CHƯƠNG 10
Hồi còn trẻ, Roy Calloway thường thích khoe với mọi người rằng ông dẻo dai hơn một miếng bít tết hai đô-la. Ông có thể làm việc nhiều ngày liền chỉ với vài tiếng chợp mắt. Ông không nghỉ ốm bất kỳ ngày nào trong hơn ba mươi năm làm nghề, ở tuổi sáu mươi lăm, việc giữ vững phong độ như vậy càng lúc càng trở nên khó khăn. Ông cũng chẳng thể tự thuyết phục bản thân rằng mình muốn như vậy. Năm ngoái, ông đã hai lần bị cúm, lần đầu trong một tuần, lần thứ hai trong ba ngày. Lúc đó, Finlay nhận vai trò cảnh sát trưởng tạm thời, còn vợ của Calloway thì nhanh chóng chỉ cho ông thấy rằng trong lúc ông không có mặt, thị trấn không hề bị cháy rụi và tội phạm cũng không mọc lên nhan nhản.
Calloway treo áo khoác lên cái móc phía sau cánh cửa, dừng lại một chút để ngắm nhìn con cá hồi vân mà ông câu được trên sông Yakima hồi tháng Mười năm ngoái. Con cá tuyệt đẹp với da bụng sặc sỡ, dài sáu mươi phân và nặng vỏn vẹn hai cân. Nora đã nhờ người nhồi bông rồi treo nó lên tường phòng làm việc của Calloway trong lúc ông đi vắng. Nó giống như một lời nhắc nhở hằng ngày về chuyện nghỉ hưu của ông. Vợ ông chẳng tế nhị chút nào về chuyện đó. Calloway nói với bà rằng thị trấn vẫn cần ông, rằng Finlay chưa sẵn sàng. Nhưng ông không hề nói với bà rằng ông vẫn cần thị trấn và cần công việc này. Ông chỉ có sở thích câu cá và chơi golf, ông cũng chằng đi du lịch bao giờ. Ông không thể chịu nổi cái viễn cảnh mình trở thành một trong số những kẻ mặc đồ trắng đứng trên boong một con tàu xa hoa, đi giày đế mềm và phải giả vờ như mình có vài điểm chung khác nữa với những người xung quanh ngoài việc tất cả đều chỉ còn cách quan tài một bước chân mà thôi.
“Thủ trưởng?” Giọng nói vang lên qua điện thoại.
“Tôi đây.” Ông trả lời.
“Em vừa mới thấy thủ trưởng trốn vào đó. Vance Clark đang tìm thủ trưởng đấy.”
Calloway ngước lên nhìn đổng hồ. Sáu giờ ba mươi bảy phút. Ông không phải là người duy nhất ở lại muộn. Ông biết vị công tố viên của Cedar Grove sẽ ghé thăm mình, nhưng cứ nghĩ nhanh nhất cũng phải là sáng mai.
“… thủ trưởng?”
“Cho ông ấy vào.”
Calloway ngồi vào bàn làm việc, bên dưới một tấm bảng được nhân viên của ông làm tặng từ lúc ông trở thành cảnh sát trưởng.
Điều #1: Thử trưởng luôn đúng.
Điều #2: Xem lại Điều #1.
Ông vẫn đang thắc mắc.
Bóng dáng Clark băng qua khung cửa kính mờ dẫn vào văn phòng của Calloway. Ông ta chỉ gõ cửa một lần rồi cà nhắc bước vào. Hậu quả của việc phải chạy hàng năm trời đã bắt đầu hành hạ khớp gối ông ta.
Calloway ngả ghế ra đằng sau rồi gác giày lên góc bàn làm việc. “Đầu gối lại hành ông à?”
“Cứ khi nào trời lạnh là nó lại đau.” Clark đóng cửa. Trông ông ta lúc nào cũng lấm lét, tuy rằng điều đó cũng không hề lạ. Mái tóc kiểu thầy tu của ông ta để lộ hai hàng lông mày dày dường như lúc nào cũng nhăn nhó.
“Có lẽ sắp đến lúc phải thôi chạy rồi.” Calloway nói, dù ông biết rằng Clark sẽ không dừng việc đó lại giống như ông không từ bỏ vị trí cảnh sát trưởng vậy. Ông ta có thể làm việc gì khác?
“Cũng có thể.” Clark ngồi xuống. Tiếng đèn tuýp kêu rè rè trên đầu. Một bóng đèn trong số đó thi thoảng lại chập chờn, chừng như sắp tắt. “Tôi đã nghe tin rồi.”
“Phải, chính là Sarah.”
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Chúng ta không làm gì cả.”
Clark cau mày. “Nếu họ tìm ra thứ gì đó trong cái hố trái ngược với bằng chứng hồi trước thì sao?”
Calloway buông chân xuống sàn. “Đã hai mươi năm trôi qua rồi, Vance. Tôi sẽ bảo cô ta rằng, giờ chúng ta đã tìm thấy Sarah rồi, hãy để cho người đã khuất an nghỉ.”
“Nếu như ông không thể?”
“Tôi sẽ làm được.”
“Trước đây ông đã không làm được.”
Calloway búng vào con búp bê Felix Hernandez mà cháu ông tặng ông dịp Giáng sinh, nhìn cái đầu của nó lắc lư. “Thì lần này tôi sẽ phải cố làm tốt hơn thôi.”
Sau một khoảnh khắc trầm tư, Clark nói, “Ông có định lái xe đến phòng giám định không?”
“Tôi cử Finlay đi rồi. Cậu ta là người tìm thấy bộ hài cốt.”
Clark thở dài rồi khẽ chửi thề.
“Chúng ta đã giao kèo, Vance. Cái gì đã qua hãy để cho nó qua. Ngồi đây để lo lắng về một chuyện không bao giờ xảy ra sẽ chẳng thay đổi được vấn đề gì.”
“Mọi thứ đã thay đổi rồi, Roy ạ!”