CHƯƠNG 09
Mặt khóa bằng bạc dù đã mất đi vẻ sáng bóng nhưng hình dập nổi một cô gái cao bồi đang cầm hai khẩu súng cùng dòng chữ khắc xung quanh thì vẫn có thể nhận ra được: Nhà vô địch bang Washington năm 1993.
Họ đã tìm thấy cái khóa thắt lưng.
Họ đã tìm thấy Sarah.
Cảm xúc đang dâng trào trong lòng Tracy làm cho chính cô cảm thấy ngạc nhiên. Nó không phải là cảm giác cay đắng hay tội lỗi. Nó thậm chí không phải sự đau khổ. Nó là sự tức giận, đang chảy trong máu cô như một thứ nọc độc. Cô biết. Cô luôn biết rằng Sarah không chỉ mất tích như những gì người khác ép cô phải tin. Cô luôn biết rằng mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế. Và giờ đây cô cảm thấy mình có thể chứng minh những suy nghĩ đó là đúng.
“Finlay!” Giọng nói của Calloway vang lên như thể ông đang đứng ở cuối một con hầm dài. “Đưa cô ta ra khỏi đây!”
Có ai đó chạm vào tay cô, nhưng Tracy vùng ra. “Không!”
“Cô không cần tham gia vào chuyện này.” Calloway nói.
“Tôi đã bỏ rơi con bé một lần.” Cô nói. “Tôi sẽ không rời con bé thêm lần nào nữa. Tôi sẽ ở lại đây. Đến phút cuối.”
Calloway đành gật đầu với Armstrong. Anh lại lùi lại để Rosa có thể tiếp tục đào xới. “Nhưng tôi sẽ cần lấy lại thứ đó.” Calloway nói. Ông chìa tay trước mặt Tracy nhưng cô vẫn tiếp tục lần ngón tay trên mặt khóa, cảm nhận rõ từng con chữ. “Tracy!” Calloway nói.
Cô đưa cái khóa thắt lưng cho Calloway nhưng không buông tay. Calloway đành phải nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi đã nói với ông rồi, Roy. Chúng ta đã tìm kiếm ở khu vực này. Chúng ta đã tìm tới hai lần.”
Tracy đứng nhìn từ xa trong suốt thời gian còn lại của buổi chiều hôm đó. Cô có thể thấy rằng Sarah bị chôn trong tư thế bào thai, chân nằm cao hơn đầu. Kẻ tận dụng cái hố này chắc hẳn đã tính toán sai về kích thước của nó. Điều đó cũng không lạ. Khi một người đang trong tình trạng căng thẳng, nhận định về không gian rất có thể sẽ bị sai lệch.
Chỉ tới khi Kelly Rosa kéo phéc-mơ-tuya của cái túi đựng thi hài màu đen rồi khóa nó lại bằng khóa móc, Tracy mới bắt đầu đi bộ ra khỏi khu rừng để quay trở lại xe.
Cô lái xe qua các khúc quanh trên dãy núi trong tình trạng vô thức, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Mặt trời đã xuống dưới những ngọn cây, khiến cho bóng cây trải dài trên đường. Đương nhiên, cô thừa hiểu chuyện này. Đó là lý do tại sao các điều tra viên được dạy rằng bằng mọi giá phải tìm được nạn nhân bị bắt cóc trong vòng bốn mươi tám tiếng đổng hồ đầu tiên. Các số liệu thống kê cho thấy, sau khoảng thời gian đó, tỉ lệ tìm được người mất tích còn sống sụt giảm hẳn. Sau hai mươi năm, cơ hội tìm thấy Sarah còn sống gần như bằng không. Nhưng hy vọng đó vẫn luôn tồn tại trong thâm tâm Tracy, giống như bất kỳ gia đình nào có người thân bị bắt cóc và không bao giờ được tìm thấy. Nó là một phần tự nhiên của mỗi người, họ luôn luôn hy vọng, cho dù khả năng có nhỏ bé đến đâu. Đã từng có kì tích xảy ra. Đã từng có một người phụ nữ trẻ ở California, sau mười tám năm mất tích, tới đồn cảnh sát để tự xưng tên của mình. Điều đó đã thắp lên trong Tracy một tia hy vọng rằng một ngày nào đó, Sarah cũng sẽ xuất hiện ở đồn cảnh sát. Hy vọng là một thứ thật độc ác. Nhưng trong suốt hai mươi năm, nó là thứ duy nhất để cô bấu víu, thứ duy nhất giúp cô đẩy lùi được bóng tối đang mấp mé, chỉ trông chờ cơ hội để nuốt chửng cô.
Hy vọng.
Tracy đã giữ nó cho tới giây phút cuối cùng trước khi Roy Calloway đưa cho cô cái khóa thắt lưng và dập tắt ngọn lửa le lói cuối cùng một cách tàn nhẫn.
Cô lái xe ngang qua cung đường mà hai mươi năm trước người ta đã tìm thấy cái xe tải màu xanh. Cảm giác như thể mọi chuyện mới diễn ra ngày hôm qua. Sau khi đi tiếp vài dặm, cô rẽ sang con đường quen thuộc dẫn vào cái thị trấn mà cô chẳng còn nhận ra hay liên quan gì đến. Thay vì rẽ trái để đi lên đường cao tốc, cô rẽ phải, băng qua dãy nhà một tầng. Trong trí nhớ của cô, chúng đã từng là những ngôi nhà ngập tràn tình thân bạn bè và gia đình, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự tàn tạ. Đi vào sâu hơn nữa, những ngôi nhà và sân vườn càng lúc càng to dần. Cô như để cho chiếc xe tự lái, chầm chậm rẽ khi nhìn thấy cánh cổng xây bằng đá cuội. Cô dừng xe ở cuối con đường dốc.
Những cây hoa quanh năm rực rỡ nở đầy trong bồn, từng được bàn tay của mẹ cô chăm sóc, giờ đã bị thay thế bởi những cành hoa hồng xơ xác. Phía trên khoảnh sân được cắt tỉa cẩn thận bao quanh bởi hàng rào gỗ kiểu Anh có một gốc cây đã bị đốn ngã, từng là chỗ mà cây liễu rủ xòe tán như một chiếc ô lớn. Christian Mattioli đã thuê một kiến trúc sư người Anh để thiết kế một ngôi nhà hai tầng theo kiểu Nữ Hoàng Anne khi ông ta sáng lập ra công ty khai thác Cedar Grove. Kể từ đó, sự sống bắt đầu sinh sôi ở thị trấn Cedar Grove. Sau đó, Mattioli yêu cầu người kiến trúc sư đó xây dựng thêm tầng thứ ba để đảm bảo rằng nó là ngôi nhà cao nhất và nguy nga nhất ở Cedar Grove. Khi những khu hầm mỏ ở Cedar Grove bị đóng cửa, kéo theo việc cư dân nơi đây dọn đi gần hết, ngôi nhà và sân vườn đã rơi vào tình trạng cũ nát sau một thế kỷ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bức tường ốp kiểu vảy cá cùng những tòa tháp nhỏ nhô lên phía trên mái hiên, mẹ của Tracy đã lập tức phải lòng chúng. Cha của Tracy, lúc đó đang đi tìm một phòng khám ở vùng nông thôn, đã mua cho bà căn nhà này. Họ đã cùng nhau sửa sang mọi thứ, từ sàn gỗ kiểu Brazil cho tới trần nhà ngăn ô. Họ trả lại cho tấm lót chân tường và đồ gỗ màu nâu đỏ nguyên thủy, chữa lại bậc thềm đá hoa cương và chùm đèn pha lê. Họ làm cho ngôi nhà một lần nửa trở nên lộng lẫy nhất Cedar Grove. Nhưng những việc đó không đơn thuần chỉ là sửa lại ngôi nhà. Họ đã tạo ra một nơi để hai chị em cô có thể gọi là tổ ấm.
Tracy tắt đèn phòng tắm và trở lại phòng ngủ trong bộ pyjama len màu đỏ. Tóc cô được cuộn trong chiếc khăn tắm. Cô nằm trên băng ghế dài, vừa khẽ hát theo bài We’ve Got Tonight của Kenny Rogers và Sheena Easton đang phát trên đài vừa ngắm bầu trời đêm qua cửa sổ. Vầng trăng tròn tuyệt đẹp rọi xuống cây liễu một thứ ánh sáng màu xanh nhạt. Cành liễu rủ xuống im lìm như thể cái cây đang chìm trong giấc ngủ sâu. Mùa thu đang lặng lẽ nhường chỗ cho mùa đông. Phát thanh viên dự báo thời tiết nói rằng nhiệt độ ban đêm có thể xuống dưới mức đóng băng. Trường trung học Cedar Grove sẽ đóng cửa khi có đợt tuyết đầu tiên. Tracy có đôi chút thất vọng vì bầu trời vẫn lấp lánh ánh sao. Sáng mai cô có bài kiểm tra về phân số nhưng chưa chuẩn bị kĩ càng lắm.
Cô ấn vào nút StopDừng trên cái đài làm tiếng hát của Sheena ngưng bặt, nhưng cô thì vẫn tiếp tục hát. Rồi cô tắt ngọn đèn bàn. Ánh trăng trải dài qua tấm chăn lông cùng tấm thảm trải sàn, rồi lại biến mất khi cô bật ngọn đèn kẹp trên đầu giá sách. Cô cầm lấy cuốn Câu chuyện về hai thành phốA Tale of Two Cities, cuốn sách mà bọn cô đang nghiền ngẫm trong cả học kì này. Cô không thật sự có hứng thú đọc sách cho lắm, nhưng nếu điểm số của cô bị giảm sút thì cha cô sẽ không đưa cô đến kì thi bắn súng địa phương vào cuối tháng Mười một.
Cô vừa tiếp tục hát bài We’ve Got Tonight vừa kéo chăn lên.
“HÙ!”
Tracy hét lên và bật ngửa ra đằng sau, suýt chút nữa thì té xỉu.
“Chúa ơi! Chúa ơi!” Sarah nhảy bật ra khỏi chỗ nấp như thể được gắn lò xo. Con bé bò lăn ra cười đến mức chẳng kịp thở để nói hết câu.
“Đồ ranh con!” Tracy quát. “Mày bị làm sao vậy hả?”
Sarah ngồi dậy, cố lấy hơi để nói trong lúc cười. “Chị phải nhìn mặt chị lúc đấy cơ!” Con bé bắt chước khuôn mặt hoảng hốt của Tracy, rồi lại bò lăn ra chăn mà ôm bụng cười.
“Mày đã nằm đó bao lâu rồi?”
Sarah bò dậy, quỳ gối rồi nắm tay lại giả vờ làm micro, bắt chước lúc Tracy đang hát.
“Im ngay!” Tracy tháo khăn quấn tóc ra, hất tóc về phía trước và lau bằng khăn tắm.
“Chị đang thích Jack Frates phải không?” Sarah hỏi.
“Không phải việc của mày. Chúa ơi, mày là đồ trẻ ranh!”
“Đâu, em tám tuổi rồi đây nhé! Chị hôn anh ta rồi hả?”
Tracy ngừng lau tóc và ngẩng đầu lên. “Ai bảo mày thế? Sunnie kể cho mày nghe phải không? Khoan đã!” Cô nhìn lên giá sách. “Mày đọc nhật kí của tao!”
Sarah cầm lấy cái gối và chu môi tạo ra tiếng chụt chụt. “Ôi, Jack! Hãy làm cho chuyện tình yêu của chúng ta kéo dài mãi mãi. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra cách.”
“Đấy là chuyện riêng, Sarah! Mày để đâu rồi?” Tracy nhảy lên giường và đè tay chân Sarah xuống. “Không đùa đâu, tao không đùa đâu nhé! Nó đâu rồi?” Sarah bắt đầu cười lớn. “Tao không đùa đâu, Sarah! Trả nó đây!”
Cánh cửa phòng bật mở. “Chuyện gì thế?” Mẹ bước vào phòng với bộ váy ngủ và đôi dép màu hồng, tay cầm một cái bàn chải tóc. Mái tóc dài màu vàng mọi khi vẫn hay buộc lên giờ đang xòa xuống ngang lưng. “Tracy, buông em con ra!”
Tracy tuột xuống. “Nó trốn trong chăn để hù con. Và nó lấy… nó trốn trong chăn.”
Abhy Crosswhite đi về phía chiếc giường. “Sarah, mẹ đã nói gì với con về chuyện hù dọa người khác?”
Sarah ngồi dậy. “Vui mà mẹ. Mẹ phải nhìn mặt chị lúc đấy cơ.” Con bé giả vờ trợn mắt há miệng trông như một con tinh tinh quá khích. Mẹ cô đưa tay che miệng, cố gắng không bật cười.
“Mẹ!” Tracy nói. “Chẳng có gì đáng buồn cười cả.”
“Được rồi! Sarah, mẹ muốn con không hù dọa chị con và bạn của chị nữa. Mẹ đã kể con nghe về chuyện chứ bé chăn cừu chưa?”
“Mày mà cứ trốn như thế thì sẽ có lúc chẳng ai đi tìm mày nữa đâu.” Tracy nói.
“Mẹ!”
“Chị cũng không đi tìm mày đâu.”
“Mẹ!”
“Đủ rồi!” Mẹ cô nói. “Sarah, đi về phòng con đi!” Sarah tuột xuống khỏi giường của Tracy và đi về phía cửa căn phòng tắm thông giữa hai phòng. “Và trả lại cuốn nhật kí cho chị con!”
Cả Tracy và Sarah đều sững sờ. Mẹ lúc nào cũng thế, cứ như một nhà ngoại cảm vậy.
“Thật bất lịch sự khi đọc lén chuyện chị con hôn Jack Frates.”
“Mẹ!” Tracy gắt lên.
“Nếu như con xấu hố vì ai đó đọc được thì ngay từ đầu con không nên làm cái chuyện mà con đã viết. Con còn quá nhỏ để hôn hít tụi con trai.” Bà quay sang Sarah, lúc đó đang đứng trong nhà tắm ngăn cách hai căn phòng và nhại lại tiêng hôn hít. “Đủ rồi, Sarah, trả lại cuốn nhật kí cho chị con đi!”
Sarah quay trở lại giường, nhẩn nha từng bước trong khi Tracy lườm con bé. Sarah lấy cuốn sổ bìa hoa giấu phía dưới tấm nệm ra. Tracy giật lấy nó rồi vung tay lên. Sarah né được, chạy một mạch về phòng.
“Lẽ ra mẹ cũng không được đọc nhật kí của con. Đó là xâm hại chuyện riêng tư.”
“Quay đầu lại đây, tóc con sẽ bị rối đấy!” Abby Crosswhite lướt cái bàn chải tóc trên mái tóc của Tracy. Cảm giác nhột nhột khi lông bàn chải cọ lên da đầu thật dễ chịu. “Mẹ chưa hề đọc nhật kí của con. Đó là trực giác của một người mẹ. Lời thú tội của con cũng hay lắm! Lần tới, khi Jack Frates ghé qua nhà mình chơi, nói với cậu ta rằng bố có đôi lời muốn nói.”
“Cậu ấy sẽ không ghé qua đây đâu. Nhất là khi có con ranh đó ở đây.”
“Đừng có gọi em gái con là con ranh.” Bà chải một lần cuối. “Xong rồi, đi ngủ thôi!” Tracy chui vào trong chăn, cảm thấy hơi ấm của Sarah vẫn còn vương lại trong đó. Cô kê thêm một chiếc gối đằng sau lưng trước khi mẹ cô cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô. “Chúc ngủ ngon!” Mẹ cô nhặt chiếc khăn tắm đang ướt ở dưới sàn lên, toan đóng cửa rồi lại ngoái đầu lại. “Tracy này!”
“Vâng?”
Mẹ cô lẩm nhẩm lời bài hát.
Tracy càu nhàu phản đối. Khi cánh cửa đóng lại, cô trèo ra khỏi giường, đóng cửa phòng tắm rồi tìm một chỗ tốt hơn để giấu cuốn nhật kí. Cuối cùng, cô nhét nó xuống dưới những chiếc áo len ở ngăn trên cùng của tủ đồ, nơi Sarah khó có thể với tới. Quay trở lại trong chăn, cô mở cuốn sách của Dickens ra.
Cô đọc cuốn sách gần nửa tiếng đồng hồ. Khi cô đang chuẩn bị lật nốt trang cuối của chương sách, cánh cửa phòng tắm cọt kẹt mở ra.
“Đi ngủ đi!” Cô nói.
Sarah bước vào tầm mắt của Tracy. “Chị Tracy?”
“Tao bảo đi ngủ đi cơ mà.”
“Em sợ.”
“Thật tệ!”
Sarah tiến đến bên giường. Con bé đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải flannel của Tracy. Phần đuôi áo đang quệt xuống sàn. “Em ngủ cùng chị được không?”
“Không.”
“Nhưng trong phòng em đáng sợ lắm!”
Tracy giả bộ đọc tiếp cuốn sách. “Sao mày có thể thấy sợ trong phòng mình mà lại không sợ lúc trốn dưới chăn?”
“Em không biết. Em chỉ thấy thế.”
Tracy lắc đầu.
“Đi mà chị!” Sarah nài nỉ.
Tracy thở dài. “Thôi được rồi.”
Sarah nhảy lên giường và trèo qua người cô, chui vào trong chăn. Khi đã nằm yên vị, con bé đột nhiên hỏi: “Chuyện đó như thế nào hả chị?”
Tracy dời mắt khỏi cuốn sách, nhìn xuống. Sarah nằm ngửa mặt, nhìn lên trần.
“Chuyện gì cơ?”
“Hôn Jack Prates ấy.”
“Đi ngủ đi!”
“Em không tưởng tượng được mình sẽ hôn một đứa con trai.”
“Không hôn thì sao có thể làm đám cưới được?”
“Em sẽ không cưới ai cả. Em sẽ ở với chị.”
“Thế nếu chị kết hôn thì sao?”
Khuôn mặt của Sarah cau lại vì suy tư. “Thế em vẫn muốn sống với chị thì sao?”
“Chị sẽ có chồng.”
Sarah cắn móng tay. “Mình vẫn có thể nhìn thấy nhau hằng ngày chứ?”
Tracy đưa tay lên, Sarah nhích lại gần hơn. “Đương nhiên rồi. Em là đứa em gái mà chị yêu quý nhất, kể cả khi em là đồ trẻ ranh.”
“Em là đứa em duy nhất của chị mà.”
“Thôi, đi ngủ đi!”
“Em không ngủ được.”
Tracy đặt cuốn sách của Dickens lên giá rồi chui trở lại vào trong chăn. Cô với tay qua đầu để tìm công tắc đèn. “Được rồi, nhắm mắt lại nào!”
Sarah nhắm mắt.
“Hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhé!” Khi Sarah thở ra, Tracy nói. “Sẵn sàng chưa?”
“Rồi ạ!”
“Tôi không…”
“Tôi không…” Sarah lặp lại.
“Tôi không sợ…”
“Tôi không sợ…”
“Tôi không sợ bóng tối.” Cả hai đồng thanh nói, và Tracy tắt đèn.