← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 04

Những vạt nắng sớm xuyên qua tán lá dày, in bóng xuống bức tường đá chạy dọc hai bên đường. Một thế kỷ trước, người ta đã phá núi non ở đây bằng thuốc nổ và cuốc xẻng để làm đường cho những chuyến xe khai thác mỏ. Nước ngầm ẩn sau kẽ đá phun ra như những dòng nước mắt, chảy xuống, cuốn theo bụi đất cùng quặng bạc. Tracy lái xe như người mất hồn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô không bật radio. Bên giám định pháp y chưa cung cấp thêm bất kỳ thông tin gì. Lúc đó, Kelly Rosa đang đi vắng, và nhân viên trực chỉ có thể xác nhận những gì mà Kins đã nói với cô. Một cuộc điện thoại từ cảnh sát ở Cedar Grove cùng bức hình chụp một thứ trông như xương đùi người, được một con chó của hai người thợ săn tìm thấy khi họ đang đi tới chòi săn trên núi tại thị trấn Cedar Grove.

Tracy đi vào lối rẽ quen thuộc, quẹo trái ở đoạn đường có biển báo StopDừng lại rồi đi tiếp khoảng một phút thì vào khu Phố Chợ. Cô dừng lại ở cột đèn tín hiệu lẻ loi duy nhất trong khu buôn bán của Cedar Grove, ngắm nhìn nơi đã từng là quê nhà của mình, nhưng giờ đây trông nó đã tàn tạ đến mức lạ lẫm.

Tracy nhét chỗ tiền lẻ vào trong túi quần bò rồi cầm lấy hộp bắp rang bơ và ly Coca từ trên quầy. Cô bé nhìn quanh sảnh rạp phim một vòng nhưng không thấy Sarah đâu.

Mỗi sáng thứ Bảy, rạp Hutchins đều chiếu phim mới. Mẹ Tracy cho cô sáu đô-la, ba đô-la cho cô và ba đô-la cho Sarah. Vé xem phim giá một đô-la rưỡi, vẫn còn dư tiền để mua bắp rang bơ cùng đồ uống, hoặc mua một cây kem ở quầy tạp hóa sau khi xem phim xong.

“Sarah đâu nhỉ?” Tracy tự hỏi. Cô bé Tracy mười một tuổi được giao nhiệm vụ trông nom em gái. Dạo gần đây cô đã mủi lòng trước lời thỉnh cầu được tự giữ tiền xem phim của Sarah. Tracy biết rằng Sarah không mua bắp rang bơ hay nước ngọt mà để dành tiền thừa. Lúc nãy con bé đã chạy đi đâu mất, một điều mà Tracy cũng chẳng lấy làm lạ.

Dan O’Leary đưa tay đẩy cái gọng kính dày cui màu đen trên sống mũi như một thói quen khó bỏ. “Tớ không biết.” Cậu bé cũng nhìn xung quanh sảnh. “Nó vừa ở ngay đây.”

“Ai thèm bận tâm đến nó chứ?” Sunnie Witherspoon vừa ăn bắp rang bơ vừa nói. Cô bé đã đợi sẵn ở bên ngoài cánh cửa dẫn vào phòng chiếu phim tối om. “Lần nào cũng vậy. Chúng ta đi trước thôi kẻo lỡ mất đoạn giới thiệu bây giờ.”

Tracy hay nói rằng Sunnie và Sarah có một mối quan hệ vừa-thích-vừa-ghét. Sarah thích trêu chọc Sunnie và Sunnie ghét điều đó.

“Tớ không thể bỏ con bé lại được, Sunnie à!” Tracy quay sang hỏi Dan: “Con bé có chạy vào nhà vệ sinh không?”

“Tớ có thể đi tìm.” Dan đã kịp bước hai bước trước khi nhận ra. “Khoan đã! Tớ đâu có được vào đó.”

Bác Hutchins chống hai tay trên mặt quầy bán vé. “Tụi bây cứ vào trước đi! Để bác bảo con bé cho, Tracy à! Tụi bây mà còn không vào thì lại lỡ mất đoạn giới thiệu bây giờ. Hôm nay có giới thiệu về phim Biệt đội săn ma đấy.”

“Đi thôi, Tracy!” Sunnie than vãn.

Tracy nhìn xung quanh sảnh lần cuối. Chắc chắn Sarah sẽ bỏ lỡ mất đoạn đầu. Có thể con bé sẽ học được một bài học về việc này. “Vâng, cháu cảm ơn bác Hutchins.”

“Tớ có thể cầm cốc nước giúp cậu.” Dan nói. Hai tay cậu bé chẳng cầm theo gì. Bố mẹ cậu chỉ cho cậu đủ tiền mua vé xem phim.

Tracy đưa cốc nước cho Dan và lấy tay giữ cho bắp không rơi ra ngoài trong lúc đi. Bác Hutchins lúc nào cũng đổ đầy hộp bắp của cô và Sarah tới mức trào cả ra ngoài. Tracy biết rằng sự ưu ái này có được là nhờ cha cô chăm nom cho bác gái nhà Hutchins, người đang gặp rất nhiều vấn đề về sức khỏe vì căn bệnh tiểu đường.

“Tới giờ rồi.” Sunnie nói. “Tớ cá rằng những chỗ đẹp đều đã có người ngồi hết.”

Sunnie dùng lưng để đẩy cánh cửa mở qua một bên, theo sau là Tracy và Dan. Phía trong rạp, đèn đã tắt. Khi cánh cửa đằng sau đóng lại, Tracy phải dừng một lúc để mắt quen với bóng tối. Cô bé có thể nghe thấy những đứa trẻ khác đã ngồi yên vị, bắt đầu cười cợt và gọi tên bác Hutchins để mong bác đi vào bật máy chiếu. Một vài vị phụ huynh nạt con mình im lặng nhưng có vẻ không thành công. Tracy yêu tất cả mọi thứ ở rạp Hutchins mỗi ngày thứ Bảy, từ mùi bắp rang bơ cho tới tấm thảm màu đỏ sậm và những chiếc ghế bọc nhung cùng những cái tay vịn đã sờn chỉ.

Sunnie đi được nửa đường qua lối đi hẹp ở giữa thì Tracy nhìn thấy một bóng đen núp sau hàng ghế. Cô định gọi nhưng có vẻ đã quá trễ khi Sarah kịp tung ra trò đùa bất ngờ của mình.

“Hù!”

Sunnie hét lên một tiêng kinh hoàng làm cho cả rạp phim im bặt. Sau đó, cả rạp cùng phá lên cười.

“Sarah!” Tracy la lớn.

“Mày bị sao vậy hả!” Sunnie quát.

Đèn trong rạp phim bật sáng, kéo theo hàng loạt tiếng la ó. Bác Hutchins vội vã chạy xuống dãy ghế với khuôn mặt lo lắng. Những hạt bắp rang bơ rơi vung vãi khắp tấm thảm bên cạnh cái hộp sọc trắng đỏ đã bị đổ của Sunnie.

“Là Sarah!” Sunnie nói. “Nó dọa cháu.”

“Em có dọa chị đâu.” Sarah nói. “Là chị không nhìn thấy em đấy chứ!”

“Nó trốn sau ghế kia kìa, bác Hutchins. Nó cố ý làm thế. Lúc nào nó cũng trêu cháu.”

“Em làm thế bao giờ?” Sarah nói tiếp.

Bác Hutchins nhìn Sarah. Tracy nghĩ, thay vì nổi cáu, trông bác như đang cố nhịn cười.

“Sunnie, sao cháu không quay trở ra và xin bác gái một hộp bắp rang bơ khác nhỉ?” Bác giơ tay lên. “Xin lỗi quý vị, chỉ chậm trễ một chút thôi. Tôi sẽ đi lấy cái chổi. Sẽ chỉ mất một phút.”

“Không cần đâu, bác Hutchins.” Tracy vừa nói vừa nhìn Sarah. “Sarah, em đi lấy chổi và dọn dẹp chỗ này đi!”

“Sao em lại phải dọn?”

“Vì em đã gây ra mớ bừa bộn này.”

“Đâu nào, Sunnie gây ra đấy chứ!”

“Em phải dọn!”

“Chị không phải bà chủ để ra lệnh cho em như thế.”

“Mẹ dặn chị trông nom em. Vì thế em sẽ phải dọn, nếu không chị sẽ mách bố mẹ rằng em giữ lại tiền mẹ cho mà không mua bắp rang bơ với kem.”

Sarah khịt mũi rồi lắc đầu. “Tốt thôi!” Con bé quay đầu, dừng lại để nói. “Cháu xin lỗi, bác Hutchins. Cháu sẽ dọn nhanh ạ!” Rồi con bé chạy ngược ra ngoài và mở toang cánh cửa. “Bác gái Hutchins ơi, cho cháu mượn cái chổi!”

“Cháu xin lỗi, bác Hutchins.” Tracy nói. “Cháu sẽ nói với bố mẹ về những gì nó đã làm.”

“Không cần đâu, Tracy!” Bác Hutchins nói. “Bác nghĩ rằng cháu đã giải quyết vấn đề một cách rất người lớn, và bác nghĩ rằng Sarah cũng đã biết lỗi rồi. Dầu sao nó cũng là Sarah của chúng ta, phải không? Con bé làm cho mọi thứ xung quanh chúng ta thêm phần thú vị.”

“Đôi khi hơi thú vị quá mức, bác ạ!” Tracy nói. “Bọn cháu đang cố kìm con bé lại.”

“Bác sẽ không làm vậy đâu.” Bác Hutchins nói tiếp. Đó là điều làm cho Sarah là chính Sarah mà.”

Tiếng còi xe vang lên. Tracy ngước nhìn gương chiếu hậu và thấy một người đàn ông ngồi trong chiếc xe tải cũ kĩ đang chỉ tay lên đầu. Đèn đã chuyển từ đỏ sang xanh tự bao giờ.

Cô lái xe đi ngang qua rạp chiếu phim ngày trước. Giờ đây, mái của nó đã thủng lỗ chỗ. Khung cửa sổ từng dán đủ loại quảng cáo hấp dẫn về những bộ phim sắp tới giờ bị chắn ngang bởi những thanh gỗ dán. Một cơn gió cuốn theo những mẩu báo vụn và bụi bặm đằng sau quầy bán vé. Những căn nhà gạch một tầng hoặc hai tầng khác ở khu mua sắm của Cedar Grove cũng lâm vào cảnh đìu hiu tương tự. Một nửa số khung cửa sổ trong khu phố được dán chữ ‘Cho thuê’. Một quán ăn buffet kiểu Hoa, trước đây từng là quán Five-‘n’-Dime, đăng quảng cáo về bữa trưa đặc biệt chỉ với sáu đô-la trên một tấm bìa. Một cửa hàng đồ cũ đã thay thế tiệm cắt tóc của Fred Digasparro, tuy nhiên cây cột sọc trắng đỏ* vẫn được để lại trên tường. Một quán cà phê khác đang quảng cáo espresso trên bức tường gạch trắng nhợt nhạt mà trước đó thuộc về tiệm tạp hóa của ông Kaufman.

Cột sọc trắng đỏ dùng làm biển hiệu của thợ cắt tóc.

Tracy rẽ phải để đi vào con phố Thứ Hai, đỗ xe vào bãi nằm ở lưng chừng con đường. Những con chữ màu đen được sơn lên cánh cửa kính của đồn cảnh sát Cedar Grove chẳng hề thay đổi hay mờ đi. Cô chẳng thể tự đánh lừa mình về chuyến viếng thăm lần này.