng có làm vướng chân tôi! Nếu tôi bảo cô đi thì cô sẽ phải đi. Lời tôi nói đã đủ rõ ràng chưa?”
“Rõ rồi.” Tracy biết mình không thể nói với Calloway rằng số án mạng cô điều tra trong một năm còn nhiều hơn ông làm cả đời.
Calloway ném cho Tracy thêm một cái lườm trước khi trở lại với viên phụ tá. “Tiếp tục đi, Finlay!” Nói rồi, ông ngồi xuống.
Viên cảnh sát đang đeo chiếc phù hiệu ghi tên ‘Armstrong’ mất một lúc mới nối lại mạch suy nghĩ, rồi hướng sự tập trung về phía tấm bản đồ địa hình. “Đây là nơi họ tìm thấy hài cốt.” Anh ta vẽ một dấu X vào vị trí hai người thợ săn phát hiện ra những mảnh xương.
“Không thế nào!” Tracy thốt lên.
Armstrong quay đầu lại, trông có vẻ bối rối. Anh liếc nhìn Calloway.
“Tôi nói tiếp tục cơ mà, Finlay!”
“Ở đây có một con đường dẫn vào.” Armstrong tiếp tục. “Nhưng con đường đó đã bị chặn để dành đất cho một dự án mở rộng.”
Tracy nói: “Đó chính là khu đất cũ Cascadia.”
Hai hàm răng của Calloway nghiến chặt lại. “Tiếp tục đi, Finlay!”
“Khu vực này cách xa con đường khoảng nửa dặm.” Finlay nói, càng lúc càng bối rối. “Chúng tôi đã quây khu vực này lại.” Anh đánh thêm một dấu X nhỏ. “Hố chôn rất nông, hình như chỉ sâu vài chục phân. Bây giờ thì…”
“Khoan đã!” Rosa nói, ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ. “Đợi một chút! Anh nói là hố chôn rất nông?”
“Vâng, mảnh xương chân được chôn không sâu lắm.”
“Trông hố chôn không bị xáo trộn gì chứ?” Rosa hỏi. “Ý tôi là, ngoài những chỗ mà con chó đã đào bới.”
“Trông có vẻ như vậy. Tôi cho rằng nó mới chỉ đào lên một cái chân.”
“Sao bà lại hỏi vậy?” Calloway thắc mắc.
“Đất đóng băng ở vùng Tây Bắc Hoa Kỳ cứng như đá.” Rosa nói. “Việc đào một cái hố chôn là rất khó, nhất là với địa hình như thế này, chưa kể hệ thống rễ cây dưới đất còn khá chằng chịt. Tôi không ngạc nhiên về việc cái hố chôn này nông. Điều tôi ngạc nhiên là tại sao trước kia chưa có con vật nào khác đụng tới bộ hài cốt.”
Tracy quay sang Rosa. “Lúc đó, khu vực ấy đang được quy hoạch để xây dụng một khu nghỉ dưỡng có sân golf và tennis gọi là Cascadia. Họ nhổ vài cái cây lên và dựng những tấm biển quảng cáo tạm thời để chào bán các lô đất. Chị có nhớ cái xác mà ta tìm thấy ở thung lũng Maple mấy năm trước không?”
Rosa gật đầu và hỏi lại Armstrong: “Có khi nào cái xác đã được chôn vào một trong những cái hố để lại sau khi người ta nhổ cây lên không?”
“Tôi cũng không rõ.” Armstrong nói, hoang mang lắc đầu.
“Điều đó thì có gì khác?” Calloway hỏi.
“Nó có thể là dấu hiệu cho thấy hành vi này đã được suy tính từ trước.” Tracy nói. “Nếu như một kẻ nào đó biết rằng khu vực này chuẩn bị được xây dựng, hắn ta sẽ tính đến việc dùng cái hố đó làm hố chôn.”
“Nhưng tại sao kẻ giết người lại dùng một cái hố ở nơi hắn biết là chuẩn bị được xây dựng?”
“Bởi vì hắn cũng biết rằng chỗ đó sẽ không bao giờ được xây.” Tracy nói tiếp. “Đó là cả một câu chuyện dài. Khu nghỉ dưỡng sẽ ảnh hường lớn đến kinh tế nơi đây. Nó sẽ biến Cedar Grove thành một địa điểm du lịch. Nhà đầu tư đã nộp đơn xin cấp phép cho sân golf và tennis, nhưng không lâu sau đó, ủy ban Năng lượng Quốc gia đã cho phép xây dựng ba đập thủy điện trên sông Cascade.” Nói đến đây, Tracy đứng dậy và bước ra giữa phòng. Cô chìa tay mượn cây bút của Finlay. Viên cảnh sát có vẻ lưỡng lự trước khi đưa nó cho cô. Cô cầm bút vẽ một đường lên tấm bản đổ.
“Đập Cascade Falls là con đập cuối cùng đi vào hoạt động. Lúc đó là giữa tháng Mười năm 1993. Khi đó, con sông bị chặn, làm cho nước hồ dâng lên.” Cô vẽ thêm vào vị trí hồ nước trên bản đồ. “Nó làm chỗ này bị ngập.”
“Và làm cho hố chôn chìm dưới nước, vì vậy không một con vật nào có thể tìm đến.” Rosa tiếp lời.
“Và chúng ta cũng không thể tìm thấy.” Tracy quay sang Calloway. “Chúng ta đã tìm ở khu đó rồi, đúng không Roy?”
Cô thừa biết điều đó. Không chỉ là một thành viên của đội tìm kiếm, cô còn giữ tấm bản đồ địa hình gốc sau khi cha cô qua đời. Qua bao nhiêu năm, cô đã nghiên cứu nó tới mức thuộc như chính lòng bàn tay mình. Cha cô đã phân chia tấm bản đồ thành từng khu vực nhỏ để đảm bảo việc tìm kiếm kĩ càng và có hệ thống. Họ đã tìm ở mỗi khu vực tới hai lần.
Trong khi Calloway vẫn đang phớt lờ cô, Tracy tiếp tục nói với Rosa. “Họ mới tháo dỡ đập Cascade Falls vào đầu mùa hè năm nay.”
“Và mực nước trong hồ rút về như cũ.” Rosa có vẻ dần hiểu ra.
“Họ vừa mở cửa lại khu đó cho thợ săn và dân leo núi.” Armstrong tiếp lời, có vẻ cũng đã hiểu. “Hôm qua là ngày đầu tiên của mùa săn vịt.”
Tracy lại nhìn Calloway. “Chúng ta đã tìm khu vực đó trước khi nó bị ngập, Roy. Không có cái xác nào ở đó cả.”
“Khu vực đó rất rộng lớn. Cô không thể loại trừ khả năng chúng ta đã bỏ sót.” Ông nói. “Thậm chí cái xác đó chưa chắc đã là con bé.”
“Xung quanh đây có bao nhiêu cô gái bị mất tích vào thời điểm đó hả Roy?”
Calloway không trả lời.
Tracy nói: “Chúng ta đã tìm khu vực đó hai lần và không hề thấy cái xác nào cả. Kẻ nào giấu cái xác ở đó chắc chắn phải làm thế sau khi chúng ta tìm kiếm và ngay trước khi nó bị ngập.”